Bạn đang đọc Gặp crush trong mơ – Chương 6:
Buổi sáng 8 giờ, Triệu Mộng Điềm bị đồng hồ báo thức đánh thức, ngơ ngơ ngác ngác rửa mặt xong lấy thảm yoga lên sân thượng tập yoga nhưng không có cách nào tập trung ngồi thiền được, trong đầu rất loạn.
Cô vẫn luôn nhớ tới giấc mơ đêm qua, cái giấc mơ vừa hỗn loạn vừa thẹn thùng.
Cô nghĩ, vì sao trong mơ Tần Dạ lại trở nên như vậy? Nam thần trong lòng cô vẫn luôn đặc biệt hoàn hảo, gia đình giàu có, thành tích ưu tú, dáng dấp lại đẹp trai, đại học thì được tuyển thẳng. Sau khi tốt nghiệp còn tự mình mở công ty, cuộc sống vững vàng của người thắng cuộc.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Theo như cô biết được, tính cách của nam thần tương đối lạnh lùng kiêu ngạo, không thích nói chuyện. Cho dù là trong video hay trong ảnh vẫn luôn nhã nhặn, thanh lịch cùng lạnh lùng, giống như ánh trăng lạnh giá trên trời, thần thánh cũng không thể khinh nhờ, cô chỉ có thể lén lút hâm mộ, cũng không dám nghĩ linh tinh.
Nhưng anh trong mơ khác xa với tưởng tượng.
Tần Dạ trong mơ, quá mức bá đạo, vô lại không chút che giấu, trêu chọc cô hết lần này đến lần khác, xâm phạm cô, nắm chắc cô nhát gan không dám phản kháng. Nếu như trong hiện thực có người bạn như vậy, cô khẳng định là đã trở mặt từ sớm.
Nhưng mà người kia lại là người ở trong lòng nhiều năm, chỉ cần nhìn thấy được anh trong mơ cũng cảm động muốn ngất đi. Cho dù là tính tình ác liệt thì cô phát hiện mình vẫn thích Tần Dạ, mặc dù là Tần Dạ có ra sao.
Cô vỗ vỗ trán của mình, không thể làm gì hơn là khuyên bảo chính mình: “Triệu Mộng Điềm, mày thật sự là không cứu chữa được!”
Tập yoga xong, ăn xong điểm tâm, nàng vẫn đi làm như cũ. Hôm nay là thứ hai, cửa hàng trà sữa không quá bận bịu, khách khứa buổi sáng càng ít. Cô miễn cưỡng ngồi bên cạnh quầy thu ngân lướt điện thoại, trong tiệm mấy người nhân viên đang làm thức uống theo đơn đặt hàng.
Mở ứng dụng trên điện thoại theo thói quen, việc đầu tiên chính là xem Weibo của Tần Dạ, cô đăng ký một tài khoản phụ follow anh, mấy năm gần đây theo dõi những gì nam thần thích và chia sẻ. Weibo của anh cũng lạnh y như người, ngoại trừ hoạt động tuyên truyền sản phẩm công ty, thì cũng là thích mấy thứ liên quan đến bóng rổ, hoạt động rất ít, không có chút hơi thở cuộc sống, so với tài khoản chính thức của công ty của anh còn chính thức hơn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Weibo của Tần Dạ vẫn dừng lại ở cập nhật một tháng trước. Đôi khi cô có suy nghĩ nếu như người mình thầm thích là minh tinh là tốt rồi, chí ít cũng có những hoạt động định kỳ, đăng một cái ảnh chụp xem như phúc lợi để fan hâm mộ liếm nhan. Hay chí ít cũng có mấy cái hoạt động đóng phim ca hát gì đó cô có thể làm fangirl đu theo.
Còn Tần Dạ thì trong điện thoại của cô chỉ lưu được đâu đó được vài tấm ảnh người ta chụp lén, không phải bóng lưng thì cũng một bên mặt, chỉ có một tấm chính diện chính là ảnh chụp khi trường học có hoạt động tuyên truyền, cùng với tấm ảnh cô lén lút chụp được hôm tốt nghiệp. Trong điện thoại còn có mấy cái video liên quan đến Tần Dạ, đều là những video cũ tuyên truyền cho cao trung hoặc đại học. Mấy năm anh đi học đúng là đã cống hiến to lớn cho mấy cái quảng cáo chiêu sinh.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô mở ảnh chụp ra xem, ăn chút lương thực tinh thần tiếp tục thầm mến.
Trong khi cô đang nhìn ảnh chụp của nam thần, lơ đãng ngẩng đầu, phát hiện, ông lão kỳ quái kia lại xuất hiện, cô nhìn ông lão vẫy vẫy tay, hỏi ông có muốn uống nước hay không.
Ông lão vẫn chống gậy như trước, chậm rãi ung dung bước tới, trong tay vẫn là cái túi đan quen thuộc, cái túi phình to lên nhưng ngược lại ông lại đeo rất nhẹ nhàng.
“Ta muốn uống trà sữa.” Ông lão cười hì hì nói.
Được thôi, cân nhắc đến chuyện ông lão đưa cho cô sợi dây đỏ để cô có thể nằm mơ thấy nam thần, cô nói nhân viên cửa hàng làm cho ông lão một ly trà sữa trân châu, lại nghĩ người lớn tuổi không nên uống quá nhiều đường, cô đặc biệt dặn dò chỉ dùng ba phần đường.
