Bạn đang đọc Gặp crush trong mơ – Chương 15:
Sau khi lĩnh giáo qua lần nữa cơn giận của anh trong mộng, Triệu Mộng Điềm thu lại tâm tư khác của mình, ở trong mộng chuyên tâm chiều chuộng tổ tông nhỏ nhà mình, cô có chút khinh thường bản thân, nhưng lại lưu luyến anh của giấc mộng, chỉ cần vừa nghĩ tới anh tức giận, khổ sở, bi thương đều do cô, vừa vui sướng, vừa luyến tiếc. Sau đó dứt khoát bình đã vỡ lại ngã*, cô thầm nghĩ: nhân lúc còn trẻ, phóng túng một chút, đợi sau này thật sự không thể không trở về lại nói sau.
*Bình đã vỡ lại ngã: ở đây đang dùng phép ẩn dụ, có những thiếu sót, sai lầm hoặc thất bại, hãy để nó đi theo cách riêng của nó mà không sửa chữa, hoặc thay vào đó có ý định để nó đi theo hướng tồi tệ hơn.
Vì thế, mỗi ngày cô đều đeo dây tơ hồng đi vào giấc mộng hẹn hò cùng anh, làm tình cùng anh, khó mà kìm lòng nổi, thật hạnh phúc.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay, Triệu Mộng Điềm nhận được điện thoại của anh trai, nói tìm giúp cô một tài vụ, rồi gửi phương thức liên lạc cho cô, để cô đi phỏng vấn.
Hiện tại 2 cửa tiệm trà sữa đều kinh doanh không tệ, cô có chút quá tải, lại thêm tên đàn ông xấu trong mộng, rất khó đặt hết toàn bộ suy nghĩ ở cửa tiệm, cô mới xin anh trai giúp đỡ, muốn tìm một người chuyên nghiệp hỗ trợ quản lý cửa tiệm. Không nghĩ tới rất nhanh đã tìm được. Cô rất tin tưởng về khoản chọn người của anh trai, từ nhỏ đến lớn, anh trai đều là đối tượng mà cô sùng bái.
Phỏng vấn đơn giản xong rồi, cô chọn người tài vụ do anh trai giới thiệu. Người nọ là một chị gái phương bắc thẳng thắn, có 6 năm kinh nghiệm trong công việc, vừa qua giai đoạn thai sản, trước mắt do vừa sinh con nên toàn bộ thời gian đều ở nhà, vì tiệm trà sữa cũng không cần mỗi ngày đối chiếu sổ sách, vả lại đối phương sanh con nên tìm công việc kiêm thêm. Vì thế cô đã nói với chị ta về việc làm tại nhà, chịu trách nhiệm thanh toán tiền lương hàng tháng.
Sẵn tiện cô nói việc này với Trần Kiêm Gia, dù sao người này coi như là nửa đối tác của cô. Chẳng qua Trần Kiêm Gia trước giờ bỏ mặc cửa tiệm, cô ấy bận rộn chuẩn bị hôn lễ, đối với chuyện đưa vào hoạt động, quản lý không có hứng thú, toàn quyền để cho cô làm chủ. Trần Kiêm Gia vẫn còn đang thần thần bí bí qua điện thoại: “Điềm bảo cậu ở nhà chờ tớ, giờ tớ tới tìm cậu.”
Triệu Mộng Điềm hoàn toàn mờ mịt, không biết đứa bạn chí cốt này muốn làm gì, hỏi vài lần vẫn không chịu nói.
“Điềm bảo, tớ đến đây…” Trần Kiêm Gia mang theo túi lớn túi nhỏ xông vào, xem ra giống như vừa quét sạch trung tâm mua sắm.
“Hồ lô của cậu bán gì thế, làm ra vẻ thần bí như vậy.” Cô hỏi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Kiêm Gia cười he he, ném túi lớn túi nhỏ lên ghế sofa, ôm tay cô bắt đầu làm nũng: “Điềm bảo theo tớ tham gia lễ kỷ niệm của Junbao đi. Đêm nay có vũ hội hóa trang.”
“JunBao?” Cô động lòng, tập đoàn JunBao nổi tiếng tại địa phương là một công ty đầu sỏ về hàng tiêu dùng, dưới cờ của công ty này tập hợp chăm sóc da, trang điểm, quần áo, giặt và các sản phẩm liên quan, đa phần là các tên tuổi lớn, quảng cáo cả ngày không ai không biết. Hơn nữa… cô nhớ rõ ba Tần Dạ là đại cổ đông lớn nhất trong JunBao.
