Đọc truyện Gặp Anh Giữa Muôn Vàn Hoa Lệ – Chương 25
Cô cười nhạt: “Đáng mừng.”
A Miễn chống cằm: “Mình cũng hâm mộ cô Lâm Quyên kia thật đấy. Tóm gọn người ta nhanh như vậy. Con gái gia đình quân đội có khác.”
“Người ta vừa xinh đẹp, vừa giàu có, nhà cao cửa rộng, có quyền có thế, có thể không đổ được sao?” Cô đáp.
Không thể phủ nhận Giản Quân sẽ một bước lên tiên một khi cưới được Lâm Quyên về. Vốn anh ta đã có tiếng tăm trong giới tâm lí, bây giờ cộng thêm điều kiện của nhà họ Lâm thì chả có lí gì mà không trở thành ngôi sao sáng.
Ngày trước Nhất Dao chia tay Giản Quân xong, anh ta vội vội vàng vàng chạy theo Lâm Quyên rồi tuyên bố đính hôn. Mới đầu cô còn thấy tức giận, càng về sau thì chỉ bội phục Giản Quân vì có thể mang Lâm Quyên về bên cạnh anh ta.
Nói sao nhỉ? Đến một lúc nào đó con người sẽ nhận ra mọi sự giận dữ đều vô nghĩa lí, sau đó kết quả là buông bỏ được thứ ám ảnh trong lòng. Nếu không có chuyện cũ với Giản Quân, có lẽ cô sẽ không bao giờ biết được bản thân mình khờ khạo tới đâu để mà tự đứng lên bước tiếp. Ngẫm lại thấy nên cảm ơn anh ta mới phải.
Dù sao trong những ngày khổ sở, mù mịt nhất của cuộc đời anh ta đã đưa một tay giúp đỡ cô.
Bây giờ thứ còn sót lại trong lòng cô dành cho Giản Quân chỉ là những mảnh vụn vặt của kí ức, có vui có buồn, song phần lớn tình cảm của nó lại đi kèm với hai chữ “mang ơn”. Cô từng nghĩ, có lẽ đối với cô, Giản Quân đơn giản chỉ là vị cứu tinh tạm thời, việc cô có thực sự dành tình cảm cho anh ta không, bản thân cô cũng mơ mơ hồ hồ.
“Dao à, nếu cho cậu quay lại quá khứ, cậu có sửa đổi tất cả không?” A Miễn nhìn cô, chợt lên tiếng.
Cô lắc đầu.
“Chuyện gì xảy ra cũng có lí do của nó, mình là người đón nhận chứ không có quyền quyết định nó thế nào.”
Mọi thứ…đều là gieo gió gặt bão.
Đúng là thế.
…
Nhất Dao từ nhà A Miễn về, cô nhắn tin cho Dụ Dân.
Nhất Dao: A Miễn muốn gặp anh, anh có rảnh không?
Dụ Dân đang ngồi trước máy tính, thấy tin nhắn cô gửi đến, anh trả lời lại trong giây lát: Tối nay rảnh.
Nhất Dao: Anh muốn đi tối nay luôn à?
Dụ Dân: Em bận sao?
Nhất Dao: Không có…cảm giác như hối hả đi gặp phụ huynh thôi.
Một người hiếm khi nói nhiều hơn mười chữ trên tin nhắn đột nhiên gửi cho cô một cái mặt cười.
Cô nhoẻn miệng.
Dụ Dân: Có cần mua quà biếu không?
Anh đang cố ý nói đùa, Nhất Dao thấy khá mới mẻ khi con người này đột dưng vui tính như vậy. Có khi nào bị cô trêu nhiều quá nên thay đổi không?
Nhất Dao hùa theo: Mua quà nào đắt tiền một chút, bằng không anh sẽ không được gặp lại em nữa đâu.
Anh đáp: Không được gặp em thì em đến gặp anh cũng được.
Ái chà, ngọt miệng như vậy.
Nhất Dao: Xin cho hỏi anh chàng ngây thơ quyến rũ của tôi còn đó không vậy? Anh trông lạ quá.
Đang chờ anh nhắn lại, điện thoại cô bỗng rung lên, không ngờ anh lại trực tiếp gọi đến.
“Ngây thơ quyến rũ?” Âm giọng trầm bổng của anh truyền tới.
