Gặp crush trong mơ

Chương 1


Bạn đang đọc Gặp crush trong mơ – Chương 1:

Triệu Mộng Điềm mở một tiệm trà sữa trên đường Khoa Kỹ ở Hoài Hải, một cửa hàng nhỏ chưa đến 15 mét vuông, đối diện cổng của tòa nhà Khoa học và Công nghệ Hoài Hải, khu đáng chú ý nhất ở trung tâm Đông Thành, buôn bán rất tốt, rất được người trẻ tuổi yêu thích.
 
Tiệm trà sữa nằm ở khuôn viên khoa học kỹ thuật, xem như vị trí trung tâm, tiền thuê đương nhiên xa xỉ, may mắn là cô xem như không thiếu tiền, giá cả phải chăng, cửa hàng giống vậy chung quanh không nhiều lắm, cho nên phần đầu tư này xem như mắt nhìn của cô không tồi.
 
Cửa tiệm trà sữa là một thương hiệu của chuỗi cửa hàng nhượng quyền, từ công thức nguyên liệu sản phẩm đến đào tạo nhân viên đều do trụ sở xử lý, cô chỉ cần chịu trách nhiệm về tiền bạc và hoạt động, ngay cả trang trí cũng không cần nhọc lòng. Mà trà sữa lại là thức uống yêu thích của giới trẻ thời nay, sản phẩm cô tuyển chọn đã qua được thử nghiệm của người tiêu dùng, vị trí địa lý của cửa tiệm lại ưu việt, mỗi tháng ngoài chi phí hoạt động, còn có thể kiếm thêm không ít, tuy rằng không thể đại phú đại quý, nhưng nuôi sống bản thân vẫn dư dả.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đương nhiên, cô mở tiệm trà sữa mục đích đương nhiên cũng không phải vì kiếm tiền, rốt cuộc trong nhà còn có một đống phòng cho thuê, mỗi tháng chỉ thu tiền thuê nhà là có thể nằm không đợi đếm tiền rồi, cô mở cửa tiệm trà sữa chỉ để giết thời gian, thuận tiện chờ đợi một chút xem có thể nhìn thấy người nào đó hay không.
 
Đúng, cô đã có người trong lòng, đã lặng lẽ yêu thầm rất nhiều năm. Bắt đầu từ trung học, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, từ mùa hoa mùa mưa cho đến hiện tại, trái tim yêu thầm chưa bao giờ bị dao động cho dù người nọ căn bản không quen biết cô.
 
Cô giống như tất cả cô gái theo đuổi thần tượng, để ý chuyện có liên quan tới anh, mở một tài khoản gia nhập nhóm thảo luận về anh, thậm chí còn lén lút xem Weibo của anh. Biết được anh được cử đi học, cũng đuổi theo thi vào cùng một trường đại học, chỉ vì khoảng cách với anh sẽ rút ngắn đi một chút. Sau lại biết được anh bắt đầu gây dựng sự nghiệp, cũng vụng trộm mở một cửa tiệm trà sữa đối diện công ty anh, nghĩ nếu có thể thường xuyên nhìn thấy anh là tốt rồi.
 
Chờ đợi hạt giống nho nhỏ dưới đáy lòng đã nảy mầm bén rễ, ngày này qua ngày nọ, năm này sang năm nọ cẩn thận tưới nước, mong đợi ngày nào đó có thể nở hoa kết quả.
 
Cô biết được từ miệng người khác, anh làm việc ở tầng 3 của cao ốc Khoa học Công nghệ Hoài Hải, nghiên cứu phát minh sản phẩm điện tử khoa học kỹ thuật và tiêu thụ, giàu nứt đố đổ vách, tin tức này cũng được chứng thực từ Weibo của anh và blog chính thức của công ty, nhưng mà không biết là anh không thường đến công ty hay do không có duyên phận với cô, mở cửa tiệm lâu như vậy, ngay cả một lần cô còn chưa được nhìn thấy anh.
 
Cô giống như tất cả các cô gái yêu thầm, bình thường, nhỏ bé, tự biết mình, không dám quấy rầy anh. Trong cuộc sống đơn điệu, sử dụng thời gian để ủ rượu, đem bầu rượu yêu thầm này ủ đến tinh khiết vừa thơm nức lại cay xè, chỉ có thể tự gây mê chính mình.
 
