Bạn đang đọc Gặp Đông FULL – Chương 33
Mùa đông kia, anh cũng cảm thấy rét lạnh lại kéo dài.
Tính cách anh từ trước đến nay vốn không được tốt lắm.
Gặp phải người không vừa mắt, anh hoặc là không nhìn, hoặc là đối phó; gặp chuyện không hợp, anh hoặc là không làm, hoặc là thu thập.
Trước đó anh cũng đối xử với cô như vậy, lúc không vừa mắt đâm chọc cô vài câu, gây trở ngại đến anh, anh thu thập cô một chút.
Thế nhưng mỗi lần đều là giả khuông giả dạng, cũng chỉ có ngày đầu tiên biết cô, anh mới đánh cô khóc một trận, sau đó không còn làm cô khóc nữa.
Hôm đưa cô từ bữa tiệc sinh nhật bạn trở về là lần đầu tiên bọn họ thực sự cãi nhau.
Đêm đông kia, bọn họ trút hết bất mãn mấy năm này với nhau, từ việc lớn đến việc nhỏ, từng chuyện tan vỡ, mỗi người đâm một dao, ai cũng không bỏ qua cho ai, ai cũng không muốn làm người đầu tiên nhượng bộ.
Hai ngày sau anh phải đi Cam-pu-chia, sáng sớm cô đã ra cửa đến trường.
Lúc cô rời giường anh đã tỉnh, mở mắt lại không quay đầu, nghe tiếng cô rửa mặt, thay quần áo, sau đó lưu loát đóng cửa lại.
Anh trở mình, lại nằm một lúc mới dậy.
Hành lý đã thu dọn xong, không cần động vào.
Anh vào toilet đánh răng, bàn chải đánh răng đã cũ nên ném đi.
Anh quăng bàn chải đánh răng vào thùng rác, suy nghĩ, lại mở ngăn tủ lấy ra một cái mới, bóc ra sau đó bỏ vào cốc của anh.
Anh lại kiểm tra một chút khăn mặt của mình, vẫn trắng tinh mềm mại, không cần thay.
Đi đến phòng bếp, anh mở ra tủ lạnh lấy nước, thấy trong tủ lạnh còn một lọ sữa và ba lát bánh mì.
Mấy ngày nay bọn họ đều ăn sáng bằng bánh mì, ngày hôm qua chỉ còn thừa chút ấy, sáng nay cô không đụng vào.
Anh uống nước xong, sau đó uống sữa ăn bánh mì, nhìn thời gian, anh mặc áo khoác đi siêu thị.
Anh không mua quá nhiều đồ, mua xong nhét toàn bộ vào tủ lạnh.
Khi bỏ hoa quả anh dừng một chút, cuối cùng đóng cửa tủ lạnh, anh bỏ hoa quả vào hộp nhựa.
Hoa quả đều là loại lột vỏ, nếu người này lười, lại lãng phí.
Anh để di động sang một bên nhìn thời gian, nhanh chóng bóc đầy hộp nho và nhãn.
Rửa tay, anh xách hành lí vội vàng xuống lầu.
Khi xe taxi đi qua Đại học Bách khoa, lái xe mở cần gạt nước nói: “Ôi, trận đầu tuyết mùa năm nay tới hơi chậm.”
Bông tuyết bay bay, anh nhìn ngoài của sổ xe nói: “Ngừng một chút.”
“Hả?” Lái xe đỗ sang một bên, “Cậu muốn xuống chỗ này? Không phải đi sân bay sao?”
Vài bước là đến cổng trường.
Anh không nói một lời ngồi trong chốc lát, khi lái xe lại đặt câu hỏi, anh mới nói: “Đi thôi.”
“Vẫn là đi sân bay?” Lái xe hỏi.
“Ừ.”
Anh ở trong tuyết bay đi Cam-pu-chia, ngày này anh không biết cô ra cửa để kiểu tóc gì, thay bộ quần áo nào.
Bọn họ cũng chưa từng liếc mắt một lần.
Thời trẻ mẹ anh bị công ty phái đi Cam-pu-chia làm hạng mục, sau đó từ chức bắt đầu kinh doanh, mở một khách sạn nhỏ ở địa phương.
Buổi chiều anh đến nơi, nhắn tin cho cô: “Anh đã đến Cam-pu-chia.”
