Bạn đang đọc Gặp Đông FULL – Chương 12
Hành trình về nhà quá xa, thời gian lại nhanh, cô Khúc gọi tới một chiếc xe tải cho cô, cơm trưa bỏ vào hộp, đưa thẳng cô đến nhà ga.
Khi cô chuẩn bị lên xe, cửa bên kia cũng mở ra, cô lập tức không nhúc nhích, một đầu khác người ngồi vào trong xe, nói với cô: “Thất thần làm gì?”
Cô nhìn cô Khúc đứng bên dưới.
Cô Khúc đi tới, nhìn Tiểu Dương Xuân trong xe: “Cháu làm gì thế, đi xuống.”
Tiểu Dương Xuân nói: “Cháu tiện thể đi sân bay.”
Năm giờ chiều hôm nay mẹ Tiểu Dương Xuân hạ cánh.
Cô Khúc thở dài, dỗ cô: “Cháu lên xe đi, trên đường đói bụng khát, bảo nó giúp cháu chạy chân.” Lại dặn dò Tiểu Dương Xuân, “Nhớ chăm sóc Kiến Kiến.”
Sau khi lên xe thắt dây an toàn, xe khởi động cũng không thấy người bên cạnh có động tác, cô nhắc nhở: “Dây an toàn.”
“Ngồi sau thắt cái gì mà thắt.” Tiểu Dương Xuân không nhúc nhích.
Cô không thèm nhắc lại, thỉnh thoảng nhìn ngoài cửa sổ, khi quay đầu lại ánh mắt luôn cay xè, xe cũng khiến cô choáng váng, sau đó lên đường lớn mới bằng phẳng.
Đi nửa đường lái xe xuống hút thuốc đi tiểu, nói chuyện phiếm thả lỏng một chút với người, Tiểu Dương Xuân mở cửa kính xe ra gọi: “Nói chuyện đủ rồi thì lên xe, tranh thủ thời gian!”
Lái xe liếc cậu, tiếp tục trò chuyện, cánh tay Tiểu Dương Xuân vươn đến ghế lái, ra sức ấn loa.
Lái xe bị cậu ép trở về, vốn hùng hổ, sau lại nhìn thân hình cậu, có lẽ mới ý thức được điều gì, không muốn phiền toái, ngược lại nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu: “Thuốc còn chưa hút xong, gấp cái gì mà gấp.”
Một đường không nói chuyện, tới nhà ga, Tiểu Dương Xuân xách túi cho cô.
Chỉ đi vài ngày, cô chỉ mang theo hai bộ tắm rửa quần áo, một balo là đủ.
Cách thời gian xuất phát còn một lúc, cô ôm túi ngồi ở phòng đợi, Tiểu Dương Xuân gác chân ngồi ở bên cạnh cô chơi di động.
Cô đang đắm chìm trong thế giới của mình, người bên cạnh bỗng nhiên nói: “Ăn đi, tôi còn mang hộp về.”
Nghiêng đầu, người nói chuyện còn đang chơi di động.
Cô không để ý.
Qua một lúc, Tiểu Dương Xuân mở hộp ra, để trước mặt cô.
Cô lắc đầu.
Tiểu Dương Xuân đậy nắp, bỏ hộp vào túi, thả lại vào túi cô.
Đã đến giờ xuất phát, cô đi theo dòng người, quay đầu lại nhìn, Tiểu Dương Xuân cầm di động vẫy tay với cô.
Từ khi cô có trí nhớ, có lẽ từng tham gia ba lễ tang, một lần gần nhất là lớp tám, tiễn chồng cô Khúc, ông ngoại Tiểu Dương Xuân.
Cùng ngày có người thương tâm, nhưng cũng không bi thương, khoảng thời gian tiễn đưa cũng hoà thuận vui vẻ giống như bạn cũ tụ hội.
Cho đến lúc này, cô từ ngàn dặm về nhà dường như mới hiểu được ý nghĩa của cái chết.
Sẽ không còn ai đến tiệm cơm tìm cô, nói với cô cây sơn trà trong tiểu khu không thể hái.
Chàng trai hai mươi tuổi, hăng hái, chí khí chưa tận.
Cô cắn răng nhẫn nhịn, buổi tối ngủ chung với em họ, không ai ngủ được, cô ôm chặt đối phương, nửa đêm bả vai bị nước mắt em họ dán ướt, cô xoa đầu đối phương, lúc này vô cùng chín chắn: “Ngoan, Gia Bảo ngoan đi ngủ.”
Mà cô cũng khóc khô nước mắt, sau khi cô đã qua tuổi làm nũng cha mẹ bất cứ lúc nào, đã rất lâu cô không khóc.
