Gặp Đông

Chương 7


Bạn đang đọc Gặp Đông FULL – Chương 7


Mạnh Đông quây khăn tắm gọi điện thoại, bỏ di động xuống, anh không nhanh không chậm thay quần áo, lại mở TV phòng khách, tùy ý chọn một kênh, làm xong mấy việc này, hai người kia vừa lúc đến.
“Đồ ăn còn chưa đưa đến, hai người ngồi trước một lát.” Mạnh Đông mở cửa.
“Tôi nghĩ động tác của khách sạn cũng không nhanh như vậy.” Thái Tấn Đồng quan tâm nói, “Tắm rửa xong thế nào, có phải thoải mái hơn không?”
Mạnh Đông nói: “Đúng vậy, gạt đi mùi sát trùng.”
Thái Tấn Đồng cười: “Tôi cũng không thích mùi kia ở bệnh viện, lần trước tôi nằm viện hình như là ba năm trước không phải là bốn năm trước, cắt ruột thừa, ngày hôm sau tôi cầu xin ông bà nội xuất viện, ông bà nói thẳng phẫu thuật đầu luôn cho tôi.”
Mạnh Đông cười, thoáng nhìn Dụ Kiến bên cạnh, đối phương vẫn vùi ở trong khăn quàng cổ, như thể đang nghe, nhưng không nhìn thấy biểu cảm của cô.
“Cậu là người Bắc Kinh?” Mạnh Đông trò chuyện với Thái Tấn Đồng.
“Không phải, tôi là người Đông Bắc.” Thái Tấn Đồng hỏi, “Giọng Bắc Kinh của tôi được chứ?”
“Nếu cậu không nói, tôi nghĩ rằng cậu chính là người Bắc Kinh.” Anh vừa nói vừa đi đến trước tủ mini, hỏi, “Hai người uống gì? Nước ngọt, nước lọc, đều có.”
“Tôi uống nước ngọt, tùy tiện cái gì cũng được.” Thái Tấn Đồng quay đầu hỏi Dụ Kiến, “Còn cô?”
Dụ Kiến nói: “Có trà chanh không?”
“Có?” Mạnh Đông đưa ra một lọ, từ xa cho Dụ Kiến xem.
Tầm mắt Dụ Kiến chuyển về phía anh, thấy trên tay Mạnh Đông còn cầm lon sô-đa và Toàn vị C mỗi ngày, cô nói: “Tôi cũng Toàn vị C.”
Đúng lúc này nhân viên mang đồ ăn tới.
Mạnh Đông gọi đồ ăn Trung Quốc, ba người, bốn món ăn một canh, rau xanh là chính, các món ăn nhẹ, món nặng duy nhất là cá chình hấp, khá tươi và cay.
Dụ Kiến và Thái Tấn Đồng cởi áo khoác, đặt ở bên cạnh sô pha.

Trong phòng chỉ có bàn làm việc, không có bàn ăn, ba người ngồi ở sô pha ăn, vừa xem TV vừa nói chuyện phiếm.
Thái Tấn Đồng nói đến quá khứ của mình: “……!Tôi học tiểu học ở Bắc Kinh, đại học lại đi Bắc Kinh, cho nên thật ra giọng tôi là kết hợp giữa Bắc Kinh và Đông Bắc.” Nói xong hỏi Dụ Kiến, “Này, không phải cô luôn học ở địa phương chứ? Vừa thấy cô đã biết là học sinh ngoan cha mẹ cũng không yên tâm cho cô đi xa nhà.”
Dụ Kiến uống nước nho của Toàn vị C, ăn cá chích.

Cá chích không có xương, vi cay ăn hợp với cơm, nhưng nhiệt lượng cao, cô tính toán tiếp đó sẽ chuyển sang rau xào.
Nghe thấy Thái Tấn Đồng hỏi, cô bất giác nhướn mi.
Chỉ là hơi khẽ, Thái Tấn Đồng ngồi ở bên cạnh Dụ Kiến không phát hiện, Mạnh Đông ngồi ở bên kia Thái Tấn Đồng có thể phát hiện chút biến hóa ấy.

