Đọc truyện Gặp Anh Giữa Muôn Vàn Hoa Lệ – Chương 37
Hôm đó, Nhất Dao nhốt mình trong phòng đến tận tối. Cô không làm gì cả, chỉ ngồi ngây ra một chỗ ngắm cảnh vật dần chuyển đen bên ngoài cửa sổ.
Cạnh cửa sổ phòng cô có một cành cây bàng rất to, Nhất Dao nhớ mấy tháng trước trên thân cây vẫn đang xum xuê mầm non mà bây giờ đã phủ kín lá xanh rồi. Sắc trời nhạt đi theo thời gian, vòm lá níu giữ ánh sáng cuối của ngày xong vẫn phải lưu luyến buông tay đón vầng trăng lên.
Thành phố lên đèn, thắp sáng cả một vùng trời cất giữ những niềm mơ, niềm vui của con người.
Nhất Dao dựa vào thành giường, trong đầu chỉ có một mảnh hoang vắng cô độc.
Bông Tuyết dùng tay gảy cửa vào, chậm chạp đi tới bên cạnh cô, dụi đầu vào chân. Bấy giờ Nhất Dao mới thoát khỏi trạng thái ngơ ngác. Cô nhìn xuống, vài giây sau mới hoàn hồn, xem đồng hồ thì đã qua sáu giờ tối.
Giờ này là giờ ăn của Bông Tuyết, thế nên nó mới tìm cô.
Nhất Dao rốt cuộc cũng đứng dậy, vì ngồi quá lâu nên hai chân tê rần. Cô đứng một lúc chờ cảm giác đó qua đi rồi mới đi ra ngoài.
Khung cảnh phòng khách còn ảm đảm hơn cả trong phòng ngủ. Đồ đạc tựa như đang chìm vào giấc ngủ say, nồi súp và bát trong bồn rửa vẫn còn nguyên, trên ghế là chiếc áo khoác nam màu ghi bị bỏ quên.
Nhất Dao quay đầu đi, mở tủ tìm thức ăn cho Bông Tuyết.
Nửa tiếng sau, A Miễn gọi điện cho cô.
“Bạn yêu à! Hôm nay rảnh rỗi hay đang nằm trong lòng người yêu? Nếu rảnh thì hãy tới đây, nếu không rảnh thì xin đừng ruồng bỏ bọn mình!”
Chỗ A Miễn vọng ra tiếng nhạc ồn ào, Nhất Dao đoán là cô ấy đang ở bar. Lát sau, giọng nam tí tởn cũng chen vào: “Dao à! Ông đây nhớ cậu!”
Là Phùng Tiêu.
Cậu ta về lúc đám cưới Giản Quân, tới bây giờ vẫn chưa đi.
Cô nhìn xung quanh nhà một lát, nói: “Mười phút sau mình có mặt.”
Nhất Dao tắt máy, quay trở lại phòng thay quần áo rồi mở cửa ra ngoài.
Đúng mười phút sau, Nhất Dao có mặt ở quán bar mà bọn họ hay tới, đồng thời cũng là chỗ làm cũ của cô.
Bên trong chật ních toàn người với người, cảnh quan bên trong quán có chút thay đổi, chàng DJ mới kia cũng lạ hoắc lạ hơ. Âm nhạc đinh tai nhức óc, người trên sàn nhảy ôm nhau hò reo. Nhất Dao bị đèn LED chiếc vào mắt, nhăn mày che tay đi đến quầy rượu.
A Miễn và Phùng Tiêu đang chơi trò gì đấy, hôm nay có mỗi hai bọn họ đến đây.
Người đầu tiên thấy cô là Phùng Tiêu.
“Darling! Honey! Mau qua đây!” Cậu ta vỗ vỗ cái ghế bên cạnh.
A Miễn lườm nguýt một cái: “Coi cái miệng bị dồn thức ăn Tây của cậu kìa.”
Nhất Dao gọi một ly whisky, nhận lấy miếng lót cốc.
“Ây bảo bối, tôi về mà cậu cũng không có lòng đi thăm tôi, đúng là đạp lên tình bạn bao năm của chúng ta mà!” Phùng Tiêu khoác cổ cô, dựa đầu lại gần.
Nhất Dao uống rượu, vị cay làm cô sởn da gà.
“Xin lỗi thiếu gia Phùng, do mình bận quá, làm cậu bị ủy khuất rồi.”
“Đúng đó.” Phùng Tiêu hất hàm, tay đặt lên ngực trái.
A Miễn làm mặt quỷ nhìn người bên cạnh: “Cậu ta thì ủy khuất gì chứ? Vừa về đã lon ton chạy đi tìm Giản Quân, hai bọn mình đâu có là gì.”
Phùng Tiêu lè lưỡi: “Cậu ghen à?”
“Ừ, tôi ghen đấy, cậu có vấn đề gì?”
Cậu ta buông Nhất Dao ra, lại ngả sang bên A Miễn cười xấu xa: “Miễn cục cưng, nếu em ghen thì trút lên người anh này này, đừng giữ trong người thế hại lắm.”