Hôm nay, Triệu Mộng Điềm đến cửa tiệm từ sớm. Gần như mỗi ngày cô đều sẽ đến cửa tiệm, thứ nhất là trong nhà nhàm chán, thứ cô yêu thích cũng không nhiều lắm, thứ hai là sợ ngày nào đó không ở cửa tiệm sẽ bỏ qua cơ hội gặp nam thần.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Quản lý cửa hàng và nhân viên cửa hàng đã chuẩn bị ổn thỏa, bắt đầu tiếp đón khách hàng, cô nhìn thoáng qua, hết thảy đều ngay ngắn trật tự, không cần thực hiện bất kỳ điều chỉnh nào. Vì thế cô cầm di động phụ trách nhận đơn đặt hàng từ bên ngoài. Trên app vừa mở hiển thị kinh doanh, liền lục tục nhận được mười mấy đơn đặt hàng, tính sơ lược một chút, có đến hơn 40 ly trà sữa, bởi vì có ít nhân viên vào ca sáng, thế nên cô lại tiếp tục công việc thu tiền, để cho nhân viên cửa hàng chuyên tâm làm trà sữa.
 
Nền tảng take-away có thời gian dùng bữa theo quy định, em trai đưa cơm đã chờ sẵn bên cạnh, thời gian có chút vội, hơn nữa lúc này trong tiệm đột nhiên có một nhóm khách xếp hàng order, cô lúc thì chốt đơn hàng nhận tiền, lúc thì dùng di động gõ đơn hàng nhận đơn hàng, bận rộn đến choáng váng đầu óc, bao gồm quản lý cửa hàng và 3 nhân viên trong cửa hàng đều vội đến bay lên.
 
Thật vất vả bận rộn xong một đợt này đã gần đến giữa trưa, nhân viên thu ngân toàn thời gian đến làm việc vào thay cho cô, cô gái nhỏ nhân viên của cửa tiệm nhìn vào danh sách dài các vé nhỏ được in bởi máy đặt hàng, cảm thán:
 
“Trời ạ, mỗi lần chị Điềm Điềm ở chỗ này làm thu ngân, việc kinh doanh tốt kinh khủng.”
 
“Đúng vậy, chị Điềm Điềm là thần tài, ngồi xuống trấn là tiền bạc cuồn cuộn tới.” Quản lý cửa hàng nói giỡn.
 
“Điều này đúng, chị Điềm Điềm của chúng ta xinh đẹp như vậy, phần lớn phái nam đều đến vì chị ấy. Nữ sinh hâm mộ dáng người của chị ấy, lần trước còn có một em gái hỏi tôi, chị Điềm Điềm có phải mỗi ngày đều uống trà sữa hay không, vừa gầy vừa…” Nhân viên nam của cửa hàng ở bên cạnh so sánh đường cong chữ S, trong mắt toàn là trêu chọc.
 
Triệu Mộng Điềm tức giận đánh lên cánh tay anh ta, bị anh ta chọc cười.
 
“Uống trà sữa nhiều năng lượng chỉ có béo phí, hẳn là uống trà giảm cân, uống sữa nâng ngực đi.”
 
“Haha, vấn đề này tôi cũng đã hỏi qua, chị Điềm Điềm nói mỗi ngày chị tập yoga một tiếng đồng hồ. Trời ơi, tôi không thể giữ kiên trì, bởi vậy có thể thấy được, dáng người tốt khẳng định là do kiên trì luyện ra.”
 
“Không không không, đây là trời sinh, khẳng định có liên quan tới di truyền.”
 
Những người khác trong tiệm hi hi ha ha thảo luận, quan hệ của mọi người cực kỳ tốt, thường xuyên kéo cô ra vui đùa, trước kia da mặt của cô mỏng dễ dàng đỏ mặt, hiện tại đã thành quen.

 
Nhìn thời gian, cách thời gian ăn cơm còn một lúc lâu, cô không có việc gì ngồi ở cạnh quầy thu ngân, mở máy tính ra chuẩn bị tính sổ.
 
Công việc tính sổ rất rườm rà, các loại số liệu công thức khiến cho cô hoa mắt váng đầu, tính toán trong chốc lát, đầu cô như to ra, dụi dụi mắt chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc. Đúng vào lúc này, đột nhiên cảm giác được phía trước có người đang nhìn cô, ngẩng đầu lên, gương mặt hiền lành của một ông lão tiến vào tầm mắt. Cô nhìn nhìn bên cạnh, tạm thời không có khách hàng order, nhân viên trong cửa hàng đang bận việc khác, không thấy được ông cụ này.
 
Cô đứng lên, phát hiện một ông lão quần áo mộc mạc tóc hoa râm.
 
