Gặp Anh Giữa Muôn Vàn Hoa Lệ

Chương 53


Đọc truyện Gặp Anh Giữa Muôn Vàn Hoa Lệ – Chương 53

Ngay buổi tối hôm ăn tiệc đó, Phùng Tiêu bị việc Nhất Dao và Dụ Dân yêu nhau đả kích tinh thần, ôm trái tim nhỏ bị lừa dối lủi vào một góc tủi thân. Thực ra vấn đề yêu nhau không phải chuyện quá to tát, chỉ là cậu ta không ngờ mình bị lừa lâu như vậy, dốc lòng bảo vệ hòn ngọc trân quý của quốc gia cuối cùng vẫn bị Nhất Dao cướp mất. 

Còn Nhất Dao, cô đã hiểu thế nào là “cái miệng hại cái thân”.

Kể từ lúc cô buột miệng đồng ý cùng Dụ Dân về nhà ăn Tết, tâm trạng cả buổi của anh rất vui vẻ, ai hỏi câu gì liền đáp lại, không còn cái vẻ ít nói xa cách như thường.

A Miễn nói cô xong rồi, bị Dụ Dân bắt gọn trong tay mà chẳng cần thủ đoạn cao siêu.

Giờ cô mới thấy có chút hối hận. 

Kết quả tối ấy, Phùng Tiêu bị chuốc say lăn quay, còn luôn miệng lải nhải do bản thân không tốt mới để bảo bối rơi vào tay giặc. Không biết cậu ta có ngầm rủa Nhất Dao không, mí mắt cô giật giật. 

Mấy người bạn đảm đương nhiệm vụ xách Phùng Tiêu về, lúc Dụ Dân và Nhất Dao ra cửa thì gặp Giản Quân và Lâm Quyên chuẩn bị ra về. Bốn người đưa mắt nhìn nhau, Dụ Dân không có ấn tượng sâu lắm với hai người kia, gật đầu như chào hỏi rồi đi trước, Nhất Dao theo sau anh.

Lâm Quyên ngẩng đầu, không ngoài dự đoán thấy hai mắt Giản Quân đang dõi theo bóng lưng Nhất Dao.

Cô ấy thở dài, nói: “Anh đúng là một kẻ thất bại.”, sau đó sải bước đi ra ngoài. 

Thời gian chớp mắt trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến Giáng sinh

Ngày Giáng sinh, thành phố đón trận tuyết thứ hai của mùa đông, cảnh vật xung quanh từ xa tới gần chỉ có một màu trắng xóa. Đèn điện được trang hoàng đẹp đẽ, cây thông lớn đặt giữa quảng trường tỏa ra muôn vàn lung linh diệu kì. Niềm vui hân hoan ngập tràn khắp các nẻo đường, đâu đâu cũng rộn ràng náo nức.

Giáng sinh là lúc thích hợp cho các cặp đôi, vậy mà Nhất Dao lại bỏ rơi Dụ Dân để chạy lên núi vẽ ngoại cảnh. Tuy bài tập trường yêu cầu nộp trước khi nghỉ Tết không bắt buộc phải đi xa nhưng để tìm cảm hứng, Cát Dĩnh đã rủ cô đi một chuyến lên phía Bắc trong hai ngày.

Sáng đi vẽ xong, tối Nhất Dao về nhà nghỉ gọi video cho Dụ Dân. 

Tín hiệu trên núi rất kém, lúc thông lúc chập chờn, hình ảnh không tốt nhưng may ra vẫn nghe được giọng nhau. Dụ Dân dành đêm Giáng sinh ở công ty, nghe thôi đã biết khổ thân. 


Anh nhìn màn hình: “Khi nào em về?”

“Ngày mai tuyết tan rồi, trưa em và Cát Dĩnh sẽ về.” Cô nằm soài trên giường, tiếng máy sưởi rè rè phát ra.

“Ừ.”

Nhất Dao biết mình quá đáng vì bỏ anh lại một mình, nhỏ giọng chủ động vỗ về: “Ái phi, ngươi đừng giận, trẫm sẽ mang quà về cho ngươi.”

Nào ngờ anh đáp nhạt một câu: “Về là được rồi, không cần quà.”

Tiểu Đông ngồi bên cạnh dỏng tai lên nghe, muốn giả vờ sếp không tồn tại cũng không được. 

Hôm nay cậu ta thấy anh không đi chơi, nghĩ thương tình hi sinh ở lại, đằng nào bản thân chẳng có người yêu, bây giờ cậu ta muốn cầm đá đập chết mình đi cho rồi. Sao lại ngu thế không biết? Người ta không có bạn gái bên cạnh nhưng ít nhất vẫn có thể liên lạc được với nhau, mình chỉ có ở đây làm bù nhìn, đau lòng chết mất!