Được như ý nguyện, A Miễn thò tay véo Phùng Tiêu một cái làm cậu ta la lên oai oái. Phùng Tiêu ôm chỗ bị tấn công trợn mắt: “Cậu không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!”
A Miễn vươn tay muốn véo cậu ta thêm cái nữa nhưng bị chặn lại: “Tiêu anh yêu, anh bảo em trút lên người anh còn gì.”
“Yêu cái mông của ông!”
Nhất Dao xem bọn họ diễn trò, thi thoảng lại cúi mặt uống rượu.
Hơn chín giờ, buổi tụ tập này chuyển sang ăn tối.
Ba người họ rời quán bar, Phùng Tiêu đặt bàn ở một nhà hàng nướng, bọn họ gọi xe đi tới đó.
Đến nơi, họ chờ bàn rồi ngồi ăn tối.
A Miễn xung phong nướng thịt, Phùng Tiêu rót ba cốc bia.
A Miễn gắp thịt ba chỉ nướng vào bát cô: “Ăn đi.”
Nhất Dao gật đầu, cầm kéo lên cắt nhỏ miếng thịt ra.
Phùng Tiêu uống bia, xắn tay áo hỏi cô: “Sao hôm nay cậu im thế? Dì cả đến à?”
“Không.” Cô đáp gọn, gắp mấy miếng thịt sang bát A Miễn.
“Vậy mà trông cậu như vừa chia tay với người yêu xong ý.” Phùng Tiêu gắp thịt ăn.
Nghe vậy, động tác của Nhất Dao thoáng dừng, rất nhanh liền khôi phục như bình thường: “Hơi mệt thôi.”
Ăn được một nửa, cô đứng lên đi vệ sinh, A Miễn cũng đi theo. Nhất Dao ra khỏi buồng vệ sinh riêng, gặp A Miễn đang đứng chờ cô trước bồn rửa tay.
Cô ngạc nhiên, hạ mắt đi đến bồn rửa: “Chờ mình làm gì, cứ đi ăn đi.”
A Miễn nhìn cô: “Dao à, mình quen cậu từ bé đến lớn, cả buổi tối nay cậu nói không nhiều hơn năm câu chắc chắn có chuyện.”
Nhất Dao bơm dung dịch rửa tay vào lòng bàn tay, không nói gì.
“Hai người cãi nhau à?”
“Có vẻ vậy.” Cô để tay dưới vòi nước, rửa trôi chỗ bọt xà phòng.
A Miễn xoa tóc cô: “Đừng buồn, có gì xảy ra thì mình ở bên cậu.”
Nhất Dao lấy giấy lau khô tay, ngước qua A Miễn cho cô ấy một nụ cười: “Mình biết rồi.”
Tối cô về nhà, ngắm cảnh vật không một chút thay đổi liền thấy uể oải. Bông Tuyết nhảy từ chiếc thùng xuống vờn lấy Nhất Dao, miệng kêu meo meo.
Nhất Dao nhìn chiếc thùng mà Bông Tuyết vừa mới đứng trên đó, bỗng nhiên cáu bẳn. Cô không buồn nghĩ ngợi gì, cầm chiếc thùng lên mang xuống dưới nhà, ném nó vào chỗ đồ bỏ đi của khu tập thể như đang trút giận.
Nắp thùng bung ra, giấy và màu vẽ bên trong rơi tứ tung, lăn lóc trong chỗ đồ dùng cũ kĩ không ai dùng đến. Cô xoa tóc, ôm một thân mệt mỏi đi lên nhà.
Ngày hôm sau, Nhất Dao lên cơn sốt. Đầu cô đau như búa bổ, trời chưa sáng đã choàng tỉnh giấc. Cô nằm trên giường, một tay day trán, phát hiện mình chưa ngủ được ba tiếng đồng hồ.
Đêm vừa rồi cô mất ngủ, tới một giờ sáng mới có thể cưỡng ép bản thân chìm vào mộng, vậy mà qua bốn giờ đã tỉnh dậy.
Cô nằm trên giường, cả người nóng hầm hập, mở điện thoại lên xem.
Giữa đêm bảng tin không có gì mới, lướt chưa đầy hai phút đã chuyển sang tin cũ, cô muốn thoát ra thì bấm nhầm vào tin nhắn. Cửa sổ khác hiện ra, cuộc trò chuyện với Dụ Dân nằm ở vị trí đầu tiên.
Cô nhìn chằm chằm màn hình, chợt bấm vào, khung trò chuyện mở lên.
Cuộc đối thoại giữa hai bọn họ dừng lại ở sáng hôm qua, cô hỏi anh có muốn qua nhà không, anh bảo sẽ tới siêu thị mua ít đồ ăn rồi mang tới nhà cô nấu để ăn trưa.
Tin nhắn cuối cùng được gửi vào mười bốn giờ trước.
Nhất Dao úp điện thoại lên bàn, vùi mặt vào gối.
Tới sáng cơn sốt đã chuyển thành cảm lạnh, Nhất Dao uống một viên thuốc hạ sốt rồi lại đi làm.