“Đúng rồi đó.” Cô bước lên cầu thang: “Sao anh lại gọi điện vậy?”
Dụ Dân tựa vào tường, bên trong phòng mọi người vẫn đang chăm chỉ làm việc: “Không phải em muốn xác nhận xem có phải anh đang nhắn tin cho em không à?”
“Chà, xác nhận xong rồi, anh đúng là anh chàng của em.”
Vành tai Dụ Dân nóng lên, tiếng cười ngắn của anh vọng ra. Nhất Dao đứng trước cửa nhà, chậm chạp tra chìa khoá vào ổ: “Anh cười dễ nghe thật.”
“Tối nay em hẹn A Miễn nhé?”
“Ừm.”
“…”
Bông Tuyết vờn chân cô, Nhất Dao cúi người vuốt lông nó, bên trong điện thoại không hề phát ra tiếng nhưng vẫn được kết nối.
Nhất Dao để túi lên bàn, chợt nghe thấy anh nói: “Đầu tháng sau anh phải đi công tác, lần này đi một tháng.”
Cô dừng động tác, hỏi: “Anh đi đâu?”
“Thành phố T. Đợt tới chuyển dự án qua đó, có thể sẽ không thể về đây thường xuyên được.”
“Ồ…hôm nay ngày hai mươi ba rồi. Ngày bao nhiêu anh đi?”
“Mồng hai.”
“Còn một tuần nữa.”
Dụ Dân: “Ừm.”
“Dụ Dân.” Cô lên tiếng.
“Ừ.”
Cô muốn mở miệng nói, cuối cùng lại không nói lời trong đầu ra, thay vì đó lại cười: “Em chờ anh về.”
Rốt cuộc muốn kể anh nghe, cuối cùng chẳng thể nào mở miệng. Nhất Dao thấy nản.
“Ừm.” Anh khẽ cười.
“Anh đi làm tiếp đây.”
Cô đáp: “Được!”
Dụ Dân cúp máy, ngoảnh đầu gặp Lily đang từ góc rẽ từ từ tiến vào. Thấy anh, nó dừng lại cách anh hai mét, trên màn hình vẽ ra nụ cười.
“Anh đẹp trai, trông anh cười đẹp quá, mở cửa cho em đi~”
Dụ Dân đẩy cửa.
“Cảm ơn anh~” Lily di chuyển vào trong.
…
Theo như nguyện vọng của A Miễn, bọn họ hẹn nhau ở một quán rượu tư nhân. Lúc Dụ Dân lái xe chở Nhất Dao đến, A Miễn đã ngồi chờ sẵn ở bàn, bên cạnh còn có Thẩm Trí.
Ở tiệc sinh nhật của Phùng Tiêu Nhất Dao đã nhìn thấy Thẩm Trí rồi, tuy nhiên không có nhiều ấn tượng lắm. Gương mặt Thẩm Trí thuộc dạng thư sinh, mắt dài môi mỏng, người tương đối cao và gầy. Hôm nay anh ta mặc áo sơ mi màu đen trông khá thu hút.
A Miễn thấy cô và Dụ Dân từ ngoài cửa đi vào, giơ tay vẫy: “Ở đây!”
Nhất Dao kéo anh tới.
“Ái chà chà, “rùa kim cương” của cậu toả sáng quá.” A Miễn cười, nói nhỏ vào tai cô.
Dụ Dân tình cờ nghe thấy, mặt khó hiểu nhìn Nhất Dao tựa đang hỏi: Rùa kim cương?
“Chào cô.” Anh quay sang A Miễn, lịch sự cúi đầu.
“Chào anh, cứ gọi tôi là A Miễn, bạn thuở trong nôi của Dao bảo bối.” Hai người bắt tay nhau.
A Miễn giới thiệu: “Đây là “bạn trai trong quá trình thử nghiệm” của tôi, Thẩm Trí.”
Tính cách A Miễn hướng ngoại, thích nói đùa, một hai câu của cô ấy đã làm bầu không khí ngượng ngùng ban đầu biến mất hoàn toàn.
Thẩm Trí đứng dậy, bắt tay Dụ Dân: “Chào anh.”
“Hai người muốn uống gì?” A Miễn hỏi.
Hai người đàn ông ngồi xuống, Nhất Dao cởi áo khoác ngoài, quay sang hỏi Dụ Dân: “Anh muốn uống gì?”
