Đọc truyện Gặp Anh Là Điều Đẹp Nhất Của Thanh Xuân – Stay With You 2003 – Chương 12: Thủ phạm là kẻ không ai ngờ đến
Hôm sau vừa vào cổng trường, tôi đã bắt gặp bóng dáng Kiên Tâm ở phía xa. Lập tức nhảy xuống xe, tôi chạy đi để mặc thằng Thắng loay hoay với chiếc xe đạp. Kiên Tâm đi vòng ra sân sau và tôi liền đuổi theo. Đến nơi đã thấy hắn ngồi dựa lưng dưới gốc phượng, hai tay gác sau đầu và ngửa mặt nhìn lên tán lá đầy suy tư. Chắc hắn đang cố nghĩ cách tìm ra thủ phạm lấy cắp tiền quỹ. Tôi bước lại gần, ngồi bên cạnh.
– Sao có mình bạn ở đây, đám Hiếu đâu?
Kiên Tâm vẫn giữ nguyên tư thế như chẳng bất ngờ gì trước sự xuất hiện của tôi.
– Đám tụi nó ồn chết được, tôi cần yên tĩnh để suy nghĩ.
– Hôm qua về nhà bạn đã tìm ra cách gì chưa?
Bấy giờ hắn mới hạ tay xuống và rời lưng khỏi cây phượng, thở ra chán nản:
– Chả nghĩ ra được gì. Tiết thể dục hôm qua tôi ngồi trong lớp suốt…
– Đúng là kỳ lạ. – Tôi thắc mắc – Nếu không có ai vào lớp mà chỉ mỗi mình bạn thì số tiền quỹ bị lấy cắp bằng cách nào? Lớp trưởng Trọng Đức có lý khi đặt ra câu hỏi này.
– Đừng có nhắc đến cái tên luôn tỏ vẻ mình giỏi đó trước mặt tôi!
– Tự nhiên bạn nổi giận với mình thế? Mình chỉ nói sự thật mà.
Kiên Tâm quay đi, gãi đầu soàn soạt rồi thở hắt rõ to. Tôi cũng không nói gì nữa, cúi đầu quan sát lũ kiến đang tha mồi ở dưới đất. Lát sau tôi lẩm bẩm một mình:
– Nhất định là có chỗ nào đó đã bị bỏ quên…
Bất chợt Kiên Tâm nắm lấy tay tôi khiến tôi giật mình. Quay qua, tôi thấy hắn cau mày nhăn trán, con ngươi thì đảo tới đảo lui:
– Nghe bạn nói thế, tôi liền nhớ ra một chuyện suýt chút thì quên khuấy. Hôm qua mọi người ra khỏi lớp khoảng năm phút thì thằng Đăng có trở lại. Nó nói với tôi là quên đồ nên mở cặp lấy gì đó. Lúc ấy tôi mải xem truyện nên cũng chả để ý gì.
– Đăng? Rất có thể là bạn này!
– Không thể nào.
– Tại sao?
– Thằng Đăng là đứa mà lần trước đã dẫn bạn đến gặp tôi đấy. Nó ở trong đám thằng Hiếu, tức là bạn tôi. Nếu nó lấy tiền thì chẳng khác nào cố ý đổ oan cho tôi.
Trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh một tên con trai dáng người nhỏ con và mặt mũi có vẻ hiền nhất trong đám. Lần đó cậu ta dẫn tôi với Mai Thư đến gặp Kiên Tâm.
– Bạn Đăng ấy gia cảnh có khó khăn không?
Kiên Tâm gật đầu, còn bổ sung thêm là hay mượn tiền thằng Hiếu nữa. Rồi tôi hỏi hắn có nhớ vị trí ngồi của Đăng ở trong lớp. Suy nghĩ một hồi, hắn tỏ ra bất ngờ:
– Thằng Đăng ngồi ngay sau nhỏ Linh.
Tôi nghĩ là mình đã có những suy đoán chính xác trong vụ ăn cắp này:
– Theo mình, Đăng là thủ phạm chiếm hết 90% rồi. Nếu không ai bước vào lớp và chỉ có mỗi bạn ở đó, nhưng bạn lại không lấy cắp, mà tiền quỹ vẫn bị mất là điều vô lý! Chỉ có một cách giải thích, đó là đã có một người quay trở lại lớp. Nhưng lý do vì sao bạn lại quên điều quan trọng này? Là bởi đấy là người mà bạn tin tưởng.
