Gặp Anh Giữa Muôn Vàn Hoa Lệ

Chương 46


Đọc truyện Gặp Anh Giữa Muôn Vàn Hoa Lệ – Chương 46

Đầu tháng tư, Nhất Dao dành toàn thời gian của mình để ôn thi cuối kì. Cả ngày, cô dán mặt trong thư viện, đến cả điện thoại cũng không thèm xem.

A Miễn nói ngày mai phải đi công tác, hỏi cô có cần mua gì không cô cũng chưa nhắn lại, tới lúc xem được tin nhắn thì đã là mười hai giờ đêm rồi. Bên dưới cũng có tin nhắn của Vân Ôn hỏi cô có thể chụp ảnh cho bộ sưu tập mới không, Nhất Dao nghĩ một chút rồi bảo có, nhưng phải đợi thi xong mới chụp được.

Rất nhanh Vân Ôn trả lời “Được.”

Cuối năm ngoái Vân Ôn mới sinh em bé, là con gái, Nhất Dao thấy ngày nào cô ấy cũng đăng một bức hình lên mạng than khổ. Muộn thế này chưa ngủ, chắc vẫn đang bận chăm con rồi. Cô hỏi thăm sức khoẻ của em bé, Vân Ôn gửi cho cô hình một cái mặt lợn.

Vân Ôn: Chị sắp không nhận ra con của mình luôn á.

Cô bật cười, nhắn với cô ấy thêm vài câu rồi dặn Vân Ôn đi ngủ sớm.

Nhất Dao chưa kịp xem thêm mấy tin nhắn khác thì máy điện thoại đã sập nguồn vì hết pin, cô cắm sạc, đúng lúc ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ thì thấy chung cư bên cạnh có một chiếc BMW đang tiến vào hầm.

Cô vội xỏ dép đi ra ngoài.

Dụ Dân vừa đi vừa xem điện thoại, chợt có một bóng người nhỏ nhắn chạy vụt tới chỗ anh. Anh dừng bước, người kia liền vòng tay ôm lấy anh.

“Sao anh về muộn thế? Hơn mười hai giờ rồi đấy.” Nhất Dao ngẩng mặt lên.

Dụ Dân không trả lời ngay, nhăn mày vuốt lại mái tóc bị gió thổi của cô: “Anh nhắn tin em không trả lời, nãy anh định sang tìm em nhưng sợ em ngủ rồi.”

“À, hôm nay em bận học, lúc về nhà chỉ kịp trả lời mấy tin nhắn thì máy hết pin.”

Cô đứng thẳng dậy, Dụ Dân nắm tay kéo cô đi vào thang máy. Đèn thang máy sáng trưng, anh nhìn bộ quần áo trên người cô, hỏi: “Có phải em vừa mới về không?”

Cô gật đầu thừa nhận.

Dường như anh không mấy vui với vấn đề này, nét mặt lạnh lùng. Dụ Dân định mở miệng nói, thang máy bỗng “ting” một tiếng, cửa mở ra, một người khác tiến vào. Anh kéo cô sang một góc, người kia đứng một góc, mắt liếc sang bên này.

Lên tầng bốn, Dụ Dân nắm tay dắt cô ra, rẽ trái đi tới cánh cửa nằm cuối hành lang.

Cô đứng bên cạnh nhìn anh mở cửa, bàn tay nắm tay cô chưa hề buông ra. Nhất Dao không nhịn được cười, thầm thì: “Anh biết người đàn ông ban nãy nhìn chúng ta như ông bố thấy con mình lén lút đi hẹn hò qua đêm với người lạ không?”

“Chúng ta là quang minh chính đại.” Dụ Dân đẩy cánh cửa.

Cô phì cười.


Vào đến huyền quan, anh mở tủ lấy đôi dép màu hồng.

“Có phải anh giấu phụ nữ trong nhà không? Sao lại có sẵn dép cho nữ thế này?”

Anh lườm cô, ánh mắt muốn chê trò đùa của cô nhạt nhẽo: “Dép mua cho em.”

Nghe câu trả lời mát lòng mát dạ, Nhất Dao vỗ vỗ lưng anh khen ngợi.

