Bạn đang đọc Gặp Đông FULL – Chương 9
Xe lái ra khỏi phạm vi khách sạn, Thái Tấn Đồng một bên chú ý tình hình giao thông, một bên hỏi: “Cha mẹ cô ở nhà chứ?”
Đợi một lát, không thấy đáp lại, “Dụ Kiến?”
“Ừ.” Dụ Kiến vắt chân, cúi đầu, nói, “Đừng phiền như vậy, trên xe có chìa khóa tiệm, anh tìm xem.
Đi vào xem theo dõi, nhìn được đến người, rồi hỏi lại cha mẹ tôi.”
Thái Tấn Đồng tự nhiên đồng ý: “Vậy chìa khóa để chỗ nào?”
“Ngăn kéo.”
Chỉ chính là hòm giữ đồ dưới ghế.
Mạnh Đông mở hòm, tìm bên trong, một lúc lấy ra chìa khóa, bên trên có hai chiếc chìa khóa.
Anh quay đầu: “Cái này?”
Dụ Kiến từ lúc lên xe đến bây giờ, lúc này mới nhìn chính diện mặt Mạnh Đông, cô liếc đối phương, “Ừ”.
Ông bà Dụ làm việc cẩn thận, trong nhà và trên xe đều để chìa khóa, một cái mở cửa cuốn, một cái mở cửa sau.
Thời gian gần tối, nhưng còn chưa tới lúc bầu trời tối đen, Dụ Kiến nói: “Chờ phóng viên đi rồi từ cửa sau vào.”
Thái Tấn Đồng dừng xe ở gần cửa sau tiệm ăn, anh ta hỏi hai người có đói bụng không, hai người đều nói không đói bụng, anh ta lại hỏi Dụ Kiến: “Hôm nay cô viết như thế nào rồi?”
Dụ Kiến suýt chút nữa không nhớ ra, cô có lệ: “Linh cảm lại cạn.”
Thái Tấn Đồng: “……”
Thái Tấn Đồng lúc này cũng nhận ra có thể là Dụ Kiến lười ra ngoài, cho nên mới lấy cớ viết sách.
Tuy rằng anh ta bị đùa giỡn, nhưng không giận, nếu Dụ Kiến đã nói ra miệng, vậy anh ta tuyệt đối sẽ làm theo kế hoạch.
Bởi vậy giọng anh ta tự nhiên nói: “Cô lần đầu không có kinh nghiệm, nếu không tôi tìm hai tác giả dạy cô nhé?”
Mạnh Đông nghe thấy, hỏi: “Viết sách?”
“Đúng vậy.” Chuyện ngôi sao ra sách này không cần giữ bí mật, Thái Tấn Đồng nói, “Công ty muốn cô ấy viết sách về mình.”
“À?” Mạnh Đông hỏi, “Viết như thế nào?”
Thái Tấn Đồng nói: “Còn chưa viết.”
Bầu trời tối đen, quan sát bốn phía, đèn đường sáng lên, phóng viên tan cuộc, Thái Tấn Đồng xuống xe đi vài bước, trở về vẫy tay với bọn họ.
Mở cửa sau tiệm ăn ra, đi thẳng vào phòng bếp, xuyên qua phòng bếp chính là phòng ăn, diện tích rất nhỏ, chỉ có mấy bàn, trên mặt đất có chút rác rưởi, nhưng tổng thể coi như sạch sẽ, dù sao hôm trước sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bên trong có lẽ đã quét dọn một lần, không giống bình thường có thể cẩn thận làm vệ sinh.
Dụ Kiến bật đèn, đi vào quầy thu ngân mở máy tính.
Thái Tấn Đồng lần đầu đến, vừa đánh giá chung quanh, vừa hỏi: “Trong tiệm không có máy theo dõi khác sao?”
“Cửa tiệm nhỏ, không cần nhiều máy.” Dụ Kiến từ màn hình máy tính thấy ảnh ngược phía sau cô, người nọ dựa vào tường, ánh mắt nhìn về phía cô.