– Tức là, thằng Đăng lợi dụng sự tin tưởng của tôi rồi hành động ngay trước mặt?
– Chính xác! Và đừng quên, chỗ ngồi của cậu ta ngay phía sau Thái Linh. Chỉ cần với tay lên phía trên, thò vào cặp của nhỏ là cậu ta đã lấy được tiền.
Kiên Tâm nhìn tôi bằng ánh mắt như thể đã hoàn toàn bị thuyết phục. Trầm tư trong giây lát rồi hắn quay qua bảo tôi đi gọi đám bạn Hiếu đến đây…
Nửa tiếng sau tôi quay trở lại chỗ Kiên Tâm, đi theo sau là đám bạn Hiếu, dĩ nhiên có cả bạn Đăng kia nữa. Chưa kịp để tụi đàn em hỏi, Kiên Tâm đã nói luôn:
– Tao muốn báo cho tụi mày biết, tao đã có cách tìm ra đứa ăn cắp tiền quỹ.
Cả đám bất ngờ và nhao nhao hỏi lại. Ban đầu tôi có hơi ngạc nhiên nhưng khi thấy Kiên Tâm thoáng nhìn qua Đăng thì bắt đầu hiểu ra hắn muốn “gài bẫy”. Nhưng đó là gì thì tôi phải theo dõi xem sao. Quả nhiên Đăng có vẻ sốt ruột kỳ lạ, liền hỏi:
– Cách gì vậy đại ca?
– Mày cứ bình tĩnh. Hôm qua, tao tìm thấy cái này.
Đám bạn Hiếu, kể cả tôi, nhìn xuống bàn tay đang mở của Kiên Tâm thì thấy một cái khuy hình xoắn ốc màu bạc. Hiếu gãi đầu lơ ngơ, cái này thì tìm ra thủ phạm thế nào? Kiên Tâm cười khỉnh, nhìn qua hết một lượt mấy gương mặt đang chờ đợi, bảo:
– Trước khi tiết thể dục kết thúc, tao có đi lòng vòng trong lớp thì vô tình nhặt được cái khuy này dưới chân ghế chỗ nhỏ Linh. Đây chắc chắn là tên thủ phạm làm rớt trong lúc lấy cắp tiền quỹ. Theo tao biết cái này được đính ở trên cặp, lát nữa ra chơi tụi mày đi kiểm tra hết một lượt mấy cái cặp trong lớp. Thấy cặp nào bị mất một cái khuy, sút chỉ, thì đúng là tên đó!
Đám bạn Hiếu ngớ ra trong vài giây sau đó thì reo lên, khen Kiên Tâm thông minh đủ thứ. Riêng tôi cứ thấy ngờ ngợ thế nào ấy. Rốt cuộc thì hắn định làm gì đây? Một cái khuy bạc nhỏ bé này có thể “gài bẫy” thủ phạm sao? Kín đáo, tôi đưa mắt quan sát Đăng. Vẻ mặt lo lắng, mắt đảo liên tục, bặm môi, bấy nhiêu biểu hiện khác thường ấy cũng đủ chứng minh tên này là thủ phạm nên mới có tật giật mình.
– Rồi, cứ thế mà làm. Bây giờ thì về lớp thôi.
Sau yêu cầu của Kiên Tâm, đám đàn em giải tán. Vào đúng lúc đó, Đăng mới nói mình đi vệ sinh một chút rồi ôm cặp chạy thẳng về phía khu vệ sinh nam. Tôi thấy Kiên Tâm nhìn theo gã với ánh mắt lạnh băng. Khi những tên nọ cất bước trong tiếng nói cười rôm rả thì hắn đứng nán lại, sau đó nhìn qua tôi như truyền tín hiệu. Rất nhanh, tôi cùng hắn chạy đến khu vệ sinh nam. Cả hai bước men theo bức tường đầy rêu xanh, đi vòng ra phía sau và bắt gặp Đăng đang loay hoay với cái cặp.
– Vậy ra mày là thủ phạm hả Đăng? – Hắn cất giọng trầm đục
Đăng giật mình quay lại đánh rơi cả cái cặp xuống đất, vẻ mặt lúng túng. Ánh nhìn của tôi lướt xuống cái cặp dưới chân Đăng, ở nơi nắp cặp có mấy cái khuy bạc hình xoắn ốc sắp bung chỉ. Tôi lại nghe Kiên Tâm tiếp tục lên tiếng:
– Hôm qua mày là đứa duy nhất trở lại lớp lấy đồ. Lợi dụng lúc tao mải đọc truyện, mày đã nhanh tay lấy tiền quỹ trong cặp nhỏ Linh, đúng không?