Đây là lần đầu tiên cô sang nhà mới của anh, nhìn chung thì chẳng khác các căn hộ chung cư khác mấy, mỗi điều nhỏ hơn so với căn nhà trước anh ở với Phùng Tiêu. Màu chủ đạo của căn nhà là xám nhạt, nội thất rất đơn giản, trên sofa để mấy thứ giấy tờ còn cả sách liên quan đến khoa học công nghệ.

Đúng là nhà của con người bận rộn.

“Em ăn gì chưa?” Dụ Dân mở tủ lạnh.

“Em ăn rồi, anh thì sao?” Nhất Dao ngồi lên ghế sofa, nhún vài cái, độ đàn hồi rất tốt.

Anh “ừ” thay cho câu trả lời.

“Ăn xoài không?”

“Có.”

Dụ Dân lấy một quả xoài, cầm dao cắt cho cô. Mấy phút sau, cô nhận lấy đĩa xoài, hỏi lại câu hỏi nãy anh chưa trả lời.

“Hôm nay anh về muộn quá, ở lại làm việc à?”

Dụ Dân đưa cho cô một cái dĩa: “Ừm.”

Anh không hài lòng nói thêm: “Lần sau em đừng về muộn nữa, nếu không thì bảo anh đến đón, cũng đừng để điện thoại hết pin.” 

“Mặt anh cau có nãy giờ do em về muộn à?” Cô biết rõ còn cố hỏi, miệng cười tươi roi rói.

Dụ Dân bỏ lơ cô, cởi áo khoác mang vào phòng ngủ. Nhất Dao ngồi trên ghế sofa nhà anh, vui vẻ ăn đĩa xoài.

Nửa tiếng sau anh ra ngoài, mái tóc ướt rượt do mới gội đầu, quần áo đã thay sang bộ ở nhà. Anh nheo mắt, tìm kính của mình rồi rảo bước ra phòng khách. Nhất Dao đang xem TV, đĩa xoài đã xử lí xong, Dụ Dân để ý thấy mấy thứ tài liệu bừa bộn đã được xếp gọn lại đặt trên bàn.


“Muộn rồi thì ngủ ở đây đi.” Anh dọn đĩa hoa quả đem tới bồn rửa.

Cô nhìn chăm chăm vào màn hình TV, trên đó đang chiếu một bộ phim tình cảm hài hước, đáp lại anh trong lơ đãng: “Em không mang quần áo ngủ.”

“Mặc tạm đồ của anh.”

“Được!” Nhất Dao thò chân xuống tìm dép, chạy vào phòng ngủ mở tủ quần áo của anh ra.

Dụ Dân không thích rườm rà nên quần áo của anh toàn đồ đơn sắc và thiết kế đơn giản. Nhất Dao soi một hồi, chọn chiếc áo thun dài tay màu trắng. Xong việc, cô huýt sáo đi tắm.

Dụ Dân ngồi ngoài phòng khách sắp xếp giấy tờ cần thiết, bỗng cảm giác có bàn tay thò từ sau lưng anh, toan định làm chuyện đen tối. Anh bắt lại bàn tay đó, quay đầu lập tức thấy khuôn mặt cô kề ngay sát.

Nhất Dao cười rộ, trên người phảng phất mùi sữa tắm giống y hệt anh. Không hiểu sao, cùng một loại sữa tắm mà người cô có vẻ thơm ngọt hơn. Cô mặc chiếc áo thun màu trắng, do quá to nên tay áo phải xắn lên một ít, độ dài áo vừa vặn che đến nửa bắp đùi cô, lộ ra ngoài đôi chân thon thả, trắng nõn như ngó sen.

Dụ Dân chuyển dịch ánh mắt, xem đầu ngón tay cô bị vấy chút màu đỏ và vàng mờ mờ. Anh chỉ vào vết màu: “Không tẩy được à?”

“Khô rồi nên hơi khó tẩy, để vài ngày là hết.” Cô đảo mắt qua chỗ giấy tờ của anh: “Anh phải làm việc tiếp ư?”

“Xem qua một chút.”

“Ồ, vậy em đi ngủ trước.” Mai cô phải đi ôn thi tiếp nên không muốn thức đêm cho lắm.

Dụ Dân không giữ cô lại, buông tay ra: “Ngủ đi.”