Màn hình sáng dần, ảnh ngược anh cũng biến mất.
“Nếu không bị lừa gạt tiền, ngay cả quầy thu ngân bên này cha mẹ tôi cũng lười đặt máy theo dõi.” Dụ Kiến nói tiếp.
Dụ Kiến cũng không quá có hứng xem máy theo dõi, cô quay đầu, nhìn người nọ, “Tự anh nhìn.” Nói xong, cô đi ra ngoài.
Mạnh Đông buông cánh tay ra tiến lên, đúng lúc chặn đường Dụ Kiến, vì thế anh dịch về sau, cô lại đi sang trái, bị chặn lại.
Anh lại đi về trước, cô đồng thời cũng đi sang phải, hai người cuối cùng đụng vào nhau.
Dụ Kiến ngẩng đầu, Mạnh Đông hơi nghiêng đầu, khoảng cách gần đến mức Mạnh Đông có thể thấy rõ lông mi của cô, Dụ Kiến cũng có thể thấy rõ râu trên cằm Mạnh Đông.
Trong tiệm không bật điều hòa, mùa đông ẩm ướt lạnh lẽo, hơi thở chạm vào nhau vô cùng rõ ràng.
“Tôi cũng xem.” Thái Tấn Đồng đã đi tới.
Lúc này Mạnh Đông không nhúc nhích, Dụ Kiến đi sát sau lưng anh ra khỏi quầy thu ngân.
Hai người đàn ông xem máy theo dõi.
Thái Tấn Đồng hơi đói, trên quầy chỉ có rượu đồ uống, anh ta hỏi Dụ Kiến: “Trong tiệm có gì…!lấp bụng không?”
“Không biết.” Dụ Kiến kéo ghế, cởi khăn quàng cổ xuống cho bớt nóng, ngồi xuống nói, “Anh tìm xem.”
Thái Tấn Đồng ngẩng đầu lại xoay người, cuối cùng kéo ngăn kéo quầy, từ bên trong lấy ra hai hộp bánh kẹo cưới.
Anh ta mở ra một hộp, dốc kẹo ra, lấy một thanh chocolate, hỏi bọn họ: “Có kẹo, ăn không?”
Không ai nói muốn ăn.
Anh ta lại từ dưới hộp bánh kẹo cưới lấy ra thiệp mời, nói với Dụ Kiến: “Có thiệp mời, người mời Phùng Giai Bảo, Lâm đ*o Hành.”
Dụ Kiến dựa bàn nói: “Là em họ tôi.”
“Hóa ra bọn họ vừa mới kết hôn?” Thái Tấn Đồng tiện tay mở ra, “26 tháng 10, ngay ở khách sạn kia, khéo thật.”
Mạnh Đông ấn chuột, Thái Tấn Đồng cảm thấy tốc độ hơi tùy ý, vì thế nói: “Anh chậm một chút, ngày đầu tiên không phải khoảng bốn giờ bốn mươi lăm anh vào tiệm sao, gọi đồ chờ đồ lên ít nhất cũng phải mười phút.”
Mạnh Đông buông chuột ra: “Anh làm đi.”
Thái Tấn Đồng không sao cả nhận lấy.
Mạnh Đông đút tay vào túi, dựa vào tường.
Một lát sau, Thái Tấn Đồng vừa nhìn máy theo dõi vừa ân cần dụ dỗ Dụ Kiến: “Vừa rồi không nói tiếp, chuyện viết sách này cũng không khó đâu, viết mở đầu, tiếp tục cũng thuận lợi, hành văn gì đó cũng không cần quá chú ý, nhưng với tài hoa của cô, tôi cảm thấy đối với cô mà nói không thành vấn đề.
Tôi đề nghị cô viết từ lúc còn đi học, ví dụ như cô tiếp xúc với……!Này?”
Thái Tấn Đồng ấn chuột, không nghĩ tới ấn vào list nhạc, đang muốn tắt đi, anh ta thấy trong list nhạc chỉ có ba bài hát, anh ta thuận tay ấn vào, làn điệu thong thả truyền ra.