– Đại… ca nói gì vậy… em đâu có…
Kiên Tâm giơ cái khuy bạc xoắn ốc lên, giải thích cặn kẽ:
– Tao giả vờ nói đã tìm thấy cái khuy này, chẳng qua để thử mày thôi. Nó không hề bị rơi trong lớp, là tao bứt ra từ trong cặp của tao. Vì tao và mày dùng chung một kiểu cặp. Ban nãy mày quá sợ nên chạy đến đây để bứt hết mấy cái khuy trên cặp ra. Nếu mày bình tĩnh hơn thì phải hiểu: Chỉ mỗi cái khuy thì làm sao tìm ra thủ phạm? Chỉ vì mày là đứa ăn cắp tiền quỹ nên mới hoang mang mà không chịu suy nghĩ kỹ.
Tôi chớp mắt nhìn Kiên Tâm. Chà, không ngờ hắn cũng biết dùng chiêu đánh vào tâm lý sợ hãi của con người mà tìm ra thủ phạm. Về phía Đăng, bị vạch trần như thế gã tái mét mặt mày nhưng vẫn lắc đầu cố chối. Điều đó càng làm hắn giận dữ:
– Vậy mày bứt hết mấy cái khuy trên cặp ra làm gì?
– Em không bứt… Là cặp bị dơ nên em lau thôi…
Lập tức, tôi thấy Kiên Tâm ném mạnh cái khuy bạc xuống đồng thời lao đến túm lấy cổ áo sơ mi của Đăng rồi đè nghiến gã vào tường, nghiến răng:
– Nếu mày không thừa nhận thì tao sẽ đánh đến khi mày chịu nhận!
Kiên Tâm tung nắm đấm vào Đăng, gã chỉ giơ hai tay lên đỡ đòn. Còn tôi thì không biết phải can ngăn thế nào, hắn cứ vung tay đánh liên tục nên nếu tôi lao vào thì e rằng có thể bị dính đòn luôn. Tôi nhìn quanh với vẻ lo lắng, bản thân sợ bị thầy giám thị khối bắt gặp. Hai phút sau thấy Kiên Tâm vẫn còn đánh, tôi mím môi đành liều mình bước đến cầm lấy quai cặp rồi hết sức kéo hắn ra.
– Buông ra! Tôi còn chưa đánh xong! – Hắn quát.
– Bạn bị điên hả? Đánh thế thì ích gì?
– Tôi phải đánh cho nó tỉnh! Tôi không có một thằng bạn ăn cắp xấu xa như thế!
Đột nhiên Đăng nói, chất giọng mệt nhọc len qua hai cánh tay đang cố che lấy gương mặt:
– Đại ca làm sao hiểu được chứ…?
– Mày nói cái gì? – Rời mắt khỏi tôi, Kiên Tâm xoay qua tên đàn em.
Bấy giờ Đăng mới hạ hai cánh tay bị đánh bầm tím xuống, mắt tự nhiên đỏ hoe:
– Nhà giàu như đại ca làm sao hiểu được mấy thằng nghèo cần tiền như tụi em… Bữa nọ đám thằng Hải bắt em phải đưa tiền cho nó, nếu không thì tụi nó sẽ chặn đường đánh em, phá hàng bánh của mẹ em.
– Tại sao mày không nói cho tao biết?
– Đại ca cấm tụi em không dính dáng đến đám thằng Hải nữa! Nếu ai không nghe lời mà có xảy ra chuyện gì thì đại ca sẽ bỏ mặc! Hồi trước em nợ tiền thằng Hải, nó không tha cho em, nhưng em không dám nói cho đại ca biết!
– Khi lấy cắp tiền quỹ, mày có biết tao sẽ bị nghi là thủ phạm không?
– Lúc đó quá gấp nên em không suy nghĩ được gì…! Đại ca, em xin lỗi!
Cả người đang căng lên vì tức giận bây giờ chợt dịu lại, Kiên Tâm dán mắt vào một điểm nhìn vô định nào đó trên bức tường sau lưng Đăng, im lặng. Biết ra lý do bất đắc dĩ của tên đàn em, hắn có lẽ đang nghĩ cách giải quyết.
– Mày đưa thằng Hải hết số tiền quỹ rồi sao?
– Em chưa đưa… Chiều nay em mới đi gặp hắn.
– Bây giờ đưa lại tao số tiền đó.