Dụ Kiến gắp rau nói: “Nếu là học sinh ngoan, cha mẹ không phải nên yên tâm sao, có gì phải lo lắng.”
Mạnh Đông bưng bát canh, nhìn cô nói chuyện.
Thái Tấn Đồng nghe vậy, đầu óc xoay chuyển mới hiểu được: “À, vậy cô từng đi học ở bên ngoài.”
Anh ta đang muốn hỏi là ở giai đoạn nào, không biết là tiểu học trung học hay là đại học, anh ta mơ hồ nhớ tới Dụ Kiến không học đại học, hay là không học xong đại học?
Âm nhạc vang lên trong TV, rời đi sự chú ý, anh ta hỏi: “Vậy cô học ở đâu?”
Dụ Kiến ăn rau nói: “Tôi sẽ không tìm lại hồi ức.”
“Cái này không phải là hoài niệm thanh xuân sao?” Thái Tấn Đồng nói.
Dụ Kiến nói: “Tôi không già.”
Thái Tấn Đồng cảm thấy khi Dụ Kiến nói chuyện rất có ý tứ, anh ta cười, xác nhận một chút người chủ trì xuất hiện trong TV, anh ta cũng quên luôn lời muốn nói.
“Đây là em họ cô à, tôi xem một lúc có lẽ là không nhận sai?” Anh ta hỏi.
Dụ Kiến quét TV: “Ừ, là cô.”
“Đừng nói, hai người hơi giống nha.” Thái Tấn Đồng xem TV, lại nhìn Dụ Kiến.
Mạnh Đông ở bên cạnh cũng nhìn Dụ Kiến.
Thái Tấn Đồng đánh giá: “Có hai ba phần giống, em họ cô thanh thuần, cô có linh khí.” Nói xong quay đầu tìm người cùng chung ý kiến, “Anh nói đúng không?”
Mạnh Đông gật đầu, và hai miếng cơm nói: “Hơi hơi.”
Sau khi ăn xong ba người quay về bệnh viện, Mạnh Đông lên lầu, Thái Tấn Đồng và Dụ Kiến không xuống xe, hai bên hẹn buổi sáng ngày mai đón người xuất viện.
Sau khi quay về phòng bệnh, Mạnh Đông không đổi quần áo bệnh nhân, anh cởi áo khoác vắt lên sô pha, nằm trên giường, cánh tay trái đặt sau đầu, tìm kiếm tin tức trong di động.
Tối hôm qua sau khi tỉnh lại sức khỏe không tốt, bệnh viện bị phóng viên vây quanh, trong phòng bệnh cũng vô cùng náo nhiệt, bên người không có di động, cho tới bây giờ anh mới có thể nhìn đến tin tức có liên quan sự cố ngoài ý muốn chạng vạng ngày hôm qua.
Thế nhưng diễn viên không phải anh, ánh mắt truyền thông cơ bản đều nhắm vào trên người Dụ Kiến.
Tay anh dừng lại trên ảnh chụp Dụ Kiến.
Một đầu khác, Dụ Kiến cũng đã về đến nhà, cô để xe cho Thái Tấn Đồng lái về khách sạn, sau khi xuống xe cô lấy đồ của cha mẹ đặt ở trong xe ra.
Thái Tấn Đồng giúp cô nói: “Cô nói xem tôi có nên chuyển đến khách sạn Mạnh Đông ở? Chuyện này một hai ngày cũng không giải quyết được, chạy ngược chạy xuôi rất mệt.”
Dụ Kiến nói: “Tùy anh.”
“Sau khi tôi quan sát vào hôm nay, Mạnh Đông này hình như là thực sự mất trí nhớ.


Nói thật, nếu anh ta muốn lừa tiền, đối với chúng ta mà nói thật dễ dàng, muốn ít thì đưa, muốn nhiều thì kiện, đối với cô không có hại.