“Tí anh phải lái xe.” Ý là không uống rượu được.
“Nước cam nhé?” Cô hỏi.
Anh gật đầu.
Nhất Dao gọi nước cam và một ly whisky.
A Miễn vỗ tay, hai mắt sáng trưng nhìn người đối diện: “Mới đầu Dao bảo bối nói hai người đang yêu nhau, tôi còn ngạc nhiên lắm, vậy mà tôi nhớ ở tiệc sinh nhật của Phùng Tiêu hai người chẳng nói chuyện với nhau lấy một câu.”
Dụ Dân thẳng lưng, đáp: “Khi đó chưa yêu nhau.”
Cô gật đầu: “Khoảng ba giờ đồng hồ sau mới yêu nhau.”
A Miễn: “…”
Chuyện đó cũng tính hả?!
Thẩm Trí đưa nước chanh cho A Miễn, hỏi Dụ Dân: “Nghe nói anh học ở MIT?”
Anh “Ừ” một tiếng.
“Hiện tại anh đang làm ở đâu?”
Dụ Dân: “Vĩ Quyên.”
“Công ty chuyên về trí tuệ nhân tạo đó ư?”
“Phải.”
A Miễn đẩy cốc nước chanh về chỗ Thẩm Trí định lấy rượu uống, bị anh ta phát hiện lườm một cái, cô ấy đành cầm lấy cốc nước chanh. A Miễn ngoáy ngoáy ống hút, tò mò: “Có phải anh chế tạo người máy đấm đấm đá đá phun ra tia laze như trên phim ảnh không?”
Phục vụ mang đồ uống đến, Nhất Dao đưa nước cam cho Dụ Dân, cười A Miễn: “Lúc đầu mình cũng nghĩ giống cậu.”
A Miễn nháy mắt: “Biết mà!”
Thẩm Trí cầm thìa bỏ vào cốc khuấy cho A Miễn, nhẹ giọng: “Hai người xem phim hơi nhiều rồi.”
A Miễn chu môi: “Nhưng nó thú vị mà!”
Dụ Dân lắc cốc nước cam, điềm đạm giải thích: “Bọn tôi chủ yếu làm sản phẩm phục vụ nhu cầu đời sống hoặc xã hội, không chuyên về quân đội.”
“Muốn đấm đấm đá đá…có lẽ phải hỏi mấy người thiết kế trò chơi.”
“Nghề của anh đó.” A Miễn cười ngả vào vai Thẩm Trí.
Nhất Dao uống rượu, vị cay xè tràn vào khoang miệng: “Cậu còn chưa kể hai người yêu nhau như nào đâu.”
“Hả?” A Miễn làm ngơ: “Không nghe thấy gì hết.”
Thẩm Trí cười, nghiêm túc trả lời: “Là tôi theo đuổi cô ấy, hiện tại vẫn chưa được chính thức thông qua.”
“Rùa vàng muốn vào cung điện cũng không dễ đâu.” A Miễn vỗ vỗ tay Thẩm Trí.
Đây là lần thứ hai Dụ Dân nghe A Miễn nhắc thứ liên quan tới rùa.
Sao lại là rùa?
Anh băn khoăn nhưng không nói ra.
Buổi gặp mặt diễn ra khá suôn sẻ. Ban đầu còn ngại nhưng có lẽ vì việc làm có chút liên quan mà về sau Thẩm Trí và Dụ Dân tìm được đề tài riêng để nói chuyện, anh hỏi tôi đáp nhàn nhã. Hai cô gái có nghe cũng không hiểu bọn họ nói gì nên tự tán gẫu với nhau.
Nhất Dao uống đến cốc rượu thứ tư thì mặt đỏ bừng, Dụ Dân không cho cô uống nữa.
A Miễn đứng lên, cầm túi: “Mình đi vệ sinh một lát, Dao bảo bối đi không?”
Cô lắc đầu.
A Miễn đi vào nhà vệ sinh, để lại ba người ngồi với nhau. Thẩm Trí tiếp tục trò chuyện với Dụ Dân, hai phút sau chợt nhận được điện thoại nên xin phép ra ngoài.
Chỉ còn cô và anh ở lại bàn rượu.
Nhất Dao tựa đầu vào cánh tay anh, mắt lấp lánh: “Anh thấy hai người họ thế nào?”
“Khá tốt. A Miễn và em rất thân thiết.” Anh thật thà nhận xét.