Dụ Kiến gõ tay lên bàn, chạm vào khăn quàng cổ, động tác chậm lại.
Âm lượng thấp, giai điệu chậm rãi truyền ra, giọng hát có vài phần tùy ý mệt mỏi, giống như ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây, ve sầu kêu mùa hạ.
Thái Tấn Đồng từng hỏi cô, cô bất hiếu với cha mẹ như thế nào?
Có lẽ chính là mùa hè kia sau khi thi xong, cô làm mẹ tức giận, cha giận đến đập bàn, làm vỡ hai cái bát.
“Cho nên, bởi vì chị không muốn học trung học, mợ bị chị làm tức giận đến đổ bệnh, ngay cả tiệm ăn cậu cũng không mở, chị ở nhà không có gì làm, ngồi mấy tiếng xe buýt đến nhà em?” Em họ treo trên cây hỏi.
Cô ngồi ở trên mặt cỏ, vừa lột quả, vừa sửa lại: “Không phải chị ở nhà không có gì làm, là chị không muốn lưng đeo cái danh giết cha mẹ.”
“Hi hi……” Em họ cười.
Cô vứt vỏ đi.
“À.” Em họ thành thật.
Cô nói: “Hái cho chị mấy quả nữa.”
Em họ leo lên trên cây: “Chị, cây đều bị ăn trọc.”
“Chị ăn là sơn trà, không phải cây.”
Cây sơn trà quả rất nhiều, cô ăn đầy bụng, chờ khi anh họ tìm đến, trên cây chỉ còn mấy quả tàn.
Anh họ nhìn xung quanh, bảo các cô chạy nhanh: “Không biết cây sơn trà tiểu khu chúng ta đều bị bảo vệ nhận thầu sao? Hai đứa muốn bị mắng à!”
“Anh nói em đấy, đợi ăn xong cơm chiều, anh đưa em về nhà.” Anh họ đè lại đầu cô nói.
Cô bỏ tay ra: “Không có xe.”
“Anh lái xe đưa em về!”
“Anh biết lái xe?”
“Ngày mùng một tháng năm vừa mới lấy được bằng.”
Về đến nhà đã gần mười giờ đêm, mẹ ngồi ở phòng khách uống nước, cha không mở tiệm, đang ở phòng bếp nấu cháo cho mẹ.
Anh họ là học sinh giỏi, đã học đại học, cha mẹ thấy anh còn nhỏ đã có chủ kiến, cho nên lôi kéo anh nói một lát.
“Năm ngoái nó nói không muốn học, muốn theo cậu học xào rau, cậu cho rằng nó còn nhỏ, không hiểu chuyện nói bừa, hiện tại nó vẫn còn nói loại lời này.” Cha nói.
“Mợ không rõ nó rốt cuộc nói thật hay là nói đùa, nó nói muốn đi Tân Phương Đông đăng kí, chính là Tân Phương Đông đào tạo đầu bếp, mợ chỉ cần nghĩ đến đã thở không nổi.” Mẹ khẽ xoa ngực.
Cô đứng ở sau cửa phòng ngủ, lỗ tai dán cửa nghe lén, trên bàn học còn có bài thi, thành tích ảm đạm trước sau như một.
Cô không thích đọc sách, cũng không cho rằng đời người chỉ có một con đường đọc sách, cô cho rằng cha mẹ quá cổ hủ, cô không muốn lãng phí thời gian, đi một con đường cô cảm thấy có thể thấy được tương lai.
Hơn nữa nhìn thành tích của cô, hơn mười ngày sau tuyệt đối không thể thi đỗ cấp ba.
Cô nằm trên giường tự hỏi một đêm, trong lòng dần thỏa hiệp với cha mẹ, đến lúc đó có ba con đường có thể đi, lưu ban, học nghề, hoặc là trả phí chọn trường.
Ai biết sau khi kết thúc thi cấp ba, cha mẹ vạch cho cô con đường thứ tư.