“Đúng rồi đúng rồi, bọn họ kỷ niệm tròn 30 năm, muốn tổ chức trong 3 ngày, hôm nay là ngày cuối cùng, nhằm vào công nhân viên trẻ tuổi, chủ đề là tiệc hóa trang.”
“Tớ cũng không phải nhân viên của bọn họ…”
“Người nhà nhân viên có thể tham dự nha…”
“Tớ cũng không phải…” người nhà nhân viên.
“Úi giời!” Trần Kiêm Gia véo cánh tay cô một cái, “Tống Sâm Châu là người đại diện phát ngôn của bọn họ, được mời đến biểu diễn, tớ cũng muốn đi theo, cậu là người nhà tớ, 4 bỏ 5 lên tương đương người nhà của JunBao. Cậu cứ thế theo giúp tớ thôi…”
Ặc, vẻ mặt Triệu Mộng Điềm khó xử, trước giờ cô không thích đến nơi đông người, quá ngại ngùng, hơn nữa, JunBao lại có liên quan với anh, đến lúc đó có thể… gặp anh hay không?
“Không vấn đề gù, dù sao cậu theo giúp tớ đi, quần áo tớ đều đã chuẩn bị xong. Bình thường cậu trạch như vậy, nên đi ra ngoài nhiều hơn chút, hít thở không khí mát mẻ.” Trần Kiêm Gia mở ra mấy cái túi to mang tới, vừa tìm vừa nói: “Tớ nhất định cho cậu ăn mặc đẹp đẽ, soái ca ở JunBao rất là nhiều, còn mời thêm minh tinh khách quý, có tiểu thịt tươi nha. Hơn nữa…” Cô ấy thần bí cười he he nói: “Tớ nghe ngóng được, Tần Dạ cũng sẽ đi. Vũ hội có kế hoạch mời thái tử gia của JunBao xuất hiện coi như gửi phúc lợi cho mọi người.”
Quả nhiên… Triệu Mộng Điềm nghe được thì càng không muốn đi, cô sợ. Hơn nữa, chẳng may đến lúc đó Tần Dạ mang theo bạn gái đến dự, cô nhìn sẽ khó chịu chết mất.
“Trần cỏ nhỏ!” Cô ném một cái liếc mắt sang cô bạn chí cốt háo sắc, “Lau miệng của cậu trước đi, dám háo sắc với bạn trai cũ, cẩn thận Tống Sâm Châu ngâm cậu chết ngộp trong bể dấm.”
“Hại… tiền nhiệm của lão nương đã đi rồi, huống chi tới với Tần Dạ lại không có làm gì.” Cô ấy dửng dưng ngoắc tay, “Anh ấy biết Tần Dạ, yên tâm, anh ấy sẽ không ăn giấm. Là tớ mang cậu nhìn soái ca, vả lại, còn chưa nhất định đêm nay có thể nhìn thấy Tần Dạ đâu.”
“Tớ không muốn đi.”
“Không được!”
“Không đi.”
“Điềm bảo à! Năn nỉ, làm người đi, cậu hiện tại trạch riết đến trạch thành chó rồi. Chó người ta mỗi ngày ít nhất đi ra ngoài tản bộ đấy, cậu ngoại trừ tiệm trà sữa cũng không đi đâu hết.”
“Không có gì hay để chơi.”
“Ùi ui, cứ theo tớ nhìn một chút, ta nán lại trong chốc lát, cảm nhận một chút bầu không khí đã tới, biết không? Tớ biết cậu ngại, cái này không phải vũ hội hóa trang sao, tớ chọn cho cậu 1 cái mặt nạ, dù sao người ta cũng không biết cậu dài ngắn thế quái nào.”
… Ngay cả đạo cụ đều đã chuẩn bị ổn thỏa, Trần Kiêm Gia đây là không phải làm cho cô không đi là không được.
————–
Cuối cùng vẫn là không chịu nổi, dưới cái sự nhõng nhẽo cứng rắn của Trần Kiêm Gia, cô đã bị làm lung tung rồi vừa lật đật vừa xách ra khỏi cửa.