Cô cười hì hì, ngửi rõ được mùi giận dỗi của anh: “Chờ trẫm về trẫm sẽ bù đắp cho ngươi.”

Lần này anh không thèm trả lời.

Nhất Dao ngồi kể cho Dụ Dân nghe về chuyện sáng nay mình lên núi vẽ phong cảnh, có chụp lại vài bức ảnh gửi cho anh. Đoàn cô có bốn người, trong bức ảnh chụp chung cô đứng bên góc tay phải, kế bên là một chàng thanh niên. 

Tiểu Đông không chịu nổi nữa, ôm máy tính chạy ra bàn làm việc bên ngoài, để lại anh ở trong phòng. Không còn “chướng ngại vật”, giọng Dụ Dân thả lỏng hơn: “Cuối tuần này gia đình anh từ Mỹ về.”

Nhất Dao quên béng mất chuyện này, bây giờ anh nhắc lại cô đột ngột nhớ tới việc mình đã lỡ lời hứa sẽ ăn Tết cùng anh. Đồng thời, lòng cô nổi lên bất an. 

Tự dưng cô im re, Dụ Dân nghĩ kết nối không ổn định, gọi cô một tiếng. 

Cô hoàn hồn: “Em đây.”

Anh nhắc lại câu ban nãy. 


Nhất Dao “À…”, trong lòng hẫng một cái, lo lắng xoa tay: “Em sợ…bố mẹ anh sẽ không thích em.”

Máy tính Dụ Dân để treo nãy giờ, hết thời gian tự động rơi vào trạng thái ngủ. Màn hình tắt ngúm, ánh sáng chói trên kính anh không còn nữa. Gương mặt cô trong màn hình lúc rõ lúc không, khi kết nối ổn định chút thì anh thấy cô đang mắt cô đang chớp không ngừng. 

Mỗi lần cô lo sợ chuyện gì, cô sẽ chớp mắt liên tục.

Người ta nói chỉ khi một người thực sự để tâm vào chuyện gì đó, họ mới có đủ loại cảm xúc đa chiều. Điều này chứng tỏ cô thực sự nghiêm túc trong việc gặp mặt người nhà anh. 

Dụ Dân cong khóe môi.

“Không sao, bố mẹ anh rất dễ tính.”

Nhất Dao bắt được nụ cười lờ mờ của anh, tinh thần được xoa dịu ngay trong giây lát. Cô chống cằm, trăn trở suy nghĩ: “Nhỡ người nhà anh ném một cục tiền vào mặt em và bảo em rời xa anh thì sao?”

Dụ Dân: “…”

“Họ không làm thế.”

“Nếu trường hợp đó thực sự xảy ra?” Cô bật cười. 

Anh xoa ngón tay, ung dung đáp: “Anh cho em nhiều hơn để ở lại.”

Câu này ngầu như trong phim vậy. 

Cô bị anh chọc cho cười không ngừng, mắt cong lên hình bán nguyệt: “Ái phi, ngươi rất giàu sao?”

Dụ Dân lắc đầu: “Không giàu, đủ để sống thôi.”


“Vậy mà còn đòi cho em tiền để em ở lại?” Chính vì anh quá đáng yêu, cô chỉ muốn trêu không ngừng.

Anh xem khuôn mặt đang cười, bỗng dưng có ý nghĩ muốn gặp cô, chỉ nói chuyện qua màn hình thế này không có đủ cảm giác chân thật. 

Im ắng mất vài giây, Nhất Dao nghe thấy anh nói: “…Sẽ tiết kiệm vì em.”

Câu nói này làm cô rung động. 

Dụ Dân là người không thích đùa giỡn vớ vẩn, chỉ cần lời anh nói ra chắc chắn đều sẽ thật lòng, cả câu nói kia cũng là thật. Cô từng đọc ở đâu đó nói rằng, nếu vô cùng thích ai đó, ta sẽ muốn đem mọi rủi ro tính toán kĩ lưỡng để mọi thứ trôi qua hoàn hảo nhất có thể. Anh chính là đang làm điều đó, ngầm cho cô biết đến cả trường hợp xấu nhất anh sẽ không từ bỏ cô. 

Đúng như A Miễn nói, cô thực sự bị anh nắm thóp rồi.

Tối nay tâm trạng của Dụ Dân khá tốt, trò chuyện với Nhất Dao hơn nửa tiếng thì cúp. 

