Đọc truyện Gặp Anh Là Sự Bất Ngờ Tuyệt Vời Nhất – Chương 22
Cô dâu chú rể bước vào trong khúc nhạc dạo hôn lễ cổ điển, chú rể
nhận bàn tay của Văn Văn từ tay ba vợ, ông cũng là đang đem hạnh phúc
nửa đời sau của con gái phó thác cho anh.
Không khí rất cảm động, rất tuyệt vời, Lâm Hi nhạy cảm còn lấy tay dụi dụi khóe mắt, làm Thiên Thiên chọc hoài.
Tiệc cưới bắt đầu dậy lên không khí vui mừng, chú rể còn mời tới một tay DJ.
Ở bên này, dưới sự chỉ huy của người dẫn chương trình, chú rể quỳ
xuống đất đọc tuyên ngôn tình yêu: “Thứ nhất, nghe theo sự lãnh đạo của
bà xã, trong nhà bà xã vĩnh viễn thứ nhất, con là thứ hai, con chó thứ
ba, tôi thứ tư.” (Pil: *ghi ghi chép chép*… Viv: bà chị làm trò gì đấy…
Pil: học hỏi để sau này áp dụng ế mừ hắc hắc )
Khách khứa nghe được cười đến nghiêng ngã.
“Thứ hai, thành tâm tiếp thu sự độc tài trong tình yêu của bà xã,
‘không được nói chuyện với người lạ’, đặc biệt là phụ nữ xa lạ, đương
nhiên, bà cụ hỏi đường không tính.”
Phía dưới vỗ tay dậy sấm, đặc biệt là đồng bào chị em phụ nữ.
“Thứ ba, thực hiện chế độ: tiền lương tiền thưởng toàn bộ nộp lên
trên. Không xóa và sửa số tiền, không giấu tiền trong tủ quần áo, bất
quá, mỗi tháng có thể lãnh 500 đồng tiền tiêu vặt.”
Lâm Hi nói: “500? Thật nhiều.” vừa mới nói xong, chú rể lại bổ sung:
“Mở ngoặc, đồng Yên.” ( ách hơn 100k tiền Việt ít vậy sao anh sống
được =’= )
Thiên Thiên ôm bụng cười tới gập người, mà bàn bên Thẩm Hạo mỗi người mặt ai cũng khó coi.
Chờ đến thứ 4, thứ 5…tổng cộng 18 điều đọc xong, bọn đàn ông mặt xanh rờn, bàn tán nhao nhao: “Thằng tiểu tử này lấy vợ ngay cả bạn bè cũng
bán đứng.”
Lâm Hi mơ ước nói: “Chờ lúc mình kết hôn, cũng muốn làm như vậy.”
Thiên Thiên xem thường đầy mặt: “Cái này có gì tiền đồ chứ.”
“Vậy bồ nói phải làm sao?”
Thiên Thiên hất hất tóc, “Tốt xấu cũng phải gấp đôi, 36 điều.” (hảo hảo ý bọn này cũng thế )
“Ặc,” Lâm Hi chẳng thèm ngó tới, “Biết trước là bồ không tốt lành gì mà.”
Thiên Thiên ngượng ngùng cười.
Tiếp theo là các phụ huynh lên sân khấu phát biểu, chúc trăm năm hảo
hợp, vĩnh kết đồng tâm, củng mấy câu thường thấy, sau đó là trao đổi
nhẫn, khui champagne, cắt bánh, rốt cuộc chờ đến thời điểm khai tiệc a.
Thiên Thiên hô lên: “Không dễ dàng a, mình sắp đói đến dẹp bụng.”
Lâm Hi liếc cô một cái, “Bồ nhất định là quỷ chết đói đầu thai, chú ý hình tượng thục nữ.”
Thiên Thiên gắp một đũa ngó sen, ăn xong mới nói: “Vậy mời bồ tiếp tục bảo trì hình tượng, cái gì cũng đừng ăn.”
“Ngu sao không ăn, mình cũng đi lì xì mà.” Lâm Hi tức giận, giơ đũa
lên cùng Thiên Thiên giành miếng thịt bò cuối cùng trong đĩa, đùa giỡn
ầm ầm.
Văn Văn thay một bộ sườn xám màu tím xong, lần nữa lại lên sân khấu,
con bé này vô cùng thích màu tím, hôn lễ là dịp tốt để diện, đương nhiên không bỏ qua.