Lúc ở trên xe, cô vẫn liên tục nhìn vào cái gương nhỏ, không được tự nhiên hỏi người bên cạnh, “Tớ, tớ cảm thấy hóa trang này quá kỳ quái đi, trang điểm khói quá khó coi.” Người trong gương, ở chỗ hốc mắt tràn một mảng màu đen, dưới mắt là đường kẻ vừa dày vừa đen, đôi mắt to được vẽ với những đường kẻ hẹp và dài, làm cho đôi mắt to và dọa người hơn, môi là “màu của dì”* rất khó hold được hiện nay, nhìn thế nào cũng thấy không được tự nhiên.
*Màu của dì: là màu đỏ đậm được cư dân mạng đặt là màu của những phụ nữ đã có gia đình
“Ầy, bảo bối cậu đã vượt qua xinh đẹp, phải tự tin với bản thân chứ.” Trần Kiêm Gia cũng trang điểm khói, một đường kẻ mắt dưới dày dài dọc theo đuôi mắt kéo ra tới ngoài, gần chạm đến huyệt thái dương. Cô mang mặt nạ nửa mặt hình mèo đen, móng tay đỏ tươi với viền bạc bên trên, dưới ánh đèn trong xe tỏa sáng lấp lánh.
“Phải không?” Cô vẫn còn có chút nghi ngờ, không quá thích ứng với loại trang điểm sặc sỡ này. Thôi quên đi, cô mang mặt nạ bướm vào, mặt nạ tinh xảo xinh xắn che hết ⅔ trên gương mặt cô, cô tự an ủi, hóa trang thế này cũng tốt, cho dù tháo mặt nạ xuống vẫn không thấy rõ nguyên trạng, tạo cho cô có chút cảm giác an toàn.
Tới cửa khách sạn, Trần Kiêm Gia gọi cho Tống Sâm Châu, rất nhanh đã có một người dáng dấp của trợ lý nhỏ đi ra dẫn bọn họ vào bàn, giải thích với họ: “Tống tiên sinh đang nghỉ ngơi trong phòng tập diễn, tiết mục của tiên sinh được sắp thứ 2.”
Nói xong dẫn bọn họ đến phòng nghỉ trước, Tống Sâm Châu chờ ở đó trong sự bối rối: “Thế nào cũng phải bắt tôi mặc quần áo thể thao hát tình ca, còn để cho tôi cầm cây vợt tennis ra sân khấu chứ” dáng vẻ cực kỳ bất đắc dĩ.
Phù phù! Triệu Mộng Điềm nhịn không được bật cười.
Anh ta mặc quần áo thể thao trắng đỏ tương phản, trước ngực có thêu một đám tường vân, hẳn là kiểu mới mà anh đại ngôn còn chưa lên kệ.
Tuy rằng anh ta mặc quần áo thể thao rất hoạt bát đẹp trai, nhưng chỉ cần nghĩ đến một tay cầm micro, một tay cầm vợt tennis, dáng vẻ chân thành thâm tình hát tình ca, hình ảnh kia thật sự buồn cười.
“Ha ha ha ha…” Trần Kiêm Gia không nể mặt vị hôn phu, trực tiếp cười nhạo, “May là không đội mũ, bằng không còn ngáo hơn.”
Vừa nói xong, nhà tạo hình liền lấy cái mũ bóng chày đưa qua cho anh ta đội lên.
Trần Kiêm Gia lập tức cười đến không thể tự kiềm chế, vội vàng lấy điện thoại di động ra muốn selfie với anh ta, vẻ mặt của Tống Sâm Châu thật bất đắc dĩ.
Hai người ở phòng nghỉ đợi hơn 10 phút, trợ lý nhỏ nhắc nhở vũ hội sắp bắt đầu, tiết mục của Tống Sâm Châu gần tới, họ phải đến khu vực chờ, hai người bọn họ có thể đến dưới sân khấu ngồi chờ xem biểu diễn, vì thế trợ lý nhỏ dẫn hai người đến chỗ ngồi thích hợp rồi rời đi.
Vũ hội lần này áp dụng hình thức tự phục vụ, ở giữa là sân khấu lớn, bàn được bày rải rác xung quanh, vị trí rất rộng, ở vách tường hai bên còn bày đầy các món ăn mỹ vị, để cho mỗi người tự phục vụ. Ở hiện trường có rất nhiều người trẻ tuổi, ăn mặc cũng có vẻ tùy ý. Phần lớn đều mang mặt nạ giống bọn họ, muôn hình muôn vẻ, hổ, thỏ, hồ ly, rất giống vườn bách thú.
