Đọc truyện Gặp Anh Là Sự Bất Ngờ Tuyệt Vời Nhất – Chương 39
Thiên Thiên đột nhiên dừng lại.
Thẩm Hạo nghe không thấy bước chân phía sau nên xoay người.
Thiên Thiên đang ngóng cổ giương mắt nhìn một chỗ ngẩn người.
Thẩm Hạo hỏi: “Có cái gì mà nhìn đến vậy?” quay đầu theo hướng nhìn
của cô, đó là hai gã diện mạo thô tục đang ôm ấp rúc vào nhau. “Cái này thì có gì xem.” Anh nhíu mày.
“Là gay a.” nói xong Thiên Thiên không hiểu tự dưng hưng phấn, lúc
cô nhàn rỗi ngoài việc chơi game còn thích đọc tiểu thuyết đam mỹ trên
mạng, đã ngược thân lại ngược tâm là tốt nhất. (hic hic, hahaha, bà
này…)
Thẩm Hạo bất mãn nói: “Em gặp qua gay xấu như vậy bao giờ chưa?”
Mưu sát a!
Thiên Thiên ngớ ra khoảng vài phút, đột nhiên cười khanh khách, “Chưa, thật sự chưa gặp qua.”
Thẩm Hạo cũng cười.
Tình cảnh lúc này thật quái dị, một cô nàng đi chân trần, trên tay
cầm giày, hai mắt sáng lên, nét mặt tỏa sáng, tiếng cười vang tận trời. bên cạnh là anh chàng anh tuấn văn nhã, mặc âu phục, lại cùng cô gái
kia cùng nhau ngẩn người cười như điên.
Người qua đường thỉnh thoảng quay đầu nhìn vài lần, nhao nhao nói:
“Có phải là bệnh nhân tâm thần vừa trốn viện? Có cần gọi cấp cứu
không?” (đẹp thế mà ở bv kia thì thật là uổng phí à :
Thiên Thiên và Thẩm Hạo nhìn nhau, đồng thời cười lên: “Chạy mau.”
Chạy một đoạn tới thở hồng hộc, hai chân mỏi nhử.
Thẩm Hạo còn chịu được nhưng Thiên Thiên đã ôm cột thở hổn hển.
Cô nói không ra hơi: “Lúc còn đi học thi chạy toàn quốc 800m còn không mệt bằng bây giờ.”
“Tự chịu.” Thẩm Hạo không nặng không nhẹ nói một lời.
Thiên Thiên mấp máy môi, hơn nửa ngày mới phản bác, “Em là tự chịu, còn anh làm gì cũng đi theo chịu giày vò.”
Thẩm Hạo nói: “Anh lại thấy không phiền.”
So với Thiên Thiên đầu đầy mồ hôi, nói chuyện đứt quãng, Thẩm Hạo
lại mặt không hồng tim không nhảy (sặc, tim không nhảy là chết à nha
), trên trán không một giọt mồ hôi, làm như đang rất hưởng thụ.
Thiên Thiên càng nhìn anh càng tức, cái gì tốt cũng bị anh chiếm hết.
“Ui, Thiên Thiên, con đang làm gì vậy? Yoga kiểu mới?” thình lình có người ở sau lưng cô rống lên.
Thiên Thiên toát mồ hôi lạnh, mồ hôi lạnh hòa cùng mồ hôi nóng dính
trên người, quái không chịu được, cô cười mấy tiếng ngây ngô dạo đầu,
ngượng ngùng nói: “Mami, sao lại ở đây?”
Thẩm Hạo nghe thế rùng mình (ca mà cũng biết cái loại phản ứng này
à ), đứng thẳng người lên lễ phép chào: “Chào bác gái.” (khửa khửa,
gặp mẹ vợ nên mới ngoan thế )
Má Diêu nói với Thiên Thiên: “Má với ba con đi tản bộ, nhất thời cao hứng nên đi xa.”
Thẩm Hạo có chút suy nghĩ gật gật đầu, thì ra Thiên Thiên thích tản bộ là do có truyền thống gia đình. (hắc hắc )
Má Diêu xoay người lập tức đổi một mặt tươi cười, “Cậu trai trẻ, bác hình như gặp qua con rồi, lần trước cũng là con đưa Thiên Thiên nhà
bác về đúng không?”
“Đúng vậy, bác gái, đưa về mấy lần rồi.” Thẩm Hạo nói khoác không ngượng. (nói thiệt ý, cơ mà dễ thương quá cơ )
“Vậy sau này rãnh đến nhà bác chơi a.” má Diêu hí mắt đánh giá Thẩm
Hạo, ánh mắt giống như mẹ vợ xem con rể trong truyền thuyết a, càng xem càng vui mừng.
“Dạ, dạ.” Thẩm Hạo quả thực lòng nở đầy hoa.
Khóe miệng Thiên Thiên run rẩy, “Mami đừng làm chuyện xấu hổ, giám
đốc Thẩm là cấp trên của con, làm sao chịu đến căn nhà nhỏ của chúng
ta.”