Bản thân màu tím có đầy đủ tính chất thần bí, trong ánh sáng mơ hồ
mông lung, nổi bật lên khí chất siêu nhiên của cô, chú rể càng nhìn càng không chớp mắt, không chịu rời nửa bước. ( ko biết cặp nì có truyện
hem ta, sao mà mình nghi quá…)
Hình như có người yêu cầu cô dâu chú rể kể chuyện tình của mình, còn
có người giọng chua lè nói: “Đại ca ôm mỹ nhân về, cũng phải thay tiểu
đệ giải quyết vấn đề hôn nhân a.” (chuyện vui bắt đầu )
Văn Văn nghênh ngang nói: “Không thành vấn đề, bên kia toàn là bạn bè tốt của tôi.”
Chú rể phối hợp nói: “Anh em tiến lên a.”
Thiên Thiên đang nhét đồ ăn vô miệng, thình lình bị Văn Văn điểm danh, “Thiên Thiên, Lâm Hi, Bàn Điểu, ba người lên đây.”
Thiên Thiên bị dọa thiếu chút nữa nghẹn thức ăn, cô nuốt mạnh nửa ly nước trái cây mới yên ổn.
“Nhìn cái gì vậy, đang kêu ba người đó.” Thấy nửa ngày không có động
tĩnh gì, Văn Văn hai tay chống nạnh, mở to hai mắt nhìn, chỉ còn thiếu
tự mình xuống bắt người.
Thiên Thiên không ngừng kêu khổ, trưng cầu ý kiến Lâm Hi: “Thật phải đi lên?”
Lâm Hi nghiến răng nghiến lợi nói: “Xem ra không chạy thoát rồi.”
“Vậy thì đi thôi.” Thiên Thiên lúc này như đang phải đi lên pháp trường vậy.
“Sông Dịch gió thổi thật lạnh, tráng sĩ một đi không trở về.” ở đây
một bàn toàn là nhân tài, không biết ai thấp giọng nói một câu, hết sức
hợp tình hình hiện tại.
Lâm Hi tức tới hung găng giậm chân: “Cố Văn Văn, ngươi chờ đó cho ta.”
Ba người không tình nguyện đi lên sân khấu, bởi vì đều là những cô
gái trẻ đẹp như hoa, không thiếu được một trận tiếng huýt gió.
Văn Văn coi thường ánh mắt phóng lửa của Thiên Thiên và Lâm Hi, cười quyến rũ nói: “Bên kia mời ba anh trai.”
Số đàn ông độc thân ở đây không phải là ít, Văn Văn tìm trong đó ba người có tiềm lực nhất, vung tay mời lên sân khấu.
Thiên Thiên đổ mồ hôi lạnh, kêu ai cũng được, đừng bao giờ kêu anh ta a.
Văn Văn chõ chõ tay nói với Thiên Thiên, “Mình đem người đẹp trai
nhất xếp cho bồ, thấy mình tốt với bồ chưa.”(hí hí… ghét của nào trời
trao của nấy )
Trừ bỏ dùng sức trợn trắng mắt, Thiên Thiên không còn lời nào để nói.
“Trùng hợp thật.” có người ở sau lưng cô nhẹ nhàng nói.
Thiên Thiên trong lòng mắng Văn Văn ghép đôi bậy bạ, ngoài mặt giả bộ kinh ngạc và vui sướng, “Thật sự là trùng hợp.”
“Tôi với chú rể là bạn học trung học.” Thẩm Hạo bình tĩnh thong dong nói.
Thiên Thiên “ừ” một tiếng.
Thẩm Hạo lại quyết không buông tha cô, “Còn cô?”
Đây rõ ràng là bị cô dâu hại a, còn cần phải hỏi sao, Thiên Thiên thầm oán nhưng vẫn trả lời, “Tôi với cô dâu là bạn cũ.”
“Bạn học?” Thẩm Hạo truy vấn.
Vậy còn chưa hết, Thiên Thiên càng muốn không dính dáng, anh càng theo không bỏ, làm thiên Thiên nhức đầu không thôi.
Văn Văn nhìn thấy, cười càng thêm rực rở, cô cướp micro, chỉ vào hai
người: “Đôi này coi bộ không cần tôi làm mai, có thể tự mình làm quen.”
Mọi người cười vang.
Thiên Thiên đỏ mặt muốn ra máu, Thẩm Hạo da so với cô dày hơn, hai tay đút túi quần, không thèm để ý.
