Gặp được em ở những tháng năm tươi đẹp nhất

Chương 18


Đọc truyện Gặp được em ở những tháng năm tươi đẹp nhất – Chương 18:

Tiễn cô về rồi Giang Quyết trở lại thư viện, mở điện thoại, một loạt tin nhắn ồ ạt tới, anh lặng lẽ trả lời, “Không phải bạn gái, tao còn chưa theo đuổi được”.
 
“Hahaaaaaa….”. Tiếp đó, trong group xuất hiện một chuỗi cười ngặt nghẽo.
 
“Không phải chứ Giang Quyết, mày thế là không được rồi!”

 
“Sao mà phải rụt rè thế hả, cứ kéo thẳng lên giường làm một phát là xong nhờ?”
 
“Đúng đúng, dùng tiểu Giang Quyết mà chinh phục nàng! hahaa!!”
 
“Người anh em, có cần thêm tài liệu mới nhất không? Học tập chút đê, lần đầu tiên của xử nam ngắn lắm đấy! haha”
 
“Không chắc nhé, thằng nhóc của Giang Quyết lớn phết, có thể kiên trì hơn chăng?”
 
“Ê, thằng cu của mày cũng không nhỏ nhỉ? Thế lần đầu tiên mày giữ được bao lâu thì bắn hả?”
 
“Hai, ba mươi phút….mẹ nó, chỗ ấy của đàn bà sướng thật đấy, lần đầu méo thể giữ lâu được”.
 
Giang Quyết đọc tới tâm phiền ý loạn, vội tắt điện thoại đọc sách.
 


Bửa trưa, Giang Quyết đón Từ Hoãn đi ăn cơm, hai người tới một quán cay Tứ Xuyên, nơi này cô từng nhắc tới trên trang cá nhân.
 
Đồ ăn được đưa lên, Giang Quyết gắp một miếng gà cay bỏ vào trong miệng.
 
“Đù, cay quá” Anh đặt đũa xuống, cầm cốc nước một hớp lớn.
 
“Không ăn được cay?”. Từ Hoãn dừng đũa hỏi.
 
“Ừ, trong nhà tôi không ai ăn cay”. Anh cầm đũa lên gắp một miếng nữa.
 
“Vậy anh đừng ăn, gọi mấy món không cay đi”. Cô đưa thực đơn qua.
 
“Không sao đâu, tôi có thể tập ăn, em thích là được”. Giang Quyết cay tới nỗi miệng đỏ lên.
 
“Giang Quyết, anh đừng ép mình quá”. Cô cau mày, gọi thêm hai món không cay.
 
“Hoãn Hoãn, tôi không ép mình, tôi chỉ muốn ăn những món em thích”. Mắt đỏ lên vì cay nhưng nét mặt Giang Quyết vẫn rất chân thành.
 
Từ Hoãn không nói nữa, hết cách nhìn Giang Quyết, thở dài, ngồi cạnh anh, rót đầy cốc nước lọc đưa cho anh.
 
Ăn xong thì đã mười một rưỡi, sau khi Giang Quyết đưa Từ Hoãn đi dạy kèm xong lại tới thư viện tìm sách đọc. Tới năm giờ chiều, anh mượn tư liệu giúp Từ Hoãn rồi đạp xe tới tiểu khu. Tới nơi, từ xa anh đã thấy một bóng dáng quen quen bèn tới gần, mẹ nó, không phải cái tên “bạn trai” lần trước ôm ấp Từ Hoãn sao.
 
Anh chững lại, chân chống đất, hất cằm châm biếm: “Này, tới đón Từ Hoãn à? Hôm nay cô ấy không đi làm, anh không biết à?”.
 
Thi Tiến thoáng ngẩn người, anh đánh giá Giang Quyết, hóa ra là chàng trai trẻ tối hôm đó, anh bình tĩnh nói: “Tôi biết hôm nay cô ấy không đi làm, tôi tới đây có việc”.
 
“Haaa” Hóa ra chả biết cái đếch gì, tuy Giang Quyết đoán Từ Hoãn chưa có bạn trai, nhưng tự mình chứng minh được anh vẫn thấy kiên định hơn.
 
“Người anh em, tôi đi đón Từ Hoãn nhà tôi tan lớp đây, tạm biệt nhé”.
 
Bị vạch trần, Thi Tiến cũng không hoảng, anh bật cười nhìn người thanh niên trẻ đạp xe hăm hở rời đi.
 
Đón Từ Hoãn, Giang Quyết đưa tư liệu cho cô cười hỏi: “Tối muốn ăn gì, tôi đưa em đi”.
 
Cô nhận lấy đút vào trong túi, đáp: “Thôi, về nhà tôi nấu cơm”.
 
“Nấu nhiều mệt lắm, nhà chú tôi mở quán lẩu ngon lắm, đảm bảo nguyên liệu tươi mới, chúng ta đi thôi”. Giang Quyết đề nghị.

 
“Bữa nào cũng ăn ngoài phí tiền, tôi nghĩ vẫn nên qua siêu thị mua về nhà nấu”. Từ Hoãn thương lượng.
 
