Gặp Anh Trong Chiều Mưa

Chương 7: Phù thuỷ bị bơ


Bạn đang đọc Gặp Anh Trong Chiều Mưa: Chương 7: Phù thuỷ bị bơ

Sáng nay là chủ nhật nhưng tôi phải đi học thêm nên tôi cũng chẳng được ngủ. Tôi mới nghĩ ra trò hay để hành hạ ai kia. Không hành hạ cậu ta cũng cảm thấy thiếu thiếu, đó đã là thú vui tiêu khiển của tôi trong suốt một tuần qua rồi. Chiều, tôi gọi điện cho Hoàng Vũ:
– Lần này là gì? – tên này cũng thông minh gớm. Chưa nói đã biết tôi định giở trò.
– Hôm nay tôi có hai sự lựa chọn cho cậu. Một là chở tôi như hôm qua, ngắm phố phường cũng vui, mỗi tội hôm nay hơi nắng. Hai là dẫn tôi đi ăn vài món ẩm thực Hà Nội và đương nhiên là cậu trả tiền. Chọn đi.
– Của đi thay người vậy. Cậu đúng là lắm trò mà.
– Thống nhất thế. Sang đón tôi ngay và luôn.
Vui thật. Ăn chùa thì phải tận tâm ăn thật thôi. Tôi bắt cậu ta dẫn tôi đi ăn đủ thứ: nộm bò khô, trà sữa, sữa chua mit, macha, bánh bèo,… Hôm nay ăn nhiều thế không biết có bị làm sao không? Bụng dạ tôi khá tốt chắc không sao đâu. Nhìn mặt hắn xị ra *chắc tiếc tiền dữ lắm* tôi hả hê lắm, chỉ là lấy của người giàu chia cho người nghèo thôi mà. Hắn dám bảo tôi tham ăn chứ! Tôi chỉ là tôn trọng người nấu mà thôi.
Nhìn đồng hồ cũng 4 rưỡi chiều rồi. Cũng nên về thôi. Không lại quá giờ. Chắc gì hôm nay hắn tốt bụng đột xuất như hôm qua.
-Nhìn kìa! Cá kìa, không biết trong hồ có cá biển không nhỉ? – tôi chỉ tay khi hắn chở tôi qua Hồ Tây.
– Cậu ngu bẩm sinh hay do tập luyện.

– Gì chứ!!!
– Hồ Tây thì có cá biển làm sao được? Cậu Never Give Up nó vừa thôi.
– Sao lại không có? Nó bơi từ biển theo dòng nước vào đây không được hả? – tôi bặm môi gân cổ.
– Thật không còn gì để nói. Từ cấp 1 đến giờ cậu làm gì trong giờ địa lý? Không hiểu cậu làm sao mà thi qua được.
– Thì môn địa trước giờ tôi toàn giở sách lúc kiểm tra mà! Học làm gì?
– Thế cậu chép thì cũng phải biết nó viết gì chứ!
– Cậu bị điên à? Thấy chỗ nào trả lời cho câu hỏi thì chép. Quan tâm nó viết cái gì làm quái gì?
– Đắng lòng nữ sinh chuyên toán. – hắn lắc đầu ngao ngán. – Cậu có biết nước từ sông hồ chảy ra biển?
Ờ nhỉ? Sao tôi ngu thế nhỉ? Dẫu biết rằng tôi học ngu địa nhưng mà cái này đến trẻ con còn biết nữa là. Cũng tại tôi nhất thời ngu si. Người ta bảo khôn ba năm dại một giờ. Nhưng mà tôi cũng đâu dễ dàng chịu thua như thế?
– Thế cá thì không có quyền bơi ngược dòng chắc? – tôi vẫn cố cãi cùn.
– Chịu cậu luôn rồi. Cứ cho là cậu đúng đi. – cuối cùng hắn cũng phải chịu thua. Lúc gần về đến nhà tôi, tôi cất tiếng hỏi đểu:
– Hôm nay vui nhỉ?
– Cậu thì vui rồi.
– Hôm nay hết hạn hợp đồng. Tôi phải tận dụng chứ! Mấy khi được như thế…. Này! Dừng! Qua nhà tôi rồi. – tên này hôm nay bị làm sao thế? Đi quá mất một đoạn.
– Quên mất. – cậu ta quay xe dừng đúng cổng nhà tôi. Tôi vừa xuống xe thì mẹ từ trong nhà đi ra.

– Hai đứa vừa đi chơi về đấy hả? Vào nhà chơi đi cháu!! – mẹ tôi niềm nở. Con gái là tôi đây mà không hỏi gì.
Hoàng Vũ khá biết cách nói chuyện. Cậu ta cũng biết khen mẹ tôi khéo tay trang trí nhà, có mắt thẩm mĩ này nọ. Khỏi nói, mẹ tôi cười tít cả mắt và hôm nay cũng kiên quyết mời cậu ta ở lại ăn cơm. Không thể tin được là cậu ta đồng ý. Hôm nay da mặt cậu ta dày hơn thì phải. Tôi khều tay cậu ta nói nhỏ:
– Cậu điên à? Ở đây làm gì? Về đi!!!
– 17h27. – cậu ta vẫn dửng dưng mặc kệ đầu tôi đang bốc khói.
Đến cả bố tôi cũng bị tên đó “mê hoặc”. Cậu ta bàn chuyện bóng đá, thời sự, kinh tế…gì gì đó cùng bố tôi có vẻ khá sôi nổi. Đồ ăn cơm nhà lo chuyện thế giới. *tôi nói tên đó chứ không phải bố tôi đâu nha*. Hắn cũng biết lắm thứ phết nhỉ. Có khi ở nhà hay hóng hớt Hoàng Dương nói chuyện với bố ý mà.
Cả bữa ăn mẹ cứ hỏi chuyện với gắp thức ăn cho Hoàng Vũ. Bố cũng thỉnh thoảng nói mấy cái về bóng đá, tình hình chính trị thế giới gì gì đó với cậu ta. Tôi bị bơ luôn rồi ~T_T
~- Anh Vũ! Chị Di nhà em ham ăn như lợn, ngủ nhiều như heo. Lại đanh đá độc ác. Tật xấu thì nhiều còn tốt đẹp thì chẳng có. Sao anh lại có thể thích chị ấy. – cái thằng mất nết này. Dám nói tôi như thế.
– Cái thằng này!! Muốn chết hả? – tôi tức đến nuốt không trôi cơm.
– Anh thấy chưa? Chị em với nhau mà hơi tí chị ấy lại dọa giết em đấy! – thằng này không cần phải cố tỏ vẻ đáng thương.
– Gia Bảo! Đừng nói linh tinh nữa. – mẹ tôi lườm nó.
– Cháu kệ nó. Thằng bé này vốn thích đùa ấy mà – mẹ tôi quay sang hắn cười cười.

Lúc ra về, hắn lấy làm đắc trí chọc tức tôi.
– Tôi không ngờ cậu lại có lắm tật xấu như vậy đấy.
– Kệ tôi. Liên quan gì đến cậu.
Hắn không nói gì, chỉ cười xong về. Tôi gọi với theo:
– Đi đứng cho cẩn thận. Tối rồi đấy!!!
– Lo cho tôi à? – cậu ta dừng xe quay lại nhìn tôi.
– Đừng có ATSM. Tôi chỉ sợ cậu làm hại người ta thôi. – tôi đóng cổng vào nhà.
Mình dạo này đúng là điên mà!!!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.