Người dẫn chương trình cuối cùng mới cướp lại được micro, vai trò chủ đạo của anh ta hôm nay bị cướp sạch, để lấy lại mặt mũi, anh ta ho vài
tiếng, “Vậy mời hai người hát một bài tình ca được chứ mọi người?”
Mọi người dĩ nhiên thích náo nhiệt, nhất trí thông qua.
Thiên Thiên từ nhỏ hát hò dở tệ, mỗi lần Lâm Hi đề nghị đi hát
Karaoke, cô đều trốn, thật sự trốn không được mới hát bài “Trái cây mùa
hè” của Mạc Văn Uý, đây là bài duy nhất cô có thể hát từ đầu đến cúi mà
không lạc giọng. Bây giờ muốn cô hát tình ca, há không phải vạch áo cho
người xem lưng sao. Cô có thể cảm giác có một đám quạ bay ngang đầu mình (cái này giống anime với phim thần tượng Đài Loan này ), lông còn rớt
xuống trán cô. Cô bắt đầu nghi là có phải Văn Văn và người dẫn chương
trình thông đồng chỉnh cô.
Lâm Hi chỉ có thể đồng tình vỗ vỗ vao cô, bày tỏ an ủi.
May mắn khúc nhạc dạo lên là bài “Ánh trăng bày tỏ lòng tôi”, Thiên
Thiên thở nhẹ, bài này không khó không dễ, muốn hát đúng cũng không phải việc dễ dàng. ( Viv: em hát hết được nè, còn ko bị lạc nhịp nữa, hí
hí.. Pil: ta thì được vài câu :”>)
Giọng Thẩm Hạo trầm thấp mang theo từ tính, rất có sức cuốn hút, mọi
người ngâm nga theo anh, say mê trong giọng hát. Mà đến lúc Thiên Thiên
hát, giọng lanh lảnh, giống như giọng của trẻ nhỏ chưa dậy thì hoàn
toàn, thật sự không có giai điệu gì, Thiên Thiên tự biết giọng mình
không hay, nhưng vẫn kiên trì hát tới hết bài.
Lâm Hi không khỏi lắc đầu, lại thở dài vài lượt, Thiên Thiên vừa hát
xong, cô lập tức kề tai nói: “Lúc ra về ngàn vạn lần đừng nói quen biết
mình.” Kì thật giọng Thiên Thiên nói ra cũng không đến nỗi nào, nhưng
trong mắt Lâm Hi thật sự là khó mà chấp nhận.
Thiên Thiên oan ức nói: “Mình đã hết sức rồi.”
Ngay từ lúc Thiên Thiên bật ra âm tiết đầu tiên là Thẩm Hạo đã bắt
đầu cười, vẫn cười đến bây giờ chưa dừng được, Thiên Thiên vốn có oán
khí với anh, lần này là đem tức giận đổ hết lên đầu anh, cô trợn mắt,
nhưng đôi mắt to long lanh nước mang tức giận lại giống ánh mắt si mê,
người khác xem vào như đang liếc mắt đưa tình.
Thẩm Hạo cười được càng hứng khởi, hình như mỗi lần ở bên Thiên Thiên đều có thể mang đến cho anh tâm tình cực kì tốt.
Người dẫn chương trình rất biết
nắm bắt tình hình, anh ta ‘đẩy thuyền xuôi nước’ nói: “Hát rất hay, không biết anh đây có thưởng gì không?”
Thẩm Hạo nhếch miệng, cười xấu xa nói: “Đương nhiên có.” Anh lấy
trong túi một bao lì xì, nhét vào tay Thiên Thiên, “Chút lòng thành.”
Chú rể và cô dâu liền cười rộ.
Người dẫn chương trình nhịn cười nói: “Xin mời cặp tiếp theo hát.”
Thiên Thiên như trút được gánh nặng, chạy giống như bay xuống chỗ ngồi.
Vừa về tới chỗ, mọi người liền nói: “Mau mở ra xem.”
Thiên Thiên nghĩ thầm, bẽ mặt cũng đã rồi, nhưng lại được lì xì, tốt
xấu gì thì chuyện này cũng không tệ. Cô chậm chạp mở bao lì xì, không
nghĩ đến, mở một bao, lại mở tiếp thêm ba bao trong đó mới lộ ra diện
mạo cuối cùng.
Là hai tờ một đồng, tổng cộng là hai tệ.