Nhất Dao ngáp dài, xoay người đi khỏi phòng khách. Anh chờ đến khi nghe thấy tiếng cô nằm lên giường mới động đậy, miệt mài tiếp với công việc.

Hai giờ sáng, mí mắt Dụ Dân nặng trĩu. Anh tắt đèn, đóng tài liệu lại rồi bước vào phòng ngủ.

Nhất Dao đã ngủ say từ lâu, người cô chiếm mỗi một phần ba cái giường, mái tóc đen che khuất khuôn mặt. Anh khẽ đóng cửa phòng, nằm xuống bên cạnh cô, đưa tay vén mấy sợi tóc của cô ra sau.

Nhất Dao cựa quậy, xoay người xong vô thức rúc vào lồng ngực anh. Dụ Dân chỉnh lại gối, nghe tiếng thở đều một lát rồi đặt nụ hôn xuống trán cô, vòng tay ôm lấy người, chậm rãi nhắm mắt.

Hai tuần sau Nhất Dao thi xong, Cát Dĩnh mời cô đi ăn sinh nhật. Cô nhắn tin báo với Dụ Dân một tiếng, anh dặn cô đừng uống rượu, xong việc gọi anh đến đón.


Cát Dĩnh tổ chức sinh nhật ở một quán karaoke, quy mô không lớn nhưng cũng tính là hoành tráng.

Cô chơi với Cát Dĩnh đến tối, bị người ta tuần cho mấy đợt rượu nên bắt đầu choáng váng. Mấy cậu thanh niên đứng hát hò ca múa, cô lủi ra một góc, tránh bị người ta ép uống thêm vài chén nữa. Cát Dĩnh ngồi nói chuyện với bạn, cười khúc khích không ngừng. Bánh kem đã bị họ ăn hết, để lại mỗi tấm bìa còn dính chút vụn bánh trên bàn. Tiếng nhạc đau tai phát ra từ dàn  loa làm cơn váng đầu của cô càng nặng, còn thêm cả giọng hát chẳng mấy hay của bạn nam cao gầy.

Nhất Dao cố ngồi thêm một lúc nhưng không chịu nổi, cầm túi đi vào nhà vệ sinh.

Phòng vệ sinh nữ không có ai, cửa thông gió đang mở, một cơn gió lạnh thổi vù vào.

Cô mở điện thoại, lướt đến danh bạ của Dụ Dân rồi gọi điện cho anh.

Nhất Dao tựa vào thành bồn rửa tay, nghe tiếng chuông đổ rồi chợt tút tút, màn hình hiển thị máy bận.

Bây giờ là mười giờ, cô đoán anh lại bận làm việc.

Nhất Dao nhắn cho anh: Em tự gọi xe về được, anh làm việc đi.

Cô cất điện thoại vào túi, mở vòi nước vã nước lên mặt cho tỉnh, lấy giấy lau sơ qua rồi cầm đồ trở lại phòng hát.

Vừa trở lại, Cát Dĩnh kéo cô ngồi nói chuyện với mấy cô con gái. Nhất Dao chóng mặt nên không nói nhiều, chỉ ngồi nghe họ kể chuyện, thi thoảng mới đáp hai, ba câu.

Mười lăm phút sau, điện thoại Nhất Dao đổ chuông, cô thấy hai chữ “Tiểu Đông” nhấp nháy trên màn hình. Kinh ngạc, cô ra ngoài tìm chỗ yên tĩnh để nghe điện.

Cuộc trò chuyện vừa kết nối, giọng nói lanh lảnh của Tiểu Đông vọng ra: “Chị dâu! Em đỗ xe bên ngoài quán karaoke chờ chị!”

Nhất Dao sững sờ mất vài giây: “Dụ Dân bảo cậu đến à?”

Tiểu Đông: “Vâng! Anh ấy đang bận đàm phàn với nhà xưởng nên gọi em qua đón chị.”

“Chị ra đi! Em chờ!”

“Ồ…được, cậu đợi tí.”

Nhất Dao cúp điện thoại, nhanh nhanh chóng chóng trở lại xin phép mọi người mình phải về sớm, sau đó cầm túi đi ra ngoài cửa. Tiểu Đông đỗ xe ngay bên đường, thấy bóng cô xuất hiện ở cửa liền bấm còi.