Cô gật đầu: “Ngoài tên ngốc Phùng Tiêu ra thì em chỉ có một mình cậu ấy là thân nhất.”
Quán rượu không đông, trong phòng ngập ánh đèn vàng lung linh, trên sân khấu vang vọng tiếng hát du dương của người ca sĩ. Không gian xung quanh sáng sủa, khuôn mặt ửng hồng vì rượu của cô vì thế mà càng thêm diễm lệ.
Anh nhìn hai gò má như đánh phấn hồng của cô: “Em say rồi à?”
Nhất Dao gật đầu thừa nhận: “Ừm.”
“Không tỉnh táo?”
Cô phì cười: “Vẫn còn chút chút để phân biệt được anh và một anh chàng đẹp trai cao to khác.”
“Đáng lẽ không nên để em uống rượu.” Anh hơi nhíu mày.
Cô khi uống say thường hay trêu đùa làm càn, Dụ Dân vẫn còn nhớ lần tình cờ gặp nhau ở nhà hàng và cô cưỡng hôn anh khi về nhà đó.
Anh chợt hối hận khi nãy không ngăn cô lại.
Cô thấy vô cùng thú vị ngẩng mặt, đôi mắt xinh đẹp chớp nhìn đuôi mắt anh: “Quá muộn rồi.”
“Anh yên tâm, em say nhưng không ăn thịt anh đâu.” Cô bật cười, hơi thở đượm mùi rượu phảng phất.
Dụ Dân híp mắt, đưa tay vén sợi tóc rơi trên mặt cô: “Em uống say hay nói linh tinh.”
Nhất Dao bĩu môi: “Không say thì làm sao mà có gan cưa đổ được anh.”
Anh lặng thinh không đáp, bàn tay theo thói quen lại bóp nhẹ tay cô.
Nhất Dao thấy anh im lặng, mắt cong như trăng khuyết, thổi nhẹ một hơi lên đuôi mắt anh: “Dỗi rồi à?”
Dụ Dân thấy nhột vì hành động vừa rồi. Anh xoa ngón tay cô, thuận miệng đáp: “Anh không trẻ con như vậy.”
Cô cười thoải mái. Cơn say quanh quẩn trong trí não, trông cô vui hơn cả mấy đứa trẻ được nhận quà. Dụ Dân hơi ngả người để cô tựa vào anh không bị mỏi, tay nắm chặt tay cô sưởi ấm. Nhất Dao vô thức nhớ lại quãng thời gian tươi đẹp ngày trước, lại chợt thấy bản thân bây giờ cũng vui vẻ y như trong quá khứ.
Cô dựa vào anh gần hơn, Dụ Dân thấy rõ làn da cô trắng hồng như bông mẫu đơn e ấp trong cái nắng.
“Anh có vết bớt hình trái tim ở đuôi mắt, em rất thích nó.” Trong đầu nghĩ gì cô đều nói thẳng hết ra.
“Lần đầu tiên gặp nó thấy thích, càng nhìn càng thấy đẹp.”
Khoé môi anh cong lên rất nhẹ, thậm chí còn chẳng được coi là nụ cười nhưng ánh mắt đều chất chứa dịu dàng: “Thích đến vậy?”
Cô gật gật.
“Hoá ra em thích anh là do ngoại hình à?” Lời này anh buột miệng nói ra, hoàn toàn không có ẩn ý bên trong.
Nhất Dao nhoẻn cười, vòng tay ôm cổ anh: “Không chỉ ngoại hình, em đâu phải lúc nào cũng có thể gặp một người tài giỏi học ở MIT, nấu ăn ngon, chăm sóc chu đáo, biết chế tạo người máy chứ. Không nhanh tay tóm lấy cơ hội thì không biết khi nào mới có thể tìm được người như vậy.”
Tay anh nóng lên, yết hầu khẽ đảo: “Anh thực ra không thần thánh đến vậy.”
Cô vùi mặt vào lồng ngực anh, thì thầm đủ cho hai người nghe thấy: “Không sao, em vẫn thích anh.”
Lời tỏ tình này đến quá đột ngột, mang tai anh ửng đỏ, trong mắt tràn ngập ý cười.
“Anh cũng vậy.” Giọng anh khe khẽ, lẫn đi trong tiếng ca ngọt ngào vang vảng nơi đây.