Anh ở lầu hai khách sạn, sáng sớm căn phòng đã thu dọn xong, mẹ anh bận trong bận ngoài chuẩn bị cơm chiều cho anh, anh không ăn quen đồ Cam-pu-chia, mẹ làm đồ ăn Trung Quốc cho anh.
Anh thay xong quần áo xuống lầu, mẹ vừa nấu canh vừa nói: “Bên kia có hoa quả, con ăn đi.”
“Nước đâu?” Anh hỏi.
“Trong siêu.” Mẹ nói, “Đừng uống nước lạnh, uống nước ấm.”
Anh lấy ra một chai nước lạnh trong tủ lạnh, rót một cốc.
Mẹ nói: “Con ở đây mấy ngày, chờ trước khai giảng hai ngày hãy đi.”
“Vâng.” Anh uống nước lên tiếng.
Mẹ lại nói: “Đúng rồi, năm nay con sẽ tốt nghiệp, lúc nào đi tìm việc.”
Anh để cốc lên bàn, im lặng một lát nói: “Để xem.”
“Cũng không thể quá chậm, đến lúc đó công việc tốt đều bị người cướp.” Mẹ nói, “Nếu thật sự không tìm được việc thích hợp, thì đi công ty cha con làm, bên cha con quy mô hơi nhỏ, mẹ đề nghị con vẫn nên tìm công ti lớn mới có thể phát triển.”
Anh không tiếp lời, tùy tay lục túi, lấy ra một quả sơn trà, bóc vỏ.
Mấy ngày tiếp đó, anh ở Cam-pu-chia, mỗi ngày vội vàng viết luận văn.
Ba bữa cơm ăn cùng mẹ, bình thường đều là một người ăn một người nói, anh cũng không ngước mắt.
Đợi đến một ngày cuối cùng, anh phải quay về Anh, mẹ đưa tiền cho anh, bảo anh coi như tiền tiêu vặt.
Anh không cầm: “Con có đủ rồi.”
“Mẹ biết cha không để con thiếu tiền, nhưng đây là cho con tiền tiêu vặt.” Mẹ nhét vào túi anh, “Ở bên ngoài nhất định phải hào phóng, nên tiêu thì tiêu, nên mời khách thì mời, như vậy mới có thể xây dựng các mối quan hệ.”
Anh nhét toàn bộ tiền mặt vào trong tay mẹ: “Con nói đủ rồi, mẹ giữ mà tiêu.” Nói xong kéo lại túi.
Mẹ mắng anh một câu, sau đó nói: “Vậy mẹ lấy xe đi sân bay với con, con kiểm tra xem có quên gì không.”
Anh vốn không nhiều đồ, chỉ có một vali và túi xách, đồ đạc đều đã thu dọn xong, anh đang đi ra cửa, đột nhiên nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng ồn ào tiếng mắng và đập đồ.
Anh bỏ đồ lao xuống lâu, tầng dưới cùng trong chớp mắt đã là một đống hỗn độn, mấy người đàn ông Cam-pu-chia đang đập đồ, mẹ đang giành tiền với một người trong đó, đối phương túm tóc mẹ anh, sắp đấm mẹ anh.
Anh nghe mẹ từng nhắc đến xích mích kinh doanh với dân bản xứ, mẹ luôn miệng nói đã giải quyết, hiện giờ trận tranh cãi giải quyết này ở trước mặt anh đã biến thành bạo lực.
Anh cầm ghế ném về phía người nọ, ghế vỡ vụn, đối phương đau đến thét chói tai, lập tức nổi trận lôi đình nhằm về phía anh.
Bốn người còn lại cũng xông lên.
Sau khi tốt nghiệp trung học anh không còn động tay chân với người, nhưng kí ức đánh nhau vẫn còn.
Anh to hơn so với mấy người Cam-pu-chia này, mỗi cú đấm cũng không nể nang, tiếng hô đau liên tiếp, nhưng không chịu nổi đối phương nhiều người.
Gân xanh anh nổi lên, liên tục đánh hai người, cũng bị người đánh trúng đầu và lưng, anh hét lên với mẹ: “Báo cảnh sát, chạy!”
Mẹ anh lo lắng cho anh, lúc này mới khóc lớn chạy ra cửa cầu cứu.
Hai người xoay người đi bắt mẹ anh, anh đá qua, đang muốn đá tiếp, người bên kia dùng gậy đập mạnh vào chân anh.
Giống như nghe thấy một tiếng vỡ vang lên, mắt anh nứt ra, ra sức đấm.
