Bạn đang đọc Gặp Anh Trong Chiều Mưa: Chương 12: Cơn gió rừng
Gần hai năm trôi qua, tôi vẫn chẳng tìm được một chút ký ức bị mất đó. Cứ mỗi lần cố gắng tập trung để nhớ lại là đầu tôi như muốn nổ tung vậy. Tôi có cảm giác tôi đã quên đi điều gì đó rất quan trọng nhưng không thể nhớ nổi. Bây giờ thì chuyện đó cũng không còn quan trọng với tôi như trước nữa. Những thắc mắc của tôi về nó cũng ít dần. Năm nay là năm tốt nghiệp phổ thông và thi đại học. Tôi đã phải thức mấy đêm liền ôn bài nên có chút mệt mỏi. Hôm nay đến phiên tôi trực nhật, tôi bỗng có cảm giác chóng mặt. Từ đâu, Lâm Phong xuất hiện:
– Băng Di! Cậu mệt thì ngồi nghỉ chút đi! Để tớ giúp cậu.
– Phiền cậu quá! Cảm ơn.
– Bạn bè với nhau không cần khách sáo – Phong mỉm cười. Một nụ cười ấm áp.
Lâm Phong là một người rất tốt. Cậu ấy học giỏi lại thân thiện và hay giúp đỡ người khác nên được tất cả mọi người quí mến.
Cậu ấy cũng đã giúp đỡ tôi nhiều lần, cho tôi mượn sách, giải giúp tôi một vài bài toán khó và bây giờ thì trực nhật giúp tôi luôn. Nếu nói tôi không có chút rung động thì là nói dối mà nói có thì cũng không hẳn. Tôi cũng chẳng biết nó là gì nữa.
Cũng sắp đến valentine rồi. Không biết trong khoảng thời gian mà ký ức của tôi bị mất đi thế nào nhưng hai năm nay tôi luôn nhận được một món quà từ một ai đó dấu tên vào dịp valentine.
Không ngờ tôi cũng có người hâm mộ dấu tên cơ đấy. Thật tự hào quá đi. ^^ Tuy không biết đó là ai nhưng tôi cảm thấy rất vui khi nhận quà từ người đó. Năm đầu tiên là một chiếc ô có kẻ caro đen trắng, năm thứ hai là chiếc ô chấm bi rất dễ thương.
Cuối cùng thì ngày tôi mong chờ cũng đã đến. Hôm nay là chủ nhật, tôi được nghỉ với lại học hành chăm chỉ suốt một tuần qua rồi, tôi tự thưởng ình một ngày nghỉ chọn vẹn. Có tiếng chuông cửa. Lập tức tôi tưởng tượng ra cảnh tôi ra mở cổng và chỉ thấy một hộp quà như những năm trước. Tôi mừng rỡ ra mở cổng, chợt sững lại:
– Lâm Phong?
– Hì. Cậu không vui khi gặp tớ à?
– À… Không – tôi mở cổng. Cứ tưởng….
– Phạm Băng Di! Tớ thích cậu. Cậu làm bạn gái tớ nhé! – Lâm Phong nói liền một mạch rồi chìa ra trước mặt tôi một bó hoa và một hộp quà.
Tôi hơi bất ngờ, sững người hồi lâu. Chẳng lẽ người tặng quà bí mật cho tôi hai năm qua là cậu ấy? Còn đang đơ như cây cơ thì thấy tiếng mẹ tôi từ xa:
– Vũ à? Phải cháu không? Lâu lắm rồi không gặp cháu. Sao không vào nhà chơi?
– Cô nhầm người rồi ạ.
Tôi quay ra chỉ kịp thấy một người đạp xe rất nhanh đi bỏ mặc mẹ tôi ngơ ngác khó hiểu.
– Ai đấy mẹ? – tôi thắc mắc
– À, bạn cũ của con hay sao ý nhưng mà cậu ấy bảo mẹ nhận nhầm người rồi. Sao lại nhầm được nhỉ? Cậu nhóc đó cũng đến đã nhà… – mẹ tôi nhìn thấy Lâm Phong lập tức chuyển đề tài – Bạn trai con hả Di? Cuối cùng thì con cũng có người yêu. Mẹ mừng phát khóc mất.
– Mẹ…- mẹ có cần làm tôi khó xử như thế không? Cứ như tôi là bà cô U50 vẫn chưa ai rước không bằng. Mà tôi cũng đã nhận lời cậu ấy đâu.
Cố đẩy mẹ vào trong nhà. Mẹ không làm tôi xấu hổ thì không chịu được hay sao ý. Tình huống này khiến tôi khá khó xử. Như đã nói, tôi cũng có chút chút tình cảm với cậu ấy nhưng vẫn chưa xác định rõ đó là gì? Tôi không dám chắc chắn hay ngộ nhận về tình cảm của mình. Có thể đó chỉ là sự quí mến đặc biệt giữa những người bạn hay sự ngưỡng mộ với một người bạn học giỏi lại đẹp trai? Tôi quay sang bảo Lâm Phong.