Cả buổi sáng Lê Uẩn thấy cô cứ hơi tí lại che miệng ho, mặt mũi đỏ bừng bừng mới lo lắng hỏi han: “Chị Dao, có cần về nghỉ ngơi không?”
Cô lắc đầu, lại dùng tay che miệng ho.
“Chị cảm rồi, cẩn thận không lại ốm nặng đấy. Tốt nhất cứ về nghỉ đi.”
“Không sao, chị vẫn ổn.” Cô lấy giấy lau tay, đi vào kho mang hàng xếp thêm lên kệ.
Chú Thẩm đi ra ngoài công chuyện đến gần trưa mới về, thấy Lê Uẩn nói Nhất Dao đang ốm lập tức bắt cô về nhà nghỉ ngơi, cô muốn ở lại nhưng dưới sức ép mãnh liệt của chú Thẩm thì đành phải thay đồ về nhà.
Cô thấy tình hình thế này thì buổi chiều cũng không đi làm được, thế là nhắn tin xin Vân Ôn nghỉ luôn.
Về đến nhà, thứ đầu tiên cô nhìn thấy vẫn là chiếc áo khoác nằm nguyên trên ghế sofa. Nhất Dao thở dài, quay người đi vào phòng ngủ.
Mấy ngày hôm sau, Vân Ôn hẹn cô ra ngoài. Chín giờ sáng chủ nhật, Vân Ôn ôm bụng bầu đứng chờ Nhất Dao ở trung tâm thương mại.
Giao thông thời điểm gần đây rất tệ, chỗ nào cũng xảy ra tắc đường, lúc cô đến thì đã trễ hẹn nửa tiếng.
Vân Ôn nhìn đồng hồ, tán dương: “Tròn ba mươi phút.”
“Em xin lỗi, đường tắc quá.” Cô cào cào lại mái tóc bù xù bị gió thổi.
Vân Ôn phóng khoáng khoát tay: “Không sao, chị vừa được xem người ta cãi nhau bên đường, vui lắm!”
Lần này Vân Ôn hẹn cô ra không có gì đặc biệt, chỉ là chán quá nên muốn đi chơi. Vân Ôn kéo Nhất Dao vào mấy cửa hàng bán đồ cho trẻ sơ sinh, thích thú ngăm nghía, hết nâng lên lại hạ xuống.
“Chị biết là con trai hay gái chưa?”
Vân Ôn lắc đầu: “Để sinh ra rồi biết, biết sớm cũng chả để làm gì.”
Cô ấy lại cầm bộ quần áo thủy thủ lên: “Bộ này đẹp nhỉ? Mua!”
Nhất Dao nhìn mác đồ, nói: “Đó là bộ cho trẻ hai tuổi mà.”
“Quan trọng sao? Đợi con chị hai tuổi rồi cho nó mặc.”
Cô lắc đầu, lơ đang nhìn ra bên ngoài cửa, một cửa hàng quần áo nam xuất hiện trong tầm mắt.
Nhất Dao ngẩn ra.
Chiếc áo khoác xám mà nhân viên đang mặc lên cho ma nơ canh, y hệt chiếc áo đang nằm trên ghế nhà cô. Cô trầm mặc, cố gắng không để ý đến nó.
“Còn cái cà vạt này nữa. Con chị mà là con trai chị sẽ cho nó mặc vest đeo cà vạt, haha!” Vân Ôn đung đưa chiếc cà vạt màu xanh đen trước mặt cô.
Nhất Dao mím môi.
Nó cũng giống như chiếc cô tặng anh vào hôm sinh nhật.
Nhất Dao dời mắt đi, đáp nhạt một câu: “Em đi mua nước.”
Chiều muộn về đến nhà, cô lại thấy cái áo khoác kia ngay khi vừa mới bước vào phòng khách. Nhất Dao thấy bí bách, cô mở tủ lạnh, tìm một lon bia uống.
Cô dựa vào bàn bếp, ngửa cổ uống bia, mắt lại liếc qua thứ đồ đã nằm trên ghế mấy ngày nay. Đi uống nước cũng thấy nó, ăn cơm cũng thấy nó, về nhà cũng thấy nó, rời khỏi nhà cũng thấy nó.
Tay cô siết lấy vỏ lon, uống hết lon đầu lại lấy thêm lon khác, tới khi đã đủ ba lon bia, cô mở điện thoại nhắn tin cho Dụ Dân.
Nhất Dao: Qua lấy áo khoác của anh đi.
Cô chờ tin nhắn hồi đáp trong năm phút, cuối cùng mất kiên nhẫn vứt điện thoại lên mặt bàn rồi lấy quần áo đi tắm.
Hai mươi phút sau cô cầm điện thoại lên, anh đã nhắn lại.
Dụ Dân: Không cần.
Dụ Dân: Em muốn cho ai thì cho.
Cơn giận lại nhen nhóm, Nhất Dao không suy nghĩ mà nhắn: Đừng có hối hận.
Lần này anh trả lời rất nhanh, mà câu trả lời lại như vết dao cứa vào tim cô: Ừ.