“Cô Khúc con cả đời dạy học, không biết đã dạy bao nhiêu học sinh, mấy năm trước cô có một họ hàng vừa mới học lớp sáu đã theo người học xấu, người đó đưa con đến nhà cô ấy, để cho cô Khúc dạy ba năm, lúc thi cấp ba đã thi đỗ trường trọng điểm!”
Sức khỏe mẹ không tốt, nói chuyện hơi mệt, bà tiếp tục nói, “Ban đầu mẹ nghe nói tỉnh ngoài có trường học, thực hành chính là quản lý quân sự hóa, vốn muốn đem con đến đó, mẹ vừa gọi điện thoại nói với cô Khúc, cô Khúc đã bảo con đến chỗ cô ấy học.
Cha mẹ thương lượng thật lâu, không thể cho con học trường trả phí, dù sao đều phải nộp học phí, chỗ cô Khúc con có trường học cũng không tệ, con học ở đó biết đâu lại được!”
Cô vừa nghe đã hoảng hốt, không muốn rời nhà học trung học, cô cam đoan với cha mẹ vào cấp ba trường trả phí sẽ cố gắng, đến cuối cùng thậm chí đã cầu xin, nhưng cha mẹ ý chí sắt đá, đã không thấy cô rơi lệ đầy mặt.
Nửa tháng kia, gà bay chó sủa, nửa tháng sau, cô không nói một câu với cha mẹ.
Đầu tháng bày, cha mẹ nghe theo đề nghị của cô Khúc, để cho cô trước tiên rời nhà thích ứng hoàn cảnh mới, cô không nói hai lời lên tàu, trên đường cha nhắn tin cho cô, dặn dò cô cẩn thận hành lý, đừng nói chuyện với người xa lạ, hỏi cô khách cùng giường nằm là nam hay nữ.
Di động là Nokia 5310 đã sử dụng mấy năm, bề ngoài chín phần mới, mẹ thực tiết kiệm, rơi một chút đều đau lòng nửa ngày.
Cô không nhắn lại, ghé vào trên bàn nhìn ngoài cửa sổ.
Mẹ bị sỏi mật nằm viện, cha phải ở bên cạnh chăm sóc, cho nên bọn họ để cho cô một mình đi.
Cô có thể tùy tiện chọn một sân ga bước đi, chuyến tàu này có vô số con đường để cô lựa chọn.
Tàu thậm chí dừng ở vùng hoang vu, không biết xảy ra chuyên gì dừng lại gần nửa giờ, buổi trưa nắng chang chang, cô gác chân, cuối cùng cúi đầu nhắn tin trả lời.
“Là nữ “.
Đến trạm là hơn hai giờ chiều, cô Khúc đón được cô, hành lý để phía sau, xe tải đi về trấn Vu Tùng.
Sau một đoạn ngắn đi tắt, trên xe xóc nảy, thời gian dài ở trên đường cộng thêm thời tiết nóng bức, dạ dày cô chao đảo, liều mạng cắn răng.
Bảy giờ xe dừng lại, trời còn chưa tối, bức tường vây quanh ngôi nhà hai tầng.
Cô Khúc nói: “Lần trước lúc cháu tới còn chưa có tường vây nhỉ?”
Cô gật đầu.
“Mùa hè năm ngoái cô tìm người xây, một năm này còn chưa gặp phải kẻ trộm thứ hai.”
Mở cửa sắt ra, trong sân ào ào, vòi nước có người, đưa lưng về phía cửa, mặc quần cộc ca rô áo may ô trắng, làn da ngăm đen, xương bả vai rộng, vóc người cao to.
Vòi nước mở to, nước mát lạnh dội từ đỉnh đầu, áo may ô màu trắng dán vào trên người anh.
Cô Khúc nói: “Đâu rồi? Lại đây mang hành lý.”
Cậu lắc đầu, bọt nước bắn tung tóe lóe sáng trong ánh chiều tà.
Cậu xoay người, lau mặt.
Cô đứng ở dưới cửa sắt, cuối cùng không nhịn được, nhìn mặt cậu, nôn ra.
Lời tác giả:
Tiểu Dương Xuân: “Đệch……”
– —–oOo——.