Hiện tại tôi thật sự hy vọng anh ta muốn lừa cô.”
Dụ Kiến lấy xong đồ, cầm lại túi to trên tay Thái Tấn Đồng: “Vậy anh hỏi thẳng anh ta có phải lừa tiền không, cứ báo ra một con số.”
“Nhưng nếu anh ta thực sự mất trí nhớ, lại là người không thiếu tiền, nghe tôi nghi ngờ như vậy, anh ta quyết định giữ gìn tôn nghiêm, khiến chúng ta không yên thì làm sao bây giờ?”
“Vậy phiền anh và công ty.”
“……”
Biệt thự tối đen, ông bà Dụ đều ở phòng ngủ, khi Dụ Kiến lên lầu cha mẹ mở cửa phòng ngủ.
“Cha đã nói hình như nghe được con trở lại.” Ông Dụ nói.
“Sao hai người ngủ sớm như vậy?” Dụ Kiến hỏi.
“Còn chưa ngủ, không ngủ được.” Bà Dụ khoác áo nói, “Trước đó gọi điện thoại hỏi, con vẫn nói không có việc gì, mẹ với cha cũng nghe lời các con không đi bệnh viện, sợ gây phiền toái cho con.

Hiện tại con nói thật với mẹ, người kia thật sự không có việc gì chứ?”
Dụ Kiến nói: “Thực sự không có việc gì, ngày mai anh ta sẽ ra viện.”
“Vậy cậu ta có họ hàng bạn bè ở chỗ này không? Xuất viện cậu ta ở đâu?”
“Anh ta tạm thời ở khách sạn, ở chỗ này còn có việc phải làm.”
Bà Dụ cuối cùng thoáng yên tâm, lại hỏi: “Vậy việc này xem như giải quyết rồi sao? Có ảnh hưởng gì với con không?”
“Công ty sẽ giúp con xử lý.”
“À đúng rồi, người này tên gì thế? Nếu xuất viện, vậy con xem cha và mẹ có thể đến khách sạn hỏi thăm cậu ta không, mua chút đồ cho cậu ta.

Nói như thế nào đều là lỗi của chúng ta……”
Dụ Kiến đẩy cha mẹ quay về phòng ngủ: “Chờ anh ta rảnh rồi nói sau, hai người cũng đừng quan tâm.”

Dụ Kiến cuối cùng đã có thể trở về phòng.
Trở lại phòng ngủ, cô cởi áo khoác, lục lọi một lúc, quên đóng cửa phòng, có lẽ tiếng động bên này làm mẹ cô qua đây.
“Con tìm gì thế?” Bà Dụ đi đến, suy nghĩ, nói, “Đàn ghi-ta sao? Mẹ để ở phòng giữ quần áo.”
Nói xong đi vào phòng giữ quần áo, mở ra một cái tủ đứng, nói: “Đây, mẹ để ở nơi này, lần trước lúc con đi kê lại giường, con đó, chỉ biết dùng, không biết dọn dẹp, mẹ để vị trí này cho con, sau này cứ tìm ở đó.”
Dụ Kiến hất tay: “Con biết rồi.”
“Không phải tìm đàn ghi-ta sao?” Bà Dụ nhìn cô, hỏi.
“Không phải.”
“Vậy tìm cái gì?”
Dụ Kiến muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu: “Không có gì, không tìm nữa.”
Cô đi tắm, lau tóc đi ra, ban công trống trơn, suy nghĩ, đi lục túi áo lông.
Không có, cô do dự một chút, đi sờ bên kia.
Hai bên cũng không có, cô dốc cả áo, quét chung quanh, vẫn không có.
Không thấy ảnh chụp.
Cô bỏ áo xuống, điện thoại cho Thái Tấn Đồng, bảo anh ta đi trong xe tìm giúp cô.
Thái Tấn Đồng còn chưa rửa mặt, đi xuống bãi đỗ xe, ở trong xe tim một lần, gọi cho Dụ Kiến, nói ảnh chụp không ở trong xe.
Dụ Kiến mang khăn mặt bỏ vào phòng tắm, lấy ra máy sấy, sấy vài cái, cô tắt máy sấy, đứng một lúc, cô lại mở công tắc cho đến khi sấy khô tóc.
Sáng sớm hôm sau, Thái Tấn Đồng gọi điện thoại tới: “Hiện tại tôi qua đón cô, sau đó đi bệnh viện đón Mạnh Đông, chúng ta lại đi đến Cục dân chính, Cục dân chính chắc có thông tin cả nước nhỉ? Sim di động còn có thể làm ở nơi khác mà.”
Dụ Kiến còn mặc áo ngủ, nói: “Hôm nay anh đưa anh ta về khách sạn đi theo anh ta lên tìm xem ảnh của tôi có rơi ở sô pha.”
“Cô rơi ở phòng anh ta?”
“Ừ.” Trên xe không có, cũng chỉ có thể ở phòng Mạnh Đông, tối hôm qua ăn cơm cô từng cởi áo khoác.
“Được, vậy tôi đi đón cô.”
“Hôm nay tôi không đi, anh đi với anh ta đi.”
“Như vậy sao được.” Thái Tấn Đồng vừa nghe lập tức phản đối, “Mấy ngày nay cô phải bày ra thái độ, chỉ mất chút thời gian để hành tung của cô lộ ra bên ngoài, tốt nhất còn có thể để cho Mạnh Đông nói đỡ với truyền thông, như vậy chuyện này mới tính là qua.”
“Tôi không rảnh.”
“Sao cô không rảnh?”
“Không phải anh bảo tôi viết sách sao, hôm nay tôi có linh cảm, tính toán suy nghĩ một chút.” Dụ Kiến thuận miệng nói.
Thái Tấn Đồng hơi vui vẻ: “Ôi, coi như cô nghĩ thông suốt.” Nhưng anh ta cân nhắc một chút bên kia, “Viết sách không vội một hai ngày này, cô cứ để đấy, giải quyết bên Mạnh Đông này trước đã.”
Dụ Kiến mở một hộp sữa, nói: “Linh cảm nhanh chóng lướt qua, anh để tôi yên tĩnh một chút.