Cô vẫn không cảm thấy được cởi bỏ, tâm trạng giống như ruồi bọ đang tìm lối ra, không tìm được có lẽ sẽ bùng nổ.
Cô về sớm hai ngày so với kế hoạch, cả nhà cô Khúc đi ra ngoài du lịch, mẹ Tiểu Dương Xuân còn dẫn cả Phương Ninh Huyên, khi cô nói chuyện với cô Khúc, nghe thấy tiếng cười hoan hô.
Cô không nói cho cô Khúc biết cô đã trở lại, bỏ túi xuống, cô vào phòng khách ngồi yên nửa giờ, sau đó tắm rửa, bỏ hộp cơm mang đi mấy ngày hôm trước vào tủ bát, vốn còn muốn cho vịt ăn, không thấy vịt đâu, cô đoán có lẽ đã gửi hàng xóm.
Cô vào nhà kho đi vòng quanh, đàn linh tinh, khi mặt trời chiều ngả về tây, cô nhớ tới lúc này năm ngoái, em họ trèo lên cây hái sơn trà, còn cô ở dưới tàng cây, giống như có thể tiếp được tiếng cười của đối phương.
Cô ngồi ở cửa nhà kho, nhìn về phía ánh nắng chiều mờ nhạt, gảy dây đàn.
Ở trong nhà kho đến nửa đêm, trong lúc đó cô không cảm giác được miệng khô và đói khát, sáng sớm hôm sau, cô ăn mì, lại chui vào nhà kho.
Khi cô Khúc về đến nhà, hai ngày cô chỉ ăn chút đồ, thật ra chính là hai ngày còn không thật sự ăn cơm, cô Khúc đã nói cô gầy đi một vòng.
Cô cúi đầu nhìn chính mình: “Nào có.”
Cô Khúc nói: “Vậy cháu đi cân xem.”
Tiểu Dương Xuân cắn dưa chuột đi qua, nắm cổ tay cô, bấm một cái, sau đó đánh giá: “Gầy, trước kia lúc đánh cô, không bấm được nhiều cổ tay như vậy.”
Cô lườm cậu: “Đó là hiện tại cậu cao hơn, tay lớn hơn!”
Mẹ Tiểu Dương Xuân ở chưa đến hai ngày lại về Cam-pu-chia, ngày tiếp tục trôi qua, mỗi ngày cô một đường hai điểm, thời gian rảnh không phải làm tổ trong nhà kho thì ngồi xổm bên Hoàng Hà, có lẽ là mùa hè quá oi bức, cô ăn không ngon, cơm không ăn vào, thỉnh thoảng trò chuyện với em họ, em họ nói có thể là mùa hè giảm cân, chính cô ấy cũng không ăn uống, còn cả mất ngủ.
Cô may mắn bởi vì chất lượng giấc ngủ còn được.
Thế nhưng bởi vì ăn không ngon, cô ở trong thời gian ngắn mắt thường cũng có thể thấy được gầy đi, gương mặt trẻ con béo phì dần biến mất, mặc quần bò cũng suýt tuột.
Tối hôm nay, cô Khúc và những người già ở bên ngoài hóng mát, một mình cô bước đi thong thả đến chỗ cũ, tìm cây, thoải mái nằm xuống, nhìn thấy hàng vạn ngôi nhà lên đèn bờ bên kia, nghe tiếng sóng Hoàng Hà cuồn cuộn.
Cô khẽ ngâm nga, tiết tấu thong thả, đến đoạn cuối, cô nghe thấy tiếng Wechat, không phải của cô, Nokia của cô không cài được Wechat.
Cô quay đầu lại, quả nhiên thấy Tiểu Dương Xuân đang vắt tay lên thân cây, tầm mắt hai người chạm vào nhau.
“Cậu làm bài tập xong chưa?” Cô hỏi.
“Nên là tôi hỏi cô.” Tiểu Dương Xuân nhặt nhánh cây khô trên mặt đất, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Chưa, cậu cho tôi mượn sao.” Tuy bọn họ khác lớp, nhưng có hai môn bài tập giống nhau.
Tiểu Dương Xuân vươn chân, giãn ra xương bả vai và cổ, lười biếng nói: “Lợi ích.”
Cô nói: “Tôi đưa thư tình cho cậu.”
Tiểu Dương Xuân nói: “Chỗ tôi có thư tình của cô.”
Cô hỏi: “Sao không đưa cho tôi? Ai viết?”
Tiểu Dương Xuân hỏi lại: “Của tôi đâu?”