Làm xong trà sữa, trà sữa vẫn còn ấm trong ly, ông lão nhìn mắt không chớp, cô cắm ống hút đưa cho ông. Ông lão chờ không kịp mà hút một hơi, tinh tế nhấm nháp trong miệng. Một lúc sau mới cảm thán, mặt mày thỏa mãn.
Không cần phải nói, nhìn bộ dáng này khẳng định là thích trà sữa, nàng hiểu ý cười một tiếng. Chỉ chốc lát sau, ông lão uống xong trà sữa, ném cái ly vào trong giỏ rác dưới chân, cực kỳ thần bí hỏi: “Thế nào, cô gái nhỏ, có mơ thấy người trong lòng không?”
… Đâu chỉ là mơ thấy, mà còn bị phi lễ nữa.
Mặt nàng hơi đỏ lên không nói gì. Ông lão thấy thế nhếch miệng cười, bên trên khuôn mặt đầy nếp nhăn viết hai chữ vui vẻ.
Lúc này, một người trẻ tuổi mặc Âu phục giày da đột nhiên xuất hiện trước quầy, đôi mắt như chuông đồng nhìn lướt qua, hỏi: “Chỗ này có bán cà phê đá không?”
“Có Americano đá.”
Chỉ trong chốc lát cô đã nhận ra người này là một thành viên trong đám anh em của Tần Dạ, tên là Âu Dương Bằng, là bạn học thời đại học cũng là thành viên Hội sinh viên. Cái người huýt sáo nói bọn yêu đương vụng trộm chính là tên này.
Nhưng mà Âu Dương Bằng không biết cô, cô cũng chỉ biết được từ diễn đàn cùng nhóm bát quái, Tần Dạ có một đám bạn tốt, trong đó quan hệ tốt nhất chính là tên này. Cô lưu loát giúp Âu Dương Bằng thanh toán, để anh ta đi qua bên cạnh chờ.
Lúc Âu Dương Bằng chờ lấy cà phê ở bên cạnh, còn gọi điện thoại, giọng rất lớn, “Người anh em, đêm nay nhớ xuất hiện nha! Dẫn theo cả vợ cậu nữa… Tớ mới từ chỗ lão Tần ra. Đêm nay có bữa tiệc, cậu ta muốn dẫn theo một cô gái, mọi người tập trung ở một chỗ… Sao cơ?… Người được cái lão Tần khốn kiếp đó xem trọng có thể kém cỏi sao? Cô gái nào á? Tối nay đi sẽ biết, cứ như đi, thời gian địa điểm đã gửi trong nhóm…”
Cô không chút tiếng động nghe nội dung cuộc điện thoại của anh, trong ngực có chút khó chịu. Cô biết lão Tần trong miệng của Âu Dương Bằng chính là Tần Dạ. Thì ra Tần Dạ đã có bạn gái, nhưng mà nghĩ lại cũng có thể giải thích được, người đàn ông ưu tú như vậy nếu như còn độc thân mới là phung phí của trời.
Rất nhanh cà phê đã làm xong, cô hỏi đóng gói mang đi hay trực tiếp uống, Âu Dương Bằng chọn đóng gói. Cô đặt cà phê vào bên trong túi hàng, hai tay đưa cho anh, dựa theo quá trình phục vụ nói một câu: “Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến.”
Ai ngờ, anh cầm lấy ly cà phê lại không đi mà đôi mắt lại nhìn chằm chằm cô, hỏi thăm dò: “Tiểu mỹ nữ, chúng ta có phải là đã gặp qua ở đâu không?”
Lại bắt chuyện bằng cái cách cũ mèm như vậy, cô cười cười không trả lời, Âu Dương Bằng lại nhìn cô vài lần, mang cà phê đi.
Đợi người đi xa, cô thở dài một cái, khổ sở mà sờ sờ ngón tay. Mặc dù biết chuyện nam thần có bạn gái là chuyện bình thường, nhưng chỉ nghĩ đến cái này cô cũng cảm thấy khó chịu. Một mặt cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, không nên vì thầm mến mà can dự vào chuyện cửa người ta, mặt khác lại khuyên bản thân, phần tình cảm này từ đầu đã biết không có kết quả, không phải là nỗ lực nào cũng có thể đem lại kết quả.
Nhưng mà người thầm mến lâu như vậy, phần tình cảm dành cho anh như độc dược, sâu tận xương tủy làm sao mới có thể từ bỏ được? Huống hồ cô dường như không muốn từ bỏ, thật sự là tự làm tự chịu.
Lúc cô còn đang tự mình oán trách, ông lão bên cạnh dường như có thâm ý muốn nhắc nhở: “Cô gái nhỏ à, thích thì mạnh dạn lên. So với thực tế thì giấc mơ còn thú vị hơn nhiều…”
Đêm hôm đó, sắp đi ngủ, cô bối rối nắm vuốt sợi dây đỏ, muốn tiếp tục nhìn thấy anh, lại không dám.
Mơ chẳng qua cũng chỉ là mơ, từ trước đến giờ cô chưa hề mơ giấc mơ chân thực tỉ mỉ như vậy, sợ mình càng lún càng sâu, huống hồ hiện thực anh cũng đã có đối tượng rồi, tương lai kiểu gì cũng sẽ kết hôn, cô sợ như vậy, cô cũng chẳng phải là hình tượng lý tưởng của anh, khẳng định là không thể đến với anh, vì sao lại không trực tiếp buông tay.
Nhưng mà, cô lại không cam tâm…
Suy nghĩ lung tung một hồi lâu, cuối cùng cô quyết định, lại mơ thêm một lần nữa đi, cô thật sự là muốn gặp anh.