Sau khi cảnh sát đuổi tới anh lập tức được đưa vào bệnh viện.
Anh cắn răng, đau đến mồ hôi ướt đẫm.
Trên người rất nhiều vết thương to nhỏ, chân bị thương nghiêm trọng nhất, sau khi bác sĩ kiểm tra chụp X quang chẩn đoán xương bánh chè phải của anh bị dập nát, vết thương quá nặng, cần tiến hành phẫu thuật xử lý.
Mẹ không ngừng khóc, anh dùng tiếng Anh hỏi bác sĩ: “Sẽ tàn phế sao?”
Bác sĩ trả lời: “Phải xem tình hình của anh sau khi phẫu thuật, bình thường gãy xương bánh chè, sau đó luyện tập thích đáng, cơ bản có thể khôi phục khả năng đi lại.”
Anh không được sắp xếp phẫu thuật ngay, vẫn chịu được cơn đau, anh bảo bác sĩ tiêm giảm đau.
Sau đó anh bảo mẹ trở về: “Mẹ ở lại nơi này cũng vô dụng, trở về thu dọn khách sạn đi.”
“Sao mẹ có thể yên tâm để một mình con ở chỗ này.” Mắt mẹ anh chứa nước, áy náy nói, “Đều là mẹ làm hại con, nếu con sớm lên máy bay đã không có việc gì.”
Anh không động đậy chân, chống cánh tay nhích lại gần đầu giường, cố hết sức nói: “Được rồi, lần này có thể giải quyết xong mọi chuyện là tốt rồi, mẹ trở về xử lý đi, con ở một mình được.”
Mẹ đi rồi, anh mới phát hiện di động của mình không ở trên người.
Đêm nay một mình anh ngủ ở bệnh viện, sau khi thuốc giảm đau hết tác dụng, anh khó mà nhắm mắt.
Phẫu thuật sắp xếp vào ba ngày sau, hai ngày này anh chỉ có thể chịu đựng.
Ngày hôm sau mẹ thu dọn mấy món đồ đến bệnh viện, anh hỏi: “Di động của con đâu?”
“Aiz, lúc ra ngoài mẹ đã bảo phải nhớ cầm, ai ngờ vẫn quên.” Mẹ nói, “Ngày mai mẹ mang cho, bên kia trường học mẹ đã bảo cha đi xin phép.”
Mẹ anh lại lo lắng, “Học kỳ này con phải làm sao bây giờ.”
Anh nhắm mắt lại, mồ hôi từ thái dương chảy xuống, anh chịu đựng, nhưng tới buổi tối thật sự không có cách nào ngủ, anh lại bảo y tá tiêm một mũi giảm đau.
Cứ như vậy sống qua buổi tối thứ hai.
Sáng sớm, mẹ mang đồ ăn cho anh, cũng mang di động đến, di động sớm đã tự động tắt máy, anh để bên cạnh nạp điện, ăn sáng xong lại đi kiểm tra, kiểm tra xong, di động đã đầy pin.
Hơn mười tin nhắn chưa đọc, anh mở ra xem, thời gian gửi đi đúng hôm anh nhập viện.
Còn chưa kịp đọc, anh lập tức gọi đi.
Tiếng chuông vang lên thật lâu, chậm chạp không có ai bắt náy, anh cúp gọi lại, lần thứ hai vẫn vang lên thật lâu, nhưng cuối cùng cũng chuyển được.
Anh nghe được một tiếng “A lô”, anh gọi tên cô.
Anh nghe thấy tiếng cô khóc đến hỏng mất: “Lỗ tai em không nghe thấy, em không nghe thấy, em không thể ca hát, em muốn gặp anh, anh về đi, anh trở về được không, anh về đi, Mạnh Đông ——”
Anh chưa từng thấy cô khóc như vậy, không chỉ là thương tâm, nhiều hơn chính là sợ hãi và mờ mịt.
“Anh về đi……” Cô dường như chỉ nhớ được nói một câu như vậy.
Anh nằm ở trên giường bệnh, xung quanh đều là mùi thuốc sát trùng, anh vết thương đầy người, đùi phải không thể nhúc nhích, anh nhịn đau hứa hẹn: “Được, em chờ anh, em chờ anh.”
Ngày kế, nhập viện ngày thứ tư, anh phẫu thuật xương bánh chè.
Gây tê nửa người dưới, thời gian phẫu thuật hơn ba tiếng, xương cốt dùng kim thép và dây thép tiến hành cố định trong.