“Ở lớp học, quên cầm, ngày mai đưa cho cậu.” Cô hỏi lại một lần, “Ai viết thư cho tôi thế?”
“Lớp 2, Hứa gì đó.”
Cô suy nghĩ: “Không ấn tượng.”
Gió thổi sóng cuộn, cô chỉ vào bờ trái nói: “Vừa rồi tôi thấy có người ở đó bơi lội.”
“Ừ.”
“Đây là Hoàng Hà.”
“Như thế nào?”
“Bơi trong Hoàng Hà.”
Tiểu Dương Xuân nhìn sang, rồi nhìn cô nói: “Trước kia tôi còn thường xuyên bơi tới đối diện.”
Cô không tin: “Sao có thể chứ, sao tôi chưa từng phát hiện cô ở trong đó bơi lội.”
“Mấy năm trước.”
“Vậy hiện tại cậu bơi đi.”
“Muốn chết à?” Tiểu Dương Xuân nhặt lên nhánh cây khô ném vào Hoàng Hà, “Không biết xoáy nước có thể nuốt chửng người sao.”
Ánh trăng mờ mờ, cô không thấy rõ nhánh cây khô rốt cuộc có phải bị nuốt hay không, cô chống má nhìn bờ bên kia nói: “Tôi còn chưa từng đi sang nơi đó.”
“Xuyên tỉnh.”
“Tôi biết.”
Trước khi đến trấn Vu Tùng, cô chưa từng nghĩ tới hai đầu của một con sông là hai tỉnh, có cảm giác ban ngày và đêm tối, nhân gian và thiên đường một đường cách xa nhau, thế gian cùng tồn tại, lại sinh hoạt ở hai thế giới, rõ ràng bước từng bước có thể đến, nhưng chính là rẽ trời.
Con sông này không có cách nào đi qua, muốn đến bờ bên kia, phải ngồi xe, tưởng tượng chỉ có thể bị sự thật gạt bỏ.
Tiểu Dương Xuân nói: “Trước kia chúng tôi cuộn tiền vào túi, bơi tới đối diện, ăn no rồi lại bơi trở về.”
“Nơi đó có cái gì ăn ngon?”
“Cũng chỉ như vậy.” Tiểu Dương Xuân suy nghĩ một chút, “Có bánh mật tam đao và thạch anh hương vị khá ngon, là món bán chạy.”
Cô ôm đầu gối, nghiêng đầu nhìn cậu.
Cậu quay đầu chạm phải mắt cô, sững sờ, hỏi: “Chưa từng ăn?”
“Ừ.” Cô nói, “Đã từng nghe, nhưng chưa thấy.”
Tiểu Dương Xuân hỏi: “Cô không đi dạo phố với các bạn trong lớp?”
“Thật đúng là chưa từng đi.”
Tiểu Dương Xuân lắc đầu.
Đột nhiên thầm thì vài tiếng, trong gió đêm, Tiểu Dương Xuân nhìn về phía cô.
Cằm cô gác lên đầu gối, bình tĩnh trần thuật: “Muốn ăn.”
Tiểu Dương Xuân: “……!Hiện tại không có xe.”
Cô cố ý nói: “Cậu bơi qua, tôi mời khách.”
“Hừ……” Tiểu Dương Xuân dường như mặc kệ cô, cậu để tay gối lên sau đầu, nhắm mắt dưỡng thần.
Bụng cô lại kêu vài tiếng, thật sự đúng là đói bụng, hiếm khi vào mùa hè khô nóng này, cô có cảm giác đói khát.
Ngồi cũng đủ rồi, cô muốn trở về sáng tác, đang muốn gọi Tiểu Dương Xuân đứng lên, Tiểu Dương Xuân bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn cô không nói lời nào.
Cô do dự: “Sao thế?”
Tiểu Dương Xuân đứng dậy, vỗ quần nói: “Đi theo tôi.”
“Đi đâu?”
“Đuổi kịp là được.”
Cậu đi dọc theo bờ Hoàng Hà, vừa đi vừa cúi đầu nhắn tin, cô không hiểu gì theo sát cậu một đường, đi trong chốc lát, Tiểu Dương Xuân mới dừng lại, phía trước Cẩu Cường cưỡi xe điện đến, ném túi di động không thấm nước và phao qua, la hét: “Anh tôi ơi, cậu muốn làm gì?”
Tiểu Dương Xuân nhét di động vào túi không thấm nước, cởi áo, chỉ còn lại quần sooc, cậu khởi động, nói với Cẩu Cường: “Tôi đi sang đối diện, cậu giúp tôi nhìn người.”
Giống như đang nói đi một chuyến đến tiệm ăn nhẹ nhàng như vậy.