“Ngày nào cũng nấu khói dầu ám vào hại da, quán lẩu chú tôi có tiếng lắm, ăn siêu ngon, sinh viên tới đó ăn cũng nhiều, chắc chắn em sẽ thích”. Giang Quyết chống cả hai chân xuống đất, khom người ôm eo Từ Hoãn, đỡ cô lên ngồi lên phía trước. 
 
“Ngoan, ngồi vững rồi đi nào”.
 
Từ Hoãn vội giữ thăng bằng, chụp lấy cánh tay Giang Quyết: “Ấy, Giang Quyết, anh chậm lại, tôi sợ”.
 
Quán lẩu hơi xa, Giang Quyết chậm rãi chở Từ Hoãn đi. Hai người nhìn rất đẹp đôi, nam anh tuấn cao to, chân dài, nữ xinh đẹp nhỏ nhắn nép vào lòng nam, đủ để thu hút vô số ánh nhìn của người qua đường. Giang Quyết thường xuyên cúi đầu, ngọt ngào, dịu dàng nhìn Từ Hoãn.
 
Tới quán lẩu, bọn họ ngồi xuống gọi món.
 
“Gọi ít thôi, tôi đỡ phải ăn cố, vừa đủ là được”. Cánh mũi cô thấp thoáng vài giọt mồ hôi.
 
“Em ăn có tí đã no à?” Giang Quyết thắc mắc.
 
“Tôi ăn ít mà, nào ăn được nhiều như đàn ông các anh”.
 
“Em ăn thì ít sao ngực lớn vậy được?”. Giang Quyết cực kỳ tò mò.
 
“Câm miệng, ăn thịt của anh đi”. Từ Hoãn xấu hổ, chẳng lẽ nói do ngày nào cô thường xuyên sờ nó à?
 
Ăn xong, hai người ra ngoài, trời sầm sì, bất chợt nổi gió lớn. Thời tiết giữa hè thay đổi thất thường, Giang Quyết đẩy xe, chờ Từ Hoãn về trước khi trời bắt đầu mưa.
 
Vậy mà vẫn chậm một bước, mưa như trút ào xuống, không chút dấu hiệu báo trước, hai người ướt như chuột lột, Giang Quyết cố gắng dùng cơ thể che chở cho Từ Hoãn, đưa cô về căn nhà ở gần đây của mình.

 
Mở cửa, bật đèn, Giang Quyết xoay người nhìn Từ Hoãn ướt sũng.
 
Từ Hoãn mở chiếc túi ôm trước ngực ra, đồ bên trong may mà chưa bị ướt, cô thở phào nhẹ nhõm, mua túi chống nước đúng là lựa chọn sáng suốt
 
“Khụ khụ, Hoãn Hoãn mau đi tắm thay quần áo đi, tôi lấy đồ cho em”. Giang Quyết bối rối bước đi, trong đầu toàn là hình ảnh cơ thể cô ướt đẫm, váy trong suốt lộ rõ áo ngực, khốn kiếp, anh lại trông mong bên dưới cô không mặc quần lót, phải bình tĩnh lại ngay, tìm một cái áo phông và quần sooc để cho cô thay đã.
 
Giang Quyết bước ra, Từ Hoãn lúc này đang cúi người vắt váy, mông cong lên, ngực nặng nề như muốn nhảy ra khỏi chiếc áo.
 
Cô gái xinh xắn nhỏ bé, chàng trai mặc áo phông trắng lộ cơ bụng, vật bên trong quần nghênh ngang thức tỉnh, gây sự chú ý. Nhớ lại mấy bộ phim gắn mác R của Âu Mỹ, Từ Hoãn cho rằng vóc dáng Giang Quyết xuất sắc hơn tất cả bọn họ, thân hình cao mét chín lại còn tám múi, vật đàn ông có lẽ cũng rất lớn, chỉ nghĩ thôi mà hạ thân cô cũng rỉ nước, Giang Quyết ra hiệu cho cô đi vào buồng tắm trong phòng ngủ chính.
 
Giang Quyết đứng trước bồn tắm phòng khách, nhớ lại chiếc mông cong bên dưới eo nhỏ của Từ Hoãn, nuốt nước bọt, tay luồn xuống dưới an ủi người anh em đang ngóc đầu, anh rên nhẹ, qua quýt vài cái rồi bắn ra.
 
Tắm xong, anh vào bếp rót một cốc nước lạnh uống, xoa dịu trái tim đang thổn thức.
 
“Giang Quyết có máy sấy tóc không?”. Từ Hoãn dùng khăn bông lau tóc bước ra, cô chỉ mặc mỗi áo phông dài vừa đủ che mông.
 
Nhìn người đẹp vừa tắm xong, Giang Quyết chật vật lắm mời dời được tầm nhìn, đưa quần soóc cô không mặc, nội y cũng không, hai hạt anh đào ngang nhiên chĩa dưới lớp áo, bên dưới chắc cũng hớ hênh, sao cô dám mặc thế cơ chứ, cô không biết trong căn nhà này có một con sói nhăm nhe cô từ lâu rồi ư?
 
Giang Quyết bối rối đi tìm máy sấy tóc, rồi kéo cô ngồi xuống sofa, đầu nhũ hoa như có như không cọ xát lên cánh tay anh, đôi chân trần trụi khép sát vào nhau, tư thế dường như không được thoải mái cho nên áo phông càng lúc càng bị vén lên cao…
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.