Nhất Dao đi đến, mở cửa ghế phó lái trèo lên.

“Chị uống rượu à? Vẫn ổn chứ?” Tiểu Đông ngửi thấy mùi cồn thì ngó mặt sang, hai mắt to tròn chớp.

“Ừm.”

Cô nói địa chỉ nhà cho Tiểu Đông, cậu ta nhanh nhẹn khởi động xe. 


Vì không còn sớm nên đường phố khá vắng vẻ, giao thông thông thoáng không có cảnh ùn ứ tắc nghẽn. 

Lí Đông nhìn con đường phía trước, cười hiền hòa: “Gần đây anh Dân bận quá nên chị thông cảm nha. Yên tâm anh ấy vẫn quan tâm chị nhiều lắm! Ban nãy nhận được điện thoại của chị, anh ấy liền bảo em đi đón chị ngay, còn dặn nếu chị say thì mua một chai nước khoáng cho chị.”

Nhất Dao ngắm dư quang của cảnh vật, cong môi: “Thế sao…?”

“Dạo này mọi người vất vả quá, cậu cũng đừng thức khuya nhiều.” Cô dặn.

Tiểu Đông xoa gáy: “Hì, bọn em ở khổ nhiều nên quen rồi, cái này đã là gì. Với lại có anh Dân làm sếp, dù công ty nhỏ nhưng làm việc đỡ áp lực rất nhiều.” 

Xong cậu ta bông đùa: “Anh Dân chăm sóc bọn em còn kĩ hơn cả mẹ nữa.”

“Mọi người dành nhiều tình cảm cho nhau thật.” Nhất Dao bật cười. 

“Đúng chị ạ. Ngay cả hồi ở Vĩ Quyên, cho dù có nhiều việc đến mấy anh Dân cũng tận tình giúp đỡ nếu bọn em hỏi, thế nên mọi người rất quý anh ấy. Ngay cả khi…vụ kiện kia xảy ra, mọi người cũng không trách anh ấy, dù sao đó là công sức ròng rã suốt mấy tháng, cứ trơ mắt nhìn người ta ăn cắp là không được. Sau này anh Dân rời đi, giám đốc mới lên thay làm ăn chả ra trò gì, nhiều người nản rồi từ bỏ, nghe tin anh Dân muốn mở công ty nên họ sẵn lòng đi theo anh ấy luôn.”

Tiểu Đông mỉm cười: “Con người anh Dân tốt lắm! Từ trong ra ngoài, cho dù có khiếm khuyết anh ấy cũng sẽ khiến người ta nhìn anh ấy bằng con mắt khác.”

“Chị đừng nói cho anh ấy biết, đôi khi em coi anh ấy là nam thần trong lòng em đó.”

Mắt cô cong lên thành vầng trăng khuyết, lắc lắc ngón út: “Hứa.”

Xe đến cổng khu tập thể, Nhất Dao vẫy chào Tiểu Đông rồi đi lên. Lên tới cửa nhà, cô nhận được điện thoại của Dụ Dân. 

“Em về chưa?” Giọng anh khàn nhẹ, nghe kĩ còn thấy giọng mũi. 

“Em vừa về. Anh ốm đấy à?” Cô để chìa khóa lên bàn, vỗ vỗ Bông Tuyết vào nhà. 

Dụ Dân day mi tâm, trả lời cô: “Không sao. Tối nay có uống rượu không?”

“Có uống.”

“Say?” Anh hỏi. 

“Em vẫn nói chuyện với anh bình thường mà.”

Anh ngửa người ra sau, gõ khe khẽ lên mặt bàn: “Tí anh về nấu súp cho em, đau đầu thì nói với anh.”

Cô không đáp, để lại tiếng thở ngắn. Đèn trong phòng khách sáng trưng, Bông Tuyết nhảy lên bàn, vẫy đuôi ra hiệu muốn ăn.

Nhất Dao cúi đầu nhìn xuống chân, nâng môi: “…Dụ Dân, nhiều lúc em muốn mổ xẻ anh ra, xem bên trong anh rốt cuộc chứa thứ gì mà khiến anh tốt đến ngốc như vậy. “


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.