Cô trợn mắt há hốc mồm: “Cậu nói đùa à?”
Giọng Tiểu Dương Xuân thực có lệ: “Không phải cô muốn ăn sao?”
Cô hoài nghi nhìn đối phương từ đầu đến chân, cảm thấy Tiểu Dương Xuân đang trêu mình.
Tiểu Dương Xuân khởi động xong, thả tay xuống, lấy phao, đi về phía Hoàng Hà.
Cô không thể coi như không có chuyện gì, vội vàng kéo cánh tay cậu: “Này, cậu thật sự làm à!”
Tiểu Dương Xuân gạt tay cô, nói với Cẩu Cường: “Cậu canh chừng cô ấy, đừng để cho cô ấy chạy đi tìm bà ngoại tôi.”
Cẩu Cường có lẽ cũng không dự đoán được Tiểu Dương Xuân tới mức này, cậu ta sửng sốt không kịp hoàn hồn.
Cô căn bản không túm được người, Tiểu Dương Xuân đã cao mét tám, một năm này cô cao lên nhưng vẫn thấp hơn một cái đầu so với đối phương, hơn nữa người này lưng dày rộng, cuối cùng cô chỉ có thể ôm lấy cánh tay cậu, dùng sức túm xuống.
“Cô kéo cái gì, buông ra.” Tiểu Dương Xuân nói.
Cô coi mình thành cọc cây: “Cậu đừng trêu tôi, theo tôi trở về!”
“Ai trêu cô.” Tiểu Dương Xuân hất tay cô.
Cô ôm chặt lấy eo cậu, hoàn toàn không để ý đối phương hiện tại đang cởi trần: “Tôi không muốn ăn, hoàn toàn không muốn ăn!”
Tiểu Dương Xuân nhíu mày: “Buông ra buông ra.”
“Cậu đi theo tôi đã!”
“Cô không buông ra tôi đi như thế nào?”
“Ngộ nhỡ cậu nhảy sông tự vẫn thì sao?”
“Cô mới nhảy sông tự vẫn.” Tiểu Dương Xuân đơn giản nửa tha nửa ôm, mang cô về trên đường.
Trận bơi lội này cứ như vậy không giải quyết được gì.
Cô về đến nhà, tuy rằng còn chưa hết hồn, nhưng cô càng nghĩ càng hoài nghi, chính mình vẫn là bị Tiểu Dương Xuân đùa giỡn.
Không yên lòng làm xong bài tập, tinh thần cô vẫn có chút phấn khởi, nằm trên giường lăn qua lộn lại một lúc lâu, chỉnh điều hòa lúc cao lúc thấp, cuối cùng cảm thấy vẫn là gió tự nhiên tốt hơn, cô đóng điều hòa, kéo rèm ra.
Còn chưa kịp mở cửa sổ, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang, cô nói chờ một chút, sau đó mặc áo ngực, đi mở cửa.
Cô đoán là Tiểu Dương Xuân, bởi vì lúc cô Khúc gõ cửa sẽ gọi cô “Kiến Kiến”.
Thế nhưng cô không nghĩ tới người ngoài cửa cả người ướt sũng.
Tiểu Dương Xuân cầm túi.
“Cậu làm gì?” Cô không biết là cái gì, nhận lấy nhìn, sửng sốt.
“Ngủ.” Tiểu Dương Xuân xoay người đi.
Cô giữ chặt đối phương: “Cậu lấy ở đâu?”
Tiểu Dương Xuân đứng lại: “Mua.”
“Mua ở đâu?”
Tiểu Dương Xuân hất đầu: “Đối diện.”
Cô chớp mắt hỏi: “Đối diện Hoàng Hà?”
“Vô nghĩa.”
Cô choáng váng đầu, túm cánh tay ướt sũng của đối phương: “Cậu đi như thế nào?”
Tiểu Dương Xuân không biết nghĩ đến cái gì, dừng một chút, cậu bỗng nhiên nhếch miệng: “Cô nói xem.”
Ánh mắt cô chuyển động, buông cậu ra, chạy xuống lầu, nhìn trong sân, xung quanh vòi nước toàn là nước.
Cô xoay người nhìn về phía người đứng ở cửa: “Cậu ngồi xe Cẩu Cường đi?”
Tiểu Dương Xuân nói: “Cô nói đúng.”
Cô vừa nghe, mím môi, lại bắt đầu động não.
Người này mỗi lần ra ngoài trở về đều phải xả nước, cô thật sự đoán không được lần này cả người cậu ướt sũng là từ Hoàng Hà đi ra hay là mở nước uống.