Triệu Mộng Điềm nhìn bản thân và cô bạn chí cốt mặc lễ phục nhỏ, cảm thấy rất long trọng, cảm giác cùng người ở bên cạnh hoàn toàn xa lạ. Có điều sau khi nghĩ lại vốn là công ty người ta họp hàng năm, cô chỉ là đến ăn ké, không cần dung nhập với bọn họ.
Cô uống một ngụm sâm banh, dự định cho bản thân thêm tí can đảm, trong lòng cũng có chút thấp thỏm, có chút chờ mong.
Có thể gặp anh, hay không?
Nếu như vô tình gặp anh, tâm tình của cô sẽ là dạng gì đây?
Không biết anh giữa hiện thực và trong mộng kém nhau bao nhiêu.
Anh… Nếu biết ý nghĩ phóng túng của bản thân trong mộng, hẳn là sẽ tức giận chứ.
Haizz, Triệu Mộng Điềm thở dài, ngồi tại chỗ miên man suy nghĩ, ngay cả Trần Kiêm Gia lấy thức ăn tới cũng chưa ăn bao nhiêu.
Mặc dù cô khiêm tốn, mặt cũng bị mặt nạ che lại hơn phân nửa, có điều vóc dáng xinh đẹp của cô được phác họa trong chiếc váy đỏ, vẫn hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Hai dây đeo trên vai nâng đỡ bộ ngực nặng trĩu, tóc dài xoăn xõa phía sau lưng, rất bảo thủ, chỉ khoe cánh tay. Chiếc cằm xinh xắn tinh xảo, đôi mắt to long lanh chớp chớp lộ ra vẻ vô tội, phóng ra sức quyến rũ riêng biệt của người phụ nữ mà cô không tự ý thức được.
Rất nhiều người đi đến gần tiếp cận cô, tuy nhiên có Trần Kiêm Gia bên cạnh như gà mái mẹ che chở đàn con, phần lớn những người miệng lưỡi trơn tru như bôi mỡ đều trực tiếp bị đuổi đi, cô chỉ phụ trách ngồi mỉm cười giả ngu.
Chẳng mấy chốc, tiết mục đầu tiên của vũ hội đã xong, Trần Kiêm Gia cầm điện thoại chạy tới trước sân khấu quay clip cho vị hôn phu.
Nhìn thấy lại có người nhìn chằm chằm vào mình, muốn tiến đến nói chuyện, Triệu Mộng Điềm không muốn xã giao với người xa lạ nên đứng dậy xách váy đi toilet.
Ở trong toilet ngẩn ngơ một lúc, cô cảm giác trong vũ hội rất buồn bực, hoàn cảnh náo nhiệt không quá phù hợp với cô, cô muốn đi ra ngoài hít thở không khí. Cô gửi cho Trần Kiêm Gia một tin nhắn, ra cửa đi về phía trước, cô nhớ rõ nơi đó có 1 vườn hoa nhỏ trên không.
Nói là vườn hoa nhỏ, thật ra vẫn rất lớn, đèn đường hình nụ hoa có thể nhìn thấy khắp mọi nơi, chiếu sáng con đường mòn trong đêm tối, đi qua cây cối cao lớn, mặt sau trên bãi đất trống có một chiếc xích đu bằng mây đan, cô ngồi lên, bắt đầu đu đưa.
Vũ hội hay gì đó, nào có gì tốt để vui chơi.
Lướt 1 vòng bạn bè, video clip của Trần Kiêm Gia quay cho Tống Sâm Châu nhảy ra. Quần áo thể thao và tình ca quả nhiên rất không ăn nhập nhau, nhưng giọng hát của Tống Sâm Châu không ngờ lại dịu dàng tinh tế, hát bài phần còn lại của cuộc đời thâm tình chân thành, cách màn hình đều có thể nghe được tiếng hét chói tai cùng giọng hát theo, cô ấy có thói quen phát video clip cho bạn thân.
Lướt một hồi lâu, cô đoán chừng thời gian cũng gần xong, có thể thúc giục Trần Kiêm Gia trở về, vì thế dừng xích đu lại, định đi trở về, mới đi được vài bước, cô nghê được cách đó không xa truyền đến tiếng giày cao gót của con gái cùng giọng nói làm nũng.
“Tần tổng… đầu tôi choáng váng…”
Tần tổng? Khéo như vậy sao? Không, không phải là… trong lòng cô hoảng sợ, không dám đi ra ngoài, tránh ở phía sau bụi cây nhìn lén qua kẽ hở.
Thật sự là anh.
