Bạn đang đọc Gặp Được Ngày Mai FULL – Chương 46
Sáng hôm sau, Đinh Hương tới bệnh viện thăm Mộc Tử.
Tinh thần Mộc Tử có vẻ tốt hơn.
Hồng Thiên thấy Đinh Hương thì nói phải về khách sạn ngủ bù, Đinh Hương vội nói phải.
“Em ăn sáng chưa?”
Mộc Tử gật đầu: “Em ăn ít cháo.”
Đinh Hương ngồi xuống, thì thầm kể Mộc Tử nghe câu chuyện tối qua với Tôn Canh.
Mộc Tử cười khổ: “Hiện giờ em không có cách nào nghĩ tới chuyện đó được.”
“Đây là tín hiệu đó, em là đồ ngốc thật hả?” Đinh Hương nói nhỏ, “Chị được em kêu là chị bao nhiêu năm, hôm nay mới tới.
Người ta thì sao, sáng đã đến rồi.
Đó có ý gì? Biết là em bị thương nên vội vàng chạy tới.”
“Anh ấy tới là do tạp chí sắp xếp.
Nói gì thì em cũng coi như là nhân viên của tạp chí nha.”
Đinh Hương lắc đầu: “Đừng có nói chị không nhắc em, không phải em đã chia tay với Trần Thần sao? Lần này em bị thương có lẽ là một cơ hội.
Nếu không nắm bắt cơ hội này thì sau này hối hận chỉ có tự trách bản thân đấy.”
“Chị quên vì sao em không ở bên anh ấy sao?” Mộc Tử nhìn ra cửa sổ, “Là vì em không nắm chắc, em cũng không chắc chắn đối với bản thân.
Bây giờ cũng vậy, em vẫn không chắc chắn.”
“Em với Trần Thần xem như chắc chắn đó, kết quả thế nào?”
Mộc Tử không lên tiếng.
“Em nói cho chị nghe một ví dụ đôi tình nhân nào chưa ở bên nhau mà đã chắc chắn rằng sẽ là trăm năm hòa hợp với đối phương đi?”
“Thôi, em không muốn kết hôn.
Ở một mình khá tốt.”
“Lúc nào đầu óc em tỉnh táo thì chị sẽ tôn trọng lựa chọn của em.
Bây giờ đầu em bị chấn động, tức là đầu óc có bệnh, em đang tức giận với chính mình.”
Mộc Tử cười cười, không rõ ý.
Đinh Hương ngồi một lát, Chu Quý Đồng gọi điện thoại tới: “Khi nào em về?”
Không phải anh đi Thâm Quyến sao, quan tâm mình về khi nào làm gì, “Chiều nay.”
“Tối nay anh về Quảng Châu.”
“Ừ.”
“Mấy giờ em bay?”
“Bảy giờ.”
“Muốn anh đón em không?”
“Anh muốn đón em sao?”
“Anh đón em.”
Mộc Tử nhìn Đinh Hương: “Em mới nói không muốn yêu đương, không kết hôn.
Chị chơi trò tình cảm trước mặt em, định ngược đãi em hả?”
“Em cũng có thể.” Đinh Hương nghiêm túc, “Hơn nữa em còn hạnh phúc hơn chị, Tôn Canh tốt hơn Chu Quý Đồng, em hiểu ý chị không?”
Nhắc Tào Tháo là có Tào Tháo, Tôn Canh bước vào.
Sau một đêm nghỉ ngơi, Tôn Canh dường như lên tinh thần không ít: “Mộc Tử, tôi đã tìm được người chăm sóc em, người đó chiều nay đến.
Khi chúng tôi đi hết thì cô ấy giúp em nếu có việc gì cần.”
“Không cần đâu, dù gì cũng có hộ lý mà.”
“Hộ lý không có thời gian chăm sóc em suốt.” Tôn Canh bóc một quả cam cho Mộc Tử.
Đinh Hương nhìn hai người, thấy buồn cười.
“Mộc Tử, tối nay chị phải về, Tôn Canh tối nay cũng đi, nếu em có việc gì thì gọi cho tụi chị.”
“Dạ được.”
Tối, đèn lớn trong phòng tắt đi.