Cô tiến lên: “Cậu nói thật với tôi, rốt cuộc cậu đi như thế nào?”
Tiểu Dương Xuân vào nhà: “Đừng đánh thức bà ngoại.”
“Cậu nói đi.” Cô nhỏ giọng.
“Tôi bơi qua.”
“Cậu đừng gạt tôi.”
“Ừ, ngồi xe qua.”
“Rốt cuộc cậu đi như thế nào!”
“Nói cô lại không tin.”
“Vậy cậu nói thật!”
Tiểu Dương Xuân đi phòng tắm, cô không có cách nào đi theo.
Cô đứng cửa đợi, không biết cậu tắm xong khi nào, cô lại quay về phòng khách, vừa ăn bánh mật ba đao và thạch anh, vừa viết viết vẽ vẽ.
Tiểu Dương Xuân tắm rửa xong, mặc áo ba lỗ và quần cộc đi ra, đi đến bên cạnh cô, nhìn nhạc phổ trước mặt cô.
Cô cắn mật ba đao nói: “Cậu xem hiểu sao.”
“Cô hát một lần.”
Cô nhẹ nhàng ngâm nga, cô sắp mười bảy tuổi, giọng hát thong thả tùy tiện.
Ánh trăng trút xuống, xuyên qua ngọn cây, thời tiết giữa hè, mưa chợt tới chợt đi, đứng ở dưới tàng cây ngửa đầu, luôn có thể đợi được ánh sáng chiếu vào.
Âm hưởng thoáng lớn, tiếng ca quanh quẩn.”Trong đây toàn là bài hát của cô.” Thái Tấn Đồng mở âm lượng, nói, “Cô tiếp xúc với âm nhạc như thế nào, dựa theo ý nghĩ này viết, cô cảm thấy thế nào?”
Lại quay đầu nói với Mạnh Đông: “Từng nghe bài hát này chưa? Một trong các tác phẩm tiêu biểu của Dụ Kiến, viết từ phổ nhạc đều là một mình cô ấy.”
Mạnh Đông nhìn Dụ Kiến, qua một lát mới nói: “Rất êm tai.”
“Đương nhiên rồi.” Thái Tấn Đồng hỏi Dụ Kiến, “Tôi nhớ không lầm hình như cô viết bài này lúc mười bảy tuổi?”
Dụ Kiến bỏ tay khỏi khăn quàng cổ, ngón tay nghịch tóc: “Chỉ là lịch treo tường, nhắc tới làm gì.”
“Mười bảy tuổi, đó là trung học?” Mạnh Đông không còn đút tay vào túi, anh đi lên trước, cánh tay để lên quầy thu ngân.
Dụ Kiến nhìn anh: “Ừ.”
“Rất lợi hại, tuổi nhỏ như vậy.” Mạnh Đông nói, “Tôi cũng tò mò, cô tiếp xúc với âm nhạc như thế nào.”
Thái Tấn Đồng có chung người nhận thức, nói: “Đúng vậy.”
Mạnh Đông cười, lại nhìn về phía Dụ Kiến: “Bài này không tồi.”
Dụ Kiến qua vài giây mới nói: “Đừng hỏi, xem theo dõi.”
Thái Tấn Đồng quay lại lực chú ý.
Mạnh Đông đi về phía Dụ Kiến, còn cách hai bước, Dụ Kiến ngẩng đầu nhìn anh.
Mạnh Đông lướt qua cô, tiếp tục đi về phía trước, kéo ghế dưới bàn ngồi xuống.
Sau đó anh nhìn Dụ Kiến nói: “Đứng mệt, ngồi một lát.”
Dụ Kiến nói: “Hình như anh không bận tâm chuyện của mình.”
“Thật sao? ” Mạnh Đông nói, “Có lẽ cảm xúc của tôi không quá lộ ra ngoài.”
Thái Tấn Đồng liếc qua, cuối cùng cũng không còn Mạnh Đông làm đồng bạn, mỗi lần lướt hình, đều là một mình anh ta xem.
Anh ta dụi mắt, ngắm Mạnh Đông ngồi ở bên phải, âm thầm chậc lưỡi, quay đầu đi, lại vô tình liếc Dụ Kiến bên trái.
Hai ngọn đèn gần quầy thu ngân, vị trí của bọn họ dựa vào cửa, ở vào tranh tối tranh sáng, hai người cách khoảng không nhìn nhau, trong hoàn cảnh mờ tối, giống như cách tầng sương, anh ta không thấy rõ vẻ mặt bọn họ.
Không hiểu sao anh ta sinh ra một loại cảm giác bàng quan.
– —–oOo——.