– Tớ nghĩ mình cần thời gian.
– Không sao, tớ sẽ chờ. Tớ chỉ cần biết là cậu có tình cảm với tớ không?
– Thực ra…có một chút…nhưng tớ không biết chắc nó là gì.
– Thế là tốt rồi. Tớ về đây. Byee.
– Tạm biệt.
Tôi xoay bước vào trong nhà, thấy mẹ tôi đứng khoanh tay trước cửa.
– Con giỏi nhỉ? Còn bày đặt làm cao nữa cơ đấy! Đã ế rồi lại còn…
– Con còn chưa hỏi mẹ chuyện lúc nãy đấy.
– Chuyện gì cơ?
– Thì người bạn cũ nào của con ấy.
– À!!! Hồi trước mẹ còn tưởng con với… – mẹ tôi đột nhiên dừng nghĩ ngợi gì đó.
– Với ai cơ ạ? Làm sao ạ?
– À thôi không có gì đâu. Chắc mẹ nhìn nhầm ý mà. Già cả rồi thế đấy. Mẹ thấy cậu ta giống…bạn Gia Bảo nhưng không phải.
– Lúc nãy mẹ bảo bạn cũ của con cơ mà? – mẹ thật khó hiểu.
– Chắc con nghe nhầm rồi. Mẹ bảo là bạn cũ của em con. Con thật là…chưa già đã lú rồi.
Mẹ thật là… Tôi thấy thái độ của mẹ kỳ lạ sao ý. Hôm nay còn tự nhận mình già rồi cơ đấy. Bình thường ai mà nói vậy chắc mẹ tôi giết kẻ đó luôn mất.
Đêm qua tôi có một giấc mơ mà tôi có cảm giác dường như là chuyện đã xảy ra. Phải chăng nó là một phần ký ức tôi đánh mất? Vừa bước chân ra khỏi cửa, tôi không khỏi ngạc nhiên khi thấy Lâm Phong chờ trước cổng nhà mình.
– Sao cậu ở đây?
– Thì tớ đến đón cậu đi học mà!
– Lần sau không cần đâu. Tớ…không thích làm phiền người khác quá nhiều.
– Nếu cậu không thích thì từ mai tớ sẽ không làm vậy nữa – giọng cậu ấy trầm xuống, đôi mắt thoáng buồn.
Hôm qua tôi đã nghĩ thông rồi. Tôi đối với cậu ấy chỉ là sự cảm kích, sự quí mến dành cho bạn bè chứ không hơn. Ngồi sau xe cậu ấy, tôi có cảm giác không quen, khác với cảm giác trong mỗi giấc mơ mà thỉnh thoảng tôi vẫn mơ thấy. Nhưng trong những giấc mơ đó, tôi chỉ thấy một tấm lưng, tôi không thấy mặt người đó.
– Phong này! – tôi thu hết dũng khí.
– Sao vậy?
– Tớ…tớ muốn trả lời luôn bây giờ. – tôi cũng không muốn làm cậu ấy tổn thương nhưng tôi nghĩ như thế còn hơn là để cậu ấy hy vọng rồi lại càng thất vọng.
– Tớ biết rồi. Cậu không cần nói tớ cũng đã đoán được.
– Tớ xin lỗi.
– Tớ đâu có lỗi gì mà cậu xin? Chuyện này cũng bình thường thôi mà. Đừng nghĩ tớ lụy tình như thế. Cậu không thấy tớ còn đầy vệ tinh xung quanh à? – Lâm Phong cười nhưng tôi biết cậu ấy chỉ cố tỏ ra như vậy để tôi khỏi áy náy thôi.
– Phải rồi. Cậu đâu thiếu vệ tinh. – tôi cũng gượng cười. – Tớ muốn hỏi một chuyện.
– Chuyện gì vậy?
– Tại sao hai lần trước cậu đều tặng tớ ô?
– Ô nào cơ? Tớ tặng cậu á?
– Vậy không phải là cậu à?
– Không. Cậu cũng nhiều fan quá nhỉ?
Vậy người đó không phải Lâm Phong. Tại sao năm nay người đó không tặng quà cho tôi nữa. Tôi cảm thấy hụt hẫng và cũng rất tò mò về người đó.
Cả ngày hôm nay tôi cứ suy nghĩ mãi về giấc mơ hôm qua. Một người con trai đưa cho tôi những viên kẹo. Cảm giác rất ấm áp, tôi có thể cảm nhận được tim mình đã hẫng một nhịp. Hình ảnh người con trai cứ mờ mờ ảo ảo khiến tôi không thể thấy rõ. Tôi có cảm giác người đó là một mảnh ghép quan trọng trong ký ức bị mất đi của tôi. Người đó và người tặng quà cho tôi là một? Người đó là gì của tôi? Càng nghĩ càng thấy nhức đầu.