Người hộ lý mà Tôn Canh mời tới cũng ngủ trên chiếc giường ngủ bên cạnh, Mộc Tử lại không ngủ được.
Từ lúc tai nạn đến khi đưa vào bệnh viện, phẫu thuật, bó bột, mọi người đến thăm, Mộc Tử luôn không có một mình, bây giờ bỗng nhiên yên tĩnh, mới phát hiện cô đơn đáng sợ.
Đột nhiên có ảo giác như Tôn Canh đứng cạnh giường, rót nước ấm, lấy thuốc cho cô.
Mộc Tử nhắm mắt lại, giấu khóe mắt ẩm ướt.
+
Ngày đầu tiên một mình.
Đinh Hương gọi hai lần.
Tôn Canh gọi một lần.
Phong Lan gọi một lần.
Hôm sau một mình.
Đinh Hương gọi điện lại, hai người nhắn qua nhắn lại mấy chục tin.
Tôn Canh gọi một cuộc.
Ngày thứ ba một mình.
Đinh Hương gọi một cuộc điện thoại.
Một người trong tạp chí điện thoại.
Tôn Canh gọi một cuộc điện thoại.
Ngày thứ tư một mình.
Đinh Hương gọi một cuộc điện thoại.
Phong Lan gọi điện thoại.
Tôn Canh không gọi điện thoại.
Tôn Canh không gọi.
Tôn Canh không gọi.
Tôn Canh không gọi.
Phải rồi, sao Tôn Canh lại phải gọi điện thoại cho Lâm Mộc Tử?
Mộc Tử cầm điện thoại chơi game, vì không muốn làm phiền bệnh nhân bên cạnh, cô đeo tai nghe vào, tiếng game leng keng cuối cùng cũng có phần vui.
Mãi tới khi bóng dáng cao lớn che khuất ánh sáng trên đầu.
Mộc Tử ngẩng lên, đôi mắt cận đang mờ mịt vì game, nhìn thấy Tôn Canh thì không giấu được niềm vui: “Tôn Canh!”.
Giọng rất vui.
Tôn Canh cầm một túi giấy nhỏ đưa qua.
Hạt dẻ rang đường, còn nóng hổi.
Mộc Tử rất vui: “Tôn Canh, sao anh lại ở đây?”
“Vừa xuống máy bay, anh đón taxi qua.”
“Sao anh không nói tôi biết?”
Tôn Canh không nói, lột một hạt dẻ: “Muốn ăn không?” người hộ lý rót cho anh ly nước, Tôn Canh uống một ngụm rồi đặt xuống.
Mộc Tử nhận hạt dẻ nhưng vẫn không quên hỏi lại: “Anh không đi làm sao? Sao lại ở đây?”
“Anh sắp xếp công việc xong rồi.”
“Bác sĩ nói ngày mốt tôi có thể xuất viện rồi.”
“Anh biết.”
“Sao anh biết?”
“Anh hỏi bác sĩ.” Tôn Canh bóc một hạt dẻ khác, “Cho nên anh đến đón em về Quảng Châu.”
“Tôi tưởng đài truyền hình sẽ sắp xếp ai đó.”
“Họ bận rộn vậy sao có thể quan tâm chuyện này.”
“Cuối cùng có thể xuất viện, ở bệnh viện một mình thảm quá.” Mộc Tử than, chợt nhận ra mình làm ra vẻ quá, “Chị Phong Lan bảo anh sang à?”
“Ừ.”
Những cảm xúc tiêu cực của Mộc Tử mấy hôm nay cuối cùng được giải phóng: “Tốt quá tốt quá.”
Tôn Canh cúi đầu, chăm chú bóc hạt dẻ, gương mặt ánh lên vẻ cẩn thận, tỉ mỉ.
“Hôm nay anh không gọi cho tôi, tôi còn tưởng anh bận quá.”
“Sáng anh đến nhà xuất bản.
Chiều lên máy bay phải tắt máy.” Tôn Canh giải thích đơn giản.
Mộc Tử hít sâu một hơi: “Tôn Canh, cảm ơn anh.”
Tôn Canh liếc mắt nhìn Mộc Tử, không nói..