Bạn đang đọc Gặp Anh Trong Chiều Mưa: Chương 3: Phù thuỷ và Tấm
Tôi đã chính thức trở thành mụ gì ghẻ độc ác hành hạ Tấm đáng thương là tên Hoàng Vũ kia. Trực nhật á? Không cần, đã có Hoàng Vũ. Chép bài? Cũng đã có Hoàng Vũ. Kể cả vụ đưa đón tôi đi học cũng đã… Haha tiết kiệm tiền đi xe bus rồi. Được hotboy đưa đón đi học làm mấy đứa khác gato lòi mắt ra. Nhưng mà có lẽ tôi hành hạ cậu ta ghê quá hay sao mà càng ngày cậu ta càng lộ rõ cái bản tính hotdog ra. Haiz… Mình mặt mũi sáng sủa ai dè tối cũng sủa, cả ngày sủa luôn.
– Gì mà đến muộn thế!!! Muộn học bây giờ!!! Tôi mà đi học muộn thì cậu đóng tiền phạt nhá!!!!
– Ầm ỹ vừa thôi! Vừa mới sáng ra nhìn thấy cậu là đã thấy ớn rồi mà lại còn nghe cậu hét nữa. Đồ phù thủy!
– Gì chứ? Một người con gái hiền lành nết na như tôi mà cậu dám bảo là phù thủy á??
– Thôi lạy hồn. Đi học không muộn bây giờ.
– Hừm. – cái tên trời đánh này. Mà cái tên này đi rõ chậm cơ. Cơ bản cũng ngu. Nhà thì giàu nhưng mà không thích đi xe đạp điện, muốn đi xe địa hình cho nó men hay sao ý. Theo tôi được biết thì cái xe này cũng chả mười mấy triệu đắt hơn cả xe đạp điện ý, thích tỏ vẻ menly chẳng biết để dụ gái hay dụ trai  ̄﹏ ̄
– Đạp nhanh lên xem nào!
– Cậu có thấy ai chở 1 con heo đằng sau mà đi nhanh được không?
– Dám bảo tôi là heo à. Cuối giờ ở lại lớp trực nhật!!!
– Gì nữa? Hôm kia thì phiên cậu, hôm qua phiên Chi – bạn thân-nhất-trên-đời của cậu, hôm qua phiên Nhung – em họ 15 đời của cậu tôi đều trực thay rồi. Hôm nay lại gì nữa???
– Hôm nay là Linh. Mà Linh là thông gia của anh họ 21 đời nhà tôi nên… Biết rồi đấy.
– Vô lý vừa thôi! Cậu định nhận cả cái lớp này làm họ hàng mấy chục đời đấy hả?
– Đây là cá cược nên bắt buộc. Miễn bàn cãi. – tôi cười đắc thắng.
Hắn im luôn, chắc đang nghĩ kế trả thù tôi đây mà. Còn non và xanh lắm, không làm gì được chị đâu. Haha… Hôm nay thấy hắn im re chẳng nói năng gì. Cả buổi cứ ngồi ghi ghi chép chép chăm chỉ. Khổ thân thằng bé. Chép bài cho cả tôi nên chắc mỏi dữ lắm. Nhưng mà cũng lạ, bình thường hắn xỉa xói tôi kinh lắm cơ mà? Hôm nay uống nhầm thuốc à? Tôi khều tay hắn:
– Nè.
– …
– Lại sang choảnh đấy à?
– Ai mà dám. Tôi còn phải giữ sức tí còn trực nhật cho thông gia của anh họ 21 đời nhà cậu, xong còn đạp xe hộc mật đưa cậu về nữa.
– Đàn ông con trai không nên chấp nhặt như thế. Hay…cậu không phải con trai? – tôi nở nụ cười tà đạo.
– Cậu có muốn kiểm chứng? – Cậu ta cũng cười nửa miệng với cái bản mặt rất chi là… dâm.
– Không cần phải lợi dụng cơ hội tỏ tình với tôi thế đâu? – tôi đâu thể chịu thua.
– Cậu nghĩ mình là ai? Một hot boy như tôi mà phải để mắt đến con nhỏ đanh đá độc ác như cậu á?
– Trèo xuống đi. Đu cột điện bị giật tóe khói giờ. Ngoài việc ấn turn on lò vi sóng ra cậu chẳng thể hot được đâu. Cậu còn nhớ hôm đầu năm chứ? Cái lớp này còn chẳng ai công nhận là cậu đẹp trai nữa là. – không thèm nói với cái tên tự cao ấy nữa, tôi quay đi lầm bầm. – Hotdog, hót rác mà cứ bị ảo tưởng hotboy. Bày đặt, tội nghiệp.
– GÌ CƠ – tên Vũ bị quá khích nên điều chỉnh volume “hơi” bị to thì phải.
– Hoàng Vũ!!! Ra ngoài cho tôi. Dám gây mất trật tự trong giờ của tôi à? Em có vẻ thích gây sự chú ý nhỉ? – Cô Kim tức giận.