“Ông à, ông là muốn mua trà sữa sao?”
 
Thỉnh thoảng có người lớn tuổi lại đây mua trà sữa, có khi là mua cho cháu trai uống, có khi là thích mới mẻ muốn tự mình nếm thử hương vị, cô đã thấy nên không cảm thấy lạ.
 
“Tôi muốn uống nước, có thể cho tôi nước lọc không?” Ông lão một tay cầm gậy, tay kia nắm chặt quai của túi dệt, dáng vẻ hòa ái dễ gần dễ dàng làm cho người ta sinh ra hảo cảm.
 
Thì ra là tới xin nước uống.
 
Triệu Mộng Điềm lên tiếng, lấy ra ly giấy dùng 1 lần, đến bình nước bên cạnh rót 1 ly, đưa qua cho ông lão. Bên này có rất nhiều người, loại người nào cũng có, thường xuyên có bảo vệ công nhân hoặc là người đi ngang qua vào tiệm xin nước uống, cô và nhân viên cửa hàng đều sẽ đáp ứng, chỉ là một cái nhấc tay thôi.
 
Ông lão uống một ly còn cảm thấy không đủ, đưa cốc giấy trở lại nói muốn uống nữa. Cứ thế liên tiếp rót 3 ly, đều bị ông lão uống hết. Ông lão uống đến cảm thấy thỏa mãn nói tiếng cảm ơn mới chống gậy rời đi.
 
Đây chỉ là một chuyện bình thường rất phổ biến.
 

Quản lý cửa hàng thấy người đi rồi, chỉ bào bóng lưng đi xa khẽ khàng nói với cô, ông lão mấy ngày nay xuất hiện ở vùng lân cận, chiếc túi dệt mang len giống như loại được sử dụng để đan áo len. Có lần ông thấy ông lão đang kéo người bên đường giống như đang chào hàng, anh ta đoán rằng ông lão này bán len sợi.
 
Nhân viên cửa tiệm ở bên cạnh nói nhàn nhã, hiện tại ai còn tay nghề dệt áo len cơ chứ. Tay nghề đều sắp bị thất truyền, len của ông lão khẳng định là bán không được rồi, cũng dặn dò cô cẩn thận, đề phòng mắc mưu, ngàn vạn lần chớ thấy người đáng thương liền tùy tiện mua đồ, lo lắng người ta bán len sợi không sạch sẽ.
 
Triệu Mộng Điềm cười cười, cô đối với áo len sợi, chẳng có gì, cũng chỉ thuận tay cho nước người ta mà thôi. Cô cũng không ngốc, nếu ông lão đến đây chào hàng khẳng định cũng sẽ không mua, nên không để ý nữa.
 
Ai ngờ, nguyên nhân có thể cô là người có vẻ dễ nói chuyện, mấy ngày kế tiếp ông lão đều sẽ tới xin nước uống, có khi đến buổi sáng, có khi là buổi tối. Gương mặt cười của ông lão, làm cho người ta rất khó từ chối, mỗi lần đều mang cùng một túi dệt, túi phồng phồng lên, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy bên trong có vài quả bóng len mịn màu đỏ. Nhóm nhân viên cửa tiệm đều đoán ông lão này có hành vi kỳ lạ, có thể là để ý cô chủ, muốn tìm cô để chào hàng.
 
Quả thế, hôm nay ông lão uống xong mấy ly nước xong đứng lì tại chỗ không chịu đi, lấy ra một cuộn len màu đỏ, hỏi cô một cách thần bí rằng có phải cô có tâm nguyện nào đó chưa thực hiện được, nhìn thật giống người đi lừa gạt.
 
Triệu Mộng Điềm rất bất đắc dĩ, cô chỉ có tính tình yếu đuối thôi, nhìn qua rất dễ bị lừa sao?
 
Cô kiên quyết phủ nhận, cũng nói cho ông lão biết bản thân cô sẽ không đan áo len. Ẩn ý là tìm cô tiêu thụ lên là không có tác dụng.
 
Ông lão bị từ chối cũng không giận, cười híp mắt nhìn cô.
 
“Lão không phải bán len, là lão nhìn ra con có tâm sự, có phải hay không…” Âm điệu đột nhiên giảm xuống, lời nói ra đánh thẳng vào tim cô, “Có thích người ta mà không dám thổ lộ…” Nhìn ông lão cực kỳ chắc chắn.
 
!!! Ông lão này có mắt nhìn xuyên thấu à, có thể nhìn thấu tâm tư của người khác!
 