Chỉ thấy một người nam mặc âu phục đi giày da, một tay vịn eo cô gái, cô gái trong ngực dường như uống say, như cá chạch không xương, mềm nhũn ngã trên người anh.
Triệu Mộng Điềm chú ý tới cái nhíu mày của anh, gương mặt thiếu kiên nhẫn.
“Tần tổng, tôi… tôi ái mộ anh đã rất lâu… Mắt cô gái đầy say đắm, trên mặt trang điểm tinh tế, áo màu đen hai dây lộ ra hai nửa hình cầu, theo động tác vẫn liên tục cọ lên người anh, lắc lư, cực kỳ bắt mắt. Cô ả vương ngón tay vẽ vòng tròn lên ngực anh, ý định quyến rũ cực kỳ rõ ràng.
Triệu Mộng Điềm không nói nhìn một màn này, trong lòng hết sức phức tạp.
Đây là người đàn ông cô yêu thầm nhiều năm, xuất sắc thu hút vô số hoa hồ điệp bên người, người trước ngã xuống liền có người tiếp theo bổ nhào vào người anh. Chẳng qua căn cứ nhiều năm ở bên cạnh anh âm thầm quan sát nên hiểu rõ, anh hẳn là không thích loại nhiệt tình chủ động thế này, anh thích con gái thông minh, thanh lịch và khôn ngoan, loại người này quyến rũ nhất định mất đi hiệu quả.
Quả nhiên, Tần Dạ đối với con gái cố ý khoe khoang không có động tĩnh, anh lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc, không tới 1 phút đã có người tới kéo cô ả đi, đôi mày nhíu lại của anh dần giãn ra, xoay người chuẩn bị ra ngoài.
Triệu Mộng Điềm cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm, may mắn anh không chấp nhận người phụ nữ kia, quả nhiên là nam thần của cô.
Đúng lúc này, di động trong tay cô bỗng vang lên, dọa cho cô hoảng sợ, luống cuống tay chân tắt điện thoại. Mẹ ơi, người kia còn chưa đi xa đâu, làm sao con thiêu thân có thể ra ngoài vào lúc này.
Ai ngờ, người vừa bị cô tắt điện thoại lại không kiên nhẫn bấm gọi lại, cô lại tắt, vụng trộm nhìn về phía anh, tiêu rồi, Tần Dạ ở phía trước đã dừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm về hướng cô đang ẩn núp.
Lúc cuộc gọi vang lên lần thứ 3, cô khóc không ra nước mắt nhận cuộc gọi… Hu! Bị phát hiện, là điện thoại Trần Khiêm Gia gọi tới, chết tiệt! Cô sờ sờ mặt nạ trên mặt, dù sao cũng nhìn không thấy mặt, cô dứt khoát dằn lòng lại, vừa nhận cuộc gọi vừa vòng qua qua anh đi về phía trước.
“A lô, bảo bối, tớ ở hoa viên nè, bây giờ đi về.”
Cô nhỏ giọng khai báo với Trần Kiêm Gia, lúc đi ngang qua anh cô cúi đầu không dám nhìn, giả bộ như không phát hiện ra người này. Cúp điện thoại, cô chạy thật nhanh về hiện trường vũ hội.
Đường nhìn của ánh mắt sáng lòe phía sau không biến mắt cho đến khi cô ra khỏi vườn, cô vỗ ngực một cái, cũng may anh không gọi cô lại, bằng không thì không biết đối mặt thế nào, rất lúng túng, cảm ơn mặt nạ đã tiếp thêm cho cô dũng khí chạy trốn!
Tần Dạ nhìn chăm chú bóng dáng xinh đẹp chạy như bay kia như nghĩ tới điều gì.
Giọng nói này, thật sự là quá giống, nếu nhớ không lầm là bạn thân của bạn gái cũ? Giọng nói từng xuất hiện qua clip trong vòng bạn bè.
Anh mở ra vòng bạn bè của Trần Kiêm Gia, cuộn xuống tìm cái video clip kia, nhấn vào để phát, xem thật lâu xác nhận là giọng nói này, anh lập tức nhấn lưu lại.
Nếu anh nhớ không lầm, từ sau khi nghe được giọng nói này mới bắt đầu gặp mộng xuân, cô gái trong mộng cũng là giọng điệu nũng nịu thế này, vui vẻ cũng làm nũng, khổ sở cũng làm nũng, yếu ớt kinh khủng.
Anh, còn rất động tâm.