Buổi chiều thuốc tê hết hiệu lực, từ phần eo trở xuống đều không dùng được lực.
Đêm đó vẫn còn đau, anh chịu đựng không tiêm thuốc giảm đau, qua một đêm, ngày hôm sau bác sĩ vào phòng bệnh, bảo anh thử nhấc thẳng chân.
Mới đầu anh hoàn toàn không có lực, bác sĩ nhẫn nại nói: “Anh từ từ.”
Bác sĩ nâng đùi phải anh: “Hiện tại tôi buông tay, chính anh dùng sức ổn định.”
Anh đã đổ đầy mồ hôi, cau mày, siết chặt nắm tay, tay bác sĩ vừa buông ra, chân anh lập tức hạ xuống.
Anh đau đến biến sắc, qua một lúc nói: “Tôi thử lại.”
Lần thứ hai vẫn không thành công.
Anh thử nhấc chân lần thứ ba, ga giường sau lưng đã ướt đẫm, bác sĩ bảo ngừng.
Mẹ lấy khăn lau mồ hôi cho anh nói: “Không nhấc không nhấc, chúng ta không nhấc nữa.”
Hơi thở anh tạm ổn định, hỏi bác sĩ: “Ngày mai tôi có thể xuất viện không?”
Bác sĩ giống như nghe Nghìn lẻ một đêm: “Ngày mai? Ngày mai anh xuất viện thế nào?”
Mẹ nói: “Con xuất viện làm gì?”
Anh nói: “Con phải về Trung Quốc một chuyến, có thể ngồi xe lăn xuất viện không?”
Bác sĩ lập tức phủ định: “Không được, ngày mai không được, hiện tại ngay cả để thẳng chân anh cũng không làm được, lúc sau còn phải luyện tập gập chân.
Tình huống bình thường phải ít nhất một tháng mới được xuống giường.”
Anh nghe xong không nói gì.
Ngày hôm sau, anh lại thử nhấc thẳng chân, chấm dứt bằng thất bại.
Ngày thứ ba, anh lại thất bại.
Đêm thứ tư, anh sốt cao, tiến hành các loại xử lý hạ nhiệt độ, sáng sớm hạ sốt, tới ngày thứ sáu, ban đêm anh lại phát sốt, sau ba tiếng mới hạ.
Ngày thứ bảy, dưới sự trợ giúp của bác sĩ cuối cùng anh đã có thể nhấc thẳng chân, anh lại yêu cầu bác sĩ: “Tôi muốn xuất viện.”
Mẹ lập tức phản đối: “Không được!”
Anh nói với bác sĩ: “Xin hãy sắp xếp xe lăn cho tôi, chuyện sau đó tôi tự mình chịu trách nhiệm.”
“Con chịu trách nhiệm cái gì? Con muốn chịu trách nhiệm cái gì? Con chịu trách nhiệm như thế nào?!” Mẹ anh nổi giận, “Hiện tại con phát điên gì đấy!”
Anh nói: “Con phải về Trung Quốc.”
Mẹ anh hét lên: “Mẹ nói không được chính là không được!”
Cả người anh toàn mồ hôi, nhấc chân gần như hao hết toàn bộ sức lực, anh nhắm mắt lại, không nói nữa.
Ban đêm anh gọi điện thoại cho cô, cảm xúc của cô dường như ổn định không ít.
Anh nói: “Phải mấy ngày nữa anh mới có thể quay về.”
“……!Tại sao?” Cô hỏi.
“Anh bị thương.”
“……!Bị thương ở đâu?”
“Gãy xương.” Anh nói.
Anh không muốn nói cho cô việc này, không muốn làm cho cô lo lắng vướng bận, nhưng hiện giờ không thể không nói cho cô.
Cô không hiểu, hỏi: “Là vết thương rất nghiêm trọng sao? Có thể tốt lên chứ?”
Anh nằm ở trên giường bệnh, không thể nghiêng người, ánh trăng chiếu vào đùi phải anh, cuối cùng anh chỉ nói: “Anh sẽ mau chóng trở về.”
Ngày thứ tám, anh yêu cầu luyện tập đi bộ, bác sĩ phản đối: “Không được.”
Anh nói: “Bệnh nhân phòng bên cạnh sau một tuần cũng đã bắt đầu luyện tập đi lại.”