Cô tuyệt đối không nghĩ tới ở trước mặt ông lão tâm tư của cô lại bị vạch trần, mặt bỗng chốc đỏ lên, ánh mắt trôi đi, nói lắp ba lắp bắp: “Không… không có…” Trong lòng quýnh lên nói ra, ông lão này làm sao đoán được chính xác như vậy, bình thường cô không để lộ ra nha, cô thích người khác, chuyện này ngay cả người trong nhà với bạn thân còn không biết, thế nhưng không biết làm thế nào ông lão này nhìn ra được, chẳng lẽ ông ấy nói bừa?
 
“Ái chà chà, đừng ngại thừa nhận nha.” Ông lão thấy vậy cười đến mắt híp lại, cổ vũ cô: “Tuổi trẻ, yêu thì phải mạnh dạn lên, không thử một chút làm sao biết không được chứ.”
 
Nếu gan cô lớn cũng không đến mức ở chỗ này mở cửa tiệm, tình yêu thầm kín quá mức nhỏ bé.
 

Triệu Mộng Điềm thở dài trong lòng, chẳng phải là sợ thổ lộ rồi lại bị cự tuyệt sao, dù sao người nọ từ nhỏ đến lớn đều được hoan nghênh, thư tình nhận được bị anh từ chối một xe tải chở không hết, cô cũng không có dũng khí theo đuổi yêu đương.
 
“Ông còn muốn uống nước không ạ?” Cô trúc trắc nói lảng sang chuyện khác, không muốn trả lời câu hỏi vừa nãy, càng căng thẳng càng dễ nói lắp bắp.
 
“Ha ha, đúng là một cô gái nhỏ dễ mắc cỡ.” Ông lão thấy cô như vậy, cũng không làm khó cô, thừa nhận hay không, không có gì quan trọng. “Thế này đi, thấy cháu mấy ngày nay mời lão già này uống nước, tặng cho cháu một món quà, coi như báo đáp cho cháu.” Ông lão lấy từ trong số những cuộn len trong tay ra một đoạn dây dài khoảng 15cm, xoắn thành một sợi nhỏ màu hồng.
 
Triệu Mộng Điềm nhìn ông lão thao tác với một vẻ mặt nghi ngờ.
 
Tiếp theo ông lão kéo tay cô qua, không biết làm sao mà chỉ kéo 1 cái, đập một cái, sợi dây màu đỏ đã ở trên tay cô, kích thước khá thích hợp, một sợi dây màu đỏ tinh tế, màu sắc nổi bật lại khiêm tốn.
 
“Cô gái nhỏ, đây là tơ hồng, cầu duyên rất hiệu nghiệm, cháu cầu nguyện với nó, những gì nghĩ tới sẽ thành sự thật trong mộng của cháu…” Ông lão dặn dò. Nhìn nhìn sợi dây tơ hồng trong tay, cô nửa cười nửa mếu, đầu năm nay ai còn tin những thứ này, ông lão sẽ không phải vì chào hàng len sợi không được, đổi thành bán dây đỏ đeo tay chứ, huống hồ, cái này cũng quá đơn giản và thôi rồi, người trẻ tuổi bây giờ đoán chừng sẽ không thích kiểu dáng loại này.
 
“Không cần… Cháu…”
 
Cuối cùng dưới ánh mắt nhìn chăm chú tha thiết của ông lão, cô vẫn không thể nói ra câu từ chối, nghĩ rằng thôi quên đi, tạm thời cứ đeo, dù sao cũng miễn phí, trong cửa tiệm có camera, có thể chứng minh là ông lão tự nguyện đưa cho cô, cũng không thể lấy cái này đến đây lừa cô.
 
Ông lão làm xong những thứ này, đem len sợi nhét vào trong cái túi lớn, chỉ bỏ lại một câu giống thật mà là giả rồi rời đi.
 
“Cô gái nhỏ, chỉ cần thành tâm thì sẽ được đền đáp, lão đây không lừa cháu, trong mộng… người cháu muốn gặp… rất nhanh sẽ đến nơi hẹn sớm thôi…”
 
Xem kìa, thần bí lẩm bẩm, cái này nhìn giống như người đi lừa gạt. Cô nghĩ thầm.
 
Vốn cho rằng ông lão chỉ nói đùa, không ngờ tới, đêm đó lúc đi ngủ, cô đeo tơ hồng, nằm mơ thấy người nào đó.
 
Đây là lần đầu sau nhiều năm, cô nằm mơ thấy anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.