Đúng rồi, đừng quên nhất định phải tìm được ảnh chụp, ảnh chụp này tôi tính nghe lời anh bỏ vào trong sách, trước đây ảnh chụp tôi ít, tấm này coi như là chụp tốt nhất.”
Lại nói nhiều thêm một câu, “Tốt nhất đừng để cho những người khác thấy, sách còn chưa ra, phải giữ bí mật.”
Dụ Kiến không muốn ra ngoài, Thái Tấn Đồng cũng không có cách nào ép cô, anh ta chỉ có thể một mình đi bệnh viện.

Đi vào phòng bệnh, thấy Mạnh Đông đã ăn mặc chỉnh tề, anh ta nói: “Thấy quỷ, sương mù hôm nay vẫn dày như ngày hôm qua, lái xe mất cả buổi.”
Cả thành phố chìm trong sương mù, hôm nay nghe radio, trước mắt chuyến bay đều đã hủy bỏ.
Mạnh Đông nhìn phía sau Thái Tấn Đồng, hỏi: “Chỉ có mình anh?”
“À, hôm nay Dụ Kiến có việc, cô ấy bảo tôi lại đây, chờ xong việc cô ấy lại đến.”
Mạnh Đông không nói gì, làm xong xuất viện thủ tục, xe chạy đến Cục dân chính.
Mất thời gian khá lâu, kết quả cuối cùng lại khiến Thái Tấn Đồng thất vọng.
“Chưa kết hôn.” Thái Tấn Đồng thở dài, mắt lại nhìn tay Mạnh Đông, “Đúng, tôi vừa mới phát hiện trên tay anh cũng không mang nhẫn.”
Mạnh Đông ngồi ở bên cạnh người lái, vẻ mặt như là chuyện không liên quan mình: “Đúng thật.”
Thái Tấn Đồng hỏi anh: “Di động anh có từng vang lên không?”
“Không.”
Thái Tấn Đồng cân nhắc trong chốc lát: “Vậy chắc chắn anh có vị hôn thê, không phải vị hôn thê cũng là bạn gái, có thể là hai ngươi cãi nhau.

Chỉ cần tìm được cô ấy, nhất định có trợ giúp đối với việc anh khôi phục trí nhớ.

Anh nghĩ xem tuýp phụ nữ anh thích, cách ăn mặc, có dáng vẻ gì, làm nghề gì?” Anh ta nhấn mạnh, “Mục tiêu hiện tại của chúng ta trước tiên giúp anh tìm được vợ!”
Mạnh Đông nhìn di động, đã là buổi chiều, nửa ngày trôi qua.
Ngón tay anh khẽ gõ lên đùi, nói: ” Anh nhắc tới như vậy, tôi hình như nghĩ ra điều gì.”
Mười lăm phút sau, di động Dụ Kiến vang lên, Thái Tấn Đồng gọi tới.
Lời tác giả:
Kiến Kiến: “Đệch……”
– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.