“Tình huống không giống nhau, tình huống của anh nghiêm trọng hơn.” Bác sĩ cảnh cáo anh, “Anh đừng cậy mạnh, hậu quả cậy mạnh là chân có thể sẽ tàn tật.”
Anh chỉ có thể tiếp tục chờ.
Mỗi ngày sau đó, anh đều nhắn tin cho cô, cố gắng không gọi điện thoại cũng không gửi giọng nói, chỉ đánh chữ.
Mỗi lần cô đều hỏi hai vấn đề.
Một cái là: “Chân của anh hiện tại thế nào?”
Một cái là: “Còn bao lâu nữa anh có thể trở về?”
Mỗi lần anh đều trả lời: “Sắp rồi, anh sẽ mau chóng trở về.”
Đến ngày thứ hai mươi tư, anh bắt đầu luyện tập gập chân, khi gập chân đau đớn không kém so với khi nhấc thẳng chân, anh được bác sĩ và mẹ đỡ mới có thể gập được một chút.
Anh tra n tư liệu, hỏi người bệnh chung phòng, thử dùng cách của bọn họ làm cho chính mình nhanh chóng phục hồi như cũ.
Ngày thứ ba mươi bảy, chân anh cuối cùng có thể gập được tới chín mươi độ, lúc này cơ chân anh rõ ràng đã héo rút.
Mỗi ngày luyện tập dưới cường độ cao, bằng mắt thường cũng có thể thấy được cả người anh gầy xọp đi.
Ngày thứ ba mươi tám, ngày thứ bốn mươi hai cô bảo anh trở về, anh nói với mẹ: “Con phải về Trung Quốc.”
Mẹ nói: “Về Trung Quốc gì chứ? Chân con còn không cử động được, cho dù có về cũng là quay về Anh.”
Anh cúi đầu mua vé máy bay.
Mẹ khuyên anh: “Con chờ một chút.
Hiện tại về nước cũng không tiện, chân con lại như vậy, ai chăm sóc con? Chẳng lẽ để bà ngoại chạy tới chăm sóc con? Chuyện con bị thương bà ngoại còn không biết đâu.”
Anh nói: “Con tự chăm sóc mình không thành vấn đề.”
“Sao có thể không thành vấn đề, hiện tại con không có cách nào đi được.”
Tính cách anh cường thế, muốn làm chuyện gì, không ai có thể quyết định thay, anh giấu hộ chiếu, ngày đó anh đã mua xong vé máy bay.
Mẹ tìm kiếm cả phòng anh, ngay cả vali cũng bị bà lục tung mà không tìm được hộ chiếu.
Anh kiên nhẫn chờ đợi, đến trước đêm cất cánh, anh nhận được tin nhắn chuyến bay hủy bỏ.
Anh nắm di động ngồi yên trong chốc lát, sau đó ngồi xe lăn, gọi một chiếc xe, chuẩn bị đi sân bay.
Mẹ ngăn anh lại: “Đã hủy bỏ, con còn đi sân bay làm gì?”
Anh nói: “Con đi xác nhận một chút.”
“Xác nhận cái rắm! Hiện tại con điên rồi!” Mẹ đột nhiên bùng nổ, chỉ vào anh hét lên, “Con cho rằng mẹ không biết sao? Con không muốn sống nữa, con trúng tà rồi! Dụ Kiến Dụ Kiến, toàn là Dụ Kiến, trong đầu con chỉ có Dụ Kiến!”
Dụ Kiến, trong đầu anh chỉ có Dụ Kiến.
Đầu gối anh sưng tấy, vết thương xấu xí, cả người tím bầm, anh nằm ở trên giường bệnh đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, mỗi đêm cũng không ngủ được, anh cắn răng liều mạng luyện tập thẳng chân và gập chân, mỗi lần chân hạ xuống đều giống như gần chết.
Mỗi khoảnh khắc, trong đầu anh đều là trở về, đều là cô đang đợi anh, đều là muốn gặp cô, đều là……
Dụ Kiến.
Mạnh Đông nhìn chằm chằm người hiện giờ gần trong gang tấc.
Tóc dài cô che mất lỗ tai, anh không nhìn thấy vết thương trước đó của cô.
Cổ họng anh căng lên, mỗi một câu nói giống như trải qua năm tháng dài dòng.
“Bốn mươi hai ngày lần thứ nhất, anh không thể trở về.” Anh nói.
Hai mắt Dụ Kiến đẫm nước, cô cúi đầu, tầm mắt dừng ở trên đùi phải anh.
– —–oOo——.