“Rất nhỏ sao?” má Diêu nghĩ ngợi, “Tốt xấu gì cũng có 3 phòng nha,
cho con sau khi kết hôn dùng cũng không thành vấn đề.” (khụ khụ…mẹ vợ
con rể diễn thật tốt a.)
Thiên Thiên đỏ cả mặt, một hơi không nói nổi, liều mạng ho hì hục.
“Em chờ chút, anh đi mua nước.” Thẩm Hạo nhìn thấy cửa hàng tiện lợi liền chạy nhanh đi mua.
Má Diêu nhẹ nhàng nhéo tai Thiên Thiên, “Nha đầu thúi, con dám hoạt
động bí mật a, lần trước hỏi con, một chút cũng không mở miệng.”
Thiên Thiên trợn mắt nói: “Mami cho con xin.” Thiên Thiên vỗ trán
thở dài, “Ba con đâu?” vẫn là nói sang chuyện khác an toàn hơn a.
“Cùng bác Trương bàn chuyện bóng đá a, má nghe không hiểu nên đi hít thở không khí bên ngoài.”
“Bác Trương nào?” Thiên Thiên thuận miệng hỏi.
Má Diêu giảo hoạt cười, “Bác Trương chủ cửa hàng tiện lợi.”
Nhìn theo ngón tay của má Diêu, Thiên Thiên cảm giác mồ hôi lạnh chạy dọc xuống cổ. (hĩ hĩ, lại ra mắt ba vợ )
Cửa hàng tiện lợi ở giao lộ cách đó không xa, Thẩm Hạo chân dài nên đi đến đó không tới 2′ (chân dài *chảy nước miế***)
Thẩm Hạo cầm mấy chai nước đi tính tiền, trước quầy thu ngân là hai
người đàn ông trung niên đang bàn tán sôi nổi, Thẩm Hạo nghe thấy hai
người đang nói đến UEFA Champios League. (cúp C1 à, không hứng thú với
giải này =’= pil ta chỉ xem Premier League (còn gọi là giải Ngoại hạng
Anh ý), World cup & Euro :”> ta yêu màu đỏ à yêu Liverpool, yêu MU, yêu Arsenal có nhiều giai xinh ý )
Anh thuận miệng chen vào nói: “Lần này quán quân cháu thấy chắc là đội AC Milan.”
Một bác trợn mắt nhìn, “Bậy bạ, quán quân nhất định là MU.” Nghe
khẩu khí là biết bác này là siêu cấp fan của MU. (aigoo… fan MU nhiều
ghê >”
Người còn lại cười tít mắt nói: “Chàng trai, thật tinh mắt.” không cần nghi ngờ, bác này chắc chắn là fan của AC Milan.
Thẩm Hạo thanh toán tiền, cầm lấy tiền lẻ, hai người đó còn đang tranh luận không ngớt.
Bác ủng hộ đội AC Milan hừ nói: “Vợ tôi còn đang chờ, tôi đi đây.”
Thẩm Hạo cùng bác này một trước một sau ra khỏi cửa hàng tiện lợi thì nhìn thấy Thiên Thiên và mẹ cô đang vội vàng chạy tới.
“Tới đúng lúc.” Thẩm Hạo đem chai nước khoáng và túi xốp đưa hết cho cô.
Thiên Thiên không vội nhận lấy mà mắt lại nhìn nhìn anh.
“Lão Diêu, đây là cấp trên của Thiên Thiên, tiểu Thẩm.” má Diêu xưng hô theo kiểu người trẻ tuổi kêu tới tiểu Thẩm.
Ba Diêu chú ý cái nháy mắt buồn cười của má Diêu, ông vẫn tự nhiên cười với Thẩm Hạo, “Tiểu Thẩm, chào con.”
Thẩm Hạo mừng thầm vừa rồi mình không có nói sai đội, thở phào nhẹ nhõm.
Thiên Thiên chịu không nổi lắc đầu, nhìn bộ dáng nịnh nọt của ba má, làm như cô không gả được ấy, không gả được thì thôi, cũng không phải
việc liên quan Thẩm Hạo a.
Thật sự không liên quan anh sao? Mắt Thiên Thiên nhìn lại, tầm mắt cùng Thẩm Hạo chạm nhau, hoảng loạn cúi đầu.
Thẩm Hạo mỉm cười, ý cười lướt qua khóe mắt, “Bác trai, bác gái, gặp hai bác ở đây vậy con giao lại Thiên Thiên, không còn sớm, con cũng
phải trở về.”
“Đi thong thả, đi thong thả.” Ba Diêu cười như đứa trẻ.
“Tiểu Thẩm, rãnh tới chơi a.” má Diêu đang cười lại nói, “Cái con bé này, nắm áo má làm gì.”
Thẩm Hạo cười tươi, không giấu được tâm tình đang rất tốt của mình.
Thiên Thiên đã triệt để không còn gì để nói với ba má, cô quay đầu
đi vài bước, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay lại gọi to: “Này, anh về
bằng gì?”
“Đi thế nào tới thì như thế trở về.” Thẩm Hạo không quay đầu, giọng âm u trĩu nặng. (sặc, hết biết.)
Anh đi bộ về? Thiên Thiên choáng váng mặt mày.