Cậu ta cúi mặt ra cửa lớp đứng, nhìn mặt có vẻ tức giận lắm và đang nhìn tôi với ánh mắt đầy ai oán. Có phải tại tôi đâu, tự làm tự chịu chứ.
Trên đường đi học về cậu ta vẫn im re, vẻ mặt hình sự. Kiểu cố tỏ ra lạnh lùng đây mà. Mà hôm nay sao đường sóc thế nhỉ? Bình thường có thế đâu? Tên này lại trả thù tôi bằng cái cách cứ nhằm ổ gà mà tông đây mà. Đồ nhỏ mọn blè. Về đến cổng nhà tôi, hắn phanh kít cái xong định đi luôn thì tôi kéo xe hắn lại. Hắn quay lại nhìn tôi với ánh mắt “còn gì nữa”. Tôi ấp úng:
– À…Ừm…Vụ lúc nãy…
-…- mặt hắn vẫn không-cảm-xúc.
– Cũng có phải do tôi đâu.
-… – hắn hơi cau mày xong quay đi định về.
– Ừ thì tôi sai được chưa?
– Thái độ kiểu gì đây? – hắn quay đầu mặt vẫn lạnh như tiền.
-…xin lỗi – tôi mím môi nói xong quay gót vào nhà luôn.
Đúng là cái đồ khó ưa. Xét cho cùng thì tôi cũng có liên quan gì đâu? Mà nếu có đi chăng nữa thì chẳng qua cũng chỉ là gián tiếp thôi mà. Không sao. Lùi một bước tiến hai bước. Đợi đấy tên đáng ghét!!
Chiều nay tôi không phải đi học. Đang nướng một giấc bù cho buổi sáng thì thằng em trời đánh của tôi nhảy vào phòng la ầm lên.
– Chị Di!!! Chị gái yêu quí!!!
– Lượn đi. Để yên chị ngủ – tôi nói bằng giọng còn ngái ngủ.
– Chị là người chị tốt bụng và dễ thương của em. – nó vừa nói vừa lay tôi bằng được.
Cái thằng này hôm nay đu cột điện hay sao mà để điện giật chập dây thần kinh rồi thế này. Nổi hết cả da gà. 99% là nó định nhờ vả tôi vụ gì còn 1% là nó định bày trò chọc tức tôi đây mà. Tôi bật dậy hét:
– Im coi!!!
– Chị gái xinh đẹp và dễ thương của em. – Nó nhìn tôi chớp chớp mắt cố tỏ vẻ đáng yêu.
– Ngắt ngay cái kiểu đấy đi! Có việc gì NÓI!!
– Conan ra tập mới…
– Thì sao?
– Em muốn mua.
– Kệ mày chứ. Liên quan gì đến chị.
– Hôm qua em bùng học thêm nên mẹ cấm ra khỏi nhà nên không đi mua được.
– Thì để lúc khác mua.
– Hết hàng đấy chị. Phải mua ngay hôm nay.
– Thì cũng kệ mày chứ. Chị chẳng quan tâm.
– Chị đi mua hộ em đi mà!!! Em sẽ rửa bát cho chị 1 tuần.
– 1 tháng.
– Mỗi quyển truyện thôi mà..
– 1 tháng. Chị tặng mày luôn. Khỏi mất tiền mua lẫn phí ship hàng rồi còn gì?
– 1 tháng thì 1 tháng.
Sau khi bắt nó viết, kí tên thậm chí lăn dấu vân tay vào bản cam kết, tôi mới yên tâm. Ai chứ thằng em láu cá của tôi thì không thể tin được. Nó mà không giữ lời thì chẳng phải giấc ngủ của tôi bị hy sinh vô ích sao? Nhưng mà thực ra điều kiện của nó không phải mục đích chính của tôi nên cũng chẳng sao. Sự nghiệp ngắm trai đẹp của tôi vĩ đại hơn nhiều. Mua truyện chẳng phải đến hiệu sách sao? Mà đến hiệu sách thì sẽ gặp anh Hoàng Dương. Haha…kế hoạch qúa toẹt vợi ông mặt trời. Nhưng mà hình như thỉnh thoảng anh ý mới đến đó thì phải. Thôi kệ, hên xui. Cái nhà sách đó lần trước là do tiện đường tôi ghé vào chứ thực tình mà nói thì nó chẳng gần nhà tôi chút nào. Anh ý mà không có ở đó chẳng khác nào công cốc. Nhưng mà vì trai đẹp “mấy núi tôi cũng trèo”. Đến cửa thấy anh đang xem sổ sách gì đó có vẻ chăm chú ở bàn gần cửa sổ. Nhìn đẹp troai quá điii. Tôi bước vào tự nhiên nhất có thể hỏi chị bán hàng.
– Chị ơi cho em hỏi ở đây có truyện conan tập mới nhất hôm nay phát hành không ạ?
– May cho em là còn đúng một quyển.
Mua xong tôi giả vơ đi ra ngoài cửa định giả vờ ngạc nhiên thì nghe thấy tiếng anh:
– Em thích đọc conan à? Anh thấy bây giờ con gái hay đọc tiểu thuyết ngôn tình.