Hôm sau Nhất Dao trở về, cô lên trường nộp bài tập rồi chính thức nghỉ Tết, phòng triển lãm thông báo đóng cửa tới hết năm mới nên toàn bộ thời gian cô rất rảnh rỗi. Trong lúc ấy, Nhất Dao tranh thủ nghiên cứu mấy món quà thích hợp để biếu bố mẹ Dụ Dân, còn anh nhìn cô hao công tổn sức thế mà lại rất vui. 

Nhà Dụ Dân chỉ đón năm mới chứ không ăn Tết nguyên Đán, ngày cuối cùng của năm anh lái xe đưa Nhất Dao về nhà cũ của ông nội, đi cùng còn có kẻ lắm mồm Phùng Tiêu. Năm nay Phùng Tiêu nổi hứng muốn về nhà cũ chơi, sau nửa ngày dây dưa cũng lấy được sự đồng ý của Dụ Dân cho đi nhờ. 

Trên đường đi, cậu ta tung chiêu thức khủng bố tinh thần Nhất Dao. 

“Bác gái ghét nhất là người không biết lễ phép, bắt buộc con gái lúc nào cũng phải đoan trang hiền thục, đi nhẹ nói khẽ, ra dáng một cô tiểu thư đài các, cậu biết chưa?”

“Bác trai thì…ừm…khá kĩ tính đấy. Muốn bước chân vào nhà cậu phải biết cầm kì thi họa, xuất khẩu thành thơ, nói chung là hoàn hảo về mọi mặt!”

Mặc kệ cậu ta có phải trả thù việc cô lừa cậu ta lúc trước hay không nhưng chiêu trò gây áp lực này của cậu ta thành công rồi. Lòng bàn tay Nhất Dao tiết ra mồ hôi, cơ mặt căng chặt.

Dụ Dân lườm Phùng Tiêu, thiếu gia lập tức ngậm miệng: “Đừng nghe cậu ấy nói bậy.”

“Em đâu có nói bậy, đây là em muốn cậu ấy chuẩn bị thật tốt trước khi gặp bố mẹ anh.”

Thấy sắc mặt anh dần tối, Phùng Tiêu biết thân biết phận im mồm trước khi bị đuổi xuống xe. 

Dụ Dân nhìn sang Nhất Dao, an ủi cô: “Đừng căng thẳng.”


Cô gật đầu, song trống ngực vẫn đập thình thịch dồn dập.

Hơn một giờ đồng hồ, xe dừng bánh trước một khu tứ hợp viện, bên trong vọng tới tiếng chó sủa. Phùng Tiêu nhảy tót xuống xe, ôm đồ gõ liên hoàn lên cánh cửa gỗ: “Hỡi nhân gian, đại thiếu gia đã về rồi đây!”

Lát sau, một bà cụ chạy ra mở cửa, Nhất Dao biết đó là bà nội của Phùng Tiêu. 

“Bà nội! Nhớ con không?” Phùng Tiêu ôm bà.

Bà cụ mừng rỡ cười, vỗ vai cậu ta: “Thằng nhóc này! Bây giờ mới chịu vác mặt về!”

Nhất Dao lấy đồ cùng Dụ Dân, ngắm quang cảnh quen thuộc trong kí ức: “Trước kia em từng tới đây rồi, không nghĩ bây giờ lại về đây cùng anh.”

Hồi cô và Phùng Tiêu học cấp ba, cô từng đến nhà cậu ta chơi mấy lần, nơi này cũng tính là quen mắt với cô đi. 

Dụ Dân đóng cốp xe lại, xách đồ.

“Vào thôi.”

Phùng Tiêu vừa về đã làm náo loạn cả khu, người già trẻ nhỏ đều ùa ra đón tiếp. Dụ Dân dẫn Nhất Dao vào, một con chó Shiba chạy tới quấn lấy chân anh, vẫy đuôi chào mừng. 

“Đây là Béo.” Dụ Dân giới thiệu: “Chó của mẹ anh.”

Anh vừa dứt lời, một giọng phụ nữ hớn hở vang đến: “Andrew của mẹ! Sweetheart!”

Nhất Dao chưa kịp phản ứng gì, mẹ anh đã chạy đến ôm anh. 

Dụ Dân bị mẹ kéo xuống, người cong một đoạn. Anh hơi chau mày: “Mẹ đừng kéo cổ con.”

Mẹ Dụ Dân rất đẹp, mắt và mũi của anh giống mẹ y như đúc. 

Mẹ anh buông anh ra, chuyển mắt sang Nhất Dao. Mấy chữ “Con chào bác” chưa thoát ra khỏi miệng cô, mẹ anh lại reo lên: “Con dâu! Oh my God tôi có con dâu!”

“…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.