– Em mua tặng em trai. – phải để lại ấn tượng tốt cho đối phương, theo như lời con Chi truyền đạt kinh nghiệm.
– Em đúng là người một chị gái tốt.
Tôi chỉ cười trừ, cũng hơi chột dạ. Nhưng mà tôi thấy tôi cũng tốt mà. Thằng Bảo có người chị như tôi là do nó tu mấy kiếp mới được ý. Vẫn theo lời con Chi, phải tìm cách tiếp cận đối tượng tự nhiên nhất có thể rồi từ từ tính sau. Bước đầu phải rút ngắn khoảng cách, tìm cách làm thân. Tôi bắt đầu thực hiên kế hoạch đầu tay của mình. Tôi tiến về phía anh, ngồi xuống bàn:
– Chúng ta có duyên thật đấy. Tiền bối cho em xin tên mấy đầu sách được không ạ?
– Em muốn mua sách về phần nào?
– Bất đẳng thức ạ, phần này hại não quá ạ.
– Những viên kim cương trong bất đẳng thức toán học của Trần Phương. Quyển này khá đầy đủ các bất đẳng thức của. THPT. Nhưng hình như nhà sách của anh hết sách này rồi. Lần sau em có thể đến mua.
– Nghe cách nói chuyện của anh em nghĩ lúc trước anh rất giỏi toán.
– Anh cũng bình thường thôi. Anh bán sách nên đương nhiên phải biết chút ít để tư vấn cho khách hàng chứ.
Với lý do muốn thỉnh thoảng hỏi bài tiền bối, tôi đã mặt dày xin số điện thoại của anh và thành công. Trời vẫn mưa, anh hỏi có muốn mượn ô nữa không nhưng tôi nói không cần, ngồi đây có trai đẹp mừ. Tôi chợt nghĩ ra trò trả thù tên láo xược kia. Tôi lấy điện thoại ra nhắn:
“Đến nhà sách Dương Vũ, mang ô tôi mượn” sent to Hotdog.
New message: ” Bị điên à? Trời đang mưa.”
“Who care?”
“Đồ phù thủy”
Cho chết, dám đắc tội với Băng Di này là điều không thể tha thứ. Tôi ngồi ngắm mưa rơi chốc chốc quay sang ngắm trộm anh luôn. 20 phút sau thì…
– Vũ… Sao em đến đây?
Tôi quay lại nhìn, thấy tên Vũ người lấm tấm nước mưa phía cửa. Anh với cậu ta quen nhau sao? Mà khoan, Hoàng Vũ – Hoàng Dương…Chẳng nhẽ…không phải chứ họ khác nhau một trời một vực như vậy mà.
– Cậu ấy…. – tôi hồi hộp định hỏi.
– À… Cậu ấy là em trai anh.
What the hell?? Cái tên đó sao có thể là em trai một người như Hoàng Dương được? Đúng là cha mẹ sinh con trời sinh tính. Giá mà cậu ta được một góc của anh trai mình. Cậu ta hằm hằm đi đến đưa cho tôi chiếc ô màu ngọc bích xong quay qua bảo Hoàng Dương:
– Tại mụ phù thủy này này. – cái gì vậy chứ, giám nói tôi như vậy trước mặt Hoàng Dương.
– Người em vẫn thường nhắc đến? – hắn lại còn thường nói xấu tôi với anh cơ à? Mất hình tượng quá đi.
Cậu ta nhún vai thở dài thay cho sự khẳng định.
– Cậu dám đi nói xấu về tôi với người khác như thế à? – tôi lườm hắn.
– Sao cậu biết là tôi nói xấu? Có tật giật mình hả? – hắn đắc trí.
– Không nói nhiều nữa. Bây giờ chở tôi về. Chấm hết.
Ở lại đây nữa là coi như mất hết hình tượng thục nữ rồi còn gì. Cái tên đáng ghét. Tôi mỉm cười chào anh rồi lôi tên kia đi. Thật mất mặt mà.
Tôi ngồi đằng sau che ô cho cả hai, mưa cũng ngớt dần. Ngẫm thấy cảnh này cũng lãn mạn đấy chứ. Đi đường khối đứa nhìn tôi gato. Cơ mà chỉ cần tên này mở mồm thì hotboy sẽ thành hotdog. Sao mọi người chỉ nhìn bề ngoài thôi vậy? Vẫn tức hắn nên tôi cũng chẳng thèm nói năng gì. Bỗng tên đó chợt hỏi:
– Cậu thích anh tôi hả?
– …ừm…chút chút – có hơi bất ngờ nhưng tôi cũng thừa nhận luôn.
– Cậu không có cửa đâu.
– CÓ CẦN PHŨ THẾ KHÔNG??? – chị là chị hơi bị bức xúc rồi nha.
– Tôi chỉ nói sự thật thôi mà. – tên này lợi dụng trả thù tôi đây mà.
Im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ. Ta khinh mấy tên nhỏ mọn như nhà ngươi. Đã được sủng ân hầu hạ bổn cung mà còn lắm chuyện. Đúng là cái đồ không biết điều.