Đọc truyện Gần Như Cô Độc – Chương 8: Tiểu nòng nọc con đi tìm mẹ
Chương 8. Tiểu nòng nọc con đi tìm mẹ
Ngày thứ hai Hứa Duệ theo thường lệ đến dưới lầu nhà Lục Giác Lam chờ y cùng đi học, một “Lục Giác Lam” lớn đứng ở cửa. Hứa Duệ dừng lại liền bấm một cái ở bắp đùi mình, rất đau, chẳng lẽ là tỉnh mộng:” Ngốc cẩu! Ngày hôm qua tôi giống như mơ thấy cậu có nhiều hơn một đệ đệ.”
Lục Giác Lam đẩy chiếc xe trắng mới hết sức bắt mắt của y ra:” Tôi càng hy vọng đó là giấc mộng…Cũng bởi vì hắn mà ngày hôm qua tôi bị mẹ dạy bảo đến hơn mười giờ! Đệt!” Hứa Duệ cũng đại khái đoán ra được đầu đuôi câu chuyện:” Người đâu?” “Mới vừa đi ra rồi, nói mình ngồi xe buýt đến trường học.” “Ngồi cái gì xe buýt chứ, 705 không phải đổi đường sao?” “Tôi làm sao biết được, cậu nói hắn không phải là cố ý đi, sau đó về nhà tìm mẹ tôi cáo trạng nói tôi không đưa hắn đi học.” “Không thể nào, tiểu tử kia nhìn rất thuần lương, mềm nhũn giống tiểu bạch thỏ, không có tâm tư đó.”
“Thật đúng là, cậu đừng nói nữa, cậu ta chính là giả bộ đáng thương, mẹ tôi có thể ăn được bộ dạng này. Tối hôm qua ồn ồn ào ào đến hơn nửa đêm, cũng không biết ai là con ruột của mình!” Nói xong Lục Giác Lam liền phát hiện không đúng, oán hận mắng câu thô tục. Hai người dừng ở ngã tư đường chờ đèn đỏ, Hứa Duệ quay đầu sang nghiêm túc hỏi y:”Rốt cuộc chuyện là thế nào? Đây có phải là đệ đệ cậu không?”
Lục Giác Lam nghĩ cái gì nói cái gì, Hứa Duệ suy nghĩ đem tình tiết câu chuyện xâu chuỗi một chút:” Cậu nói là ba cậu bây giờ không phải là ba ruột, là ba dượng cậu. Ba ruột cậu ly hôn với mẹ cậu mười bốn năm trước, lúc đó mỗi người mang theo một đứa con. Sau đó tháng trước ba ruột cậu bất ngờ qua đời, đứa em trai sinh đôi này liền tiểu nòng nọc con trở về tìm mẹ?”
Lục Giác Lam nhếch mép một cái:” Có phải hay không quá huyền huyễn, tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy.” “Vậy không phải cậu chưa từng thấy qua ba ruột cậu? Còn có vốn dĩ cậu hẳn phải gọi là Ninh Giác Lam?” “Cút đi, mặc kệ nó, dù sao ba tôi cũng là Lục Thành Hùng. Không biết từ chỗ nào nhảy ra một đứa con hoang…”
Hứa Duệ sờ soạng sau gáy Lục Giác Lam một cái:”Thôi quên đi, không nói cái này. Ngươi ăn điểm tâm không?” Lục Giác Lam vỗ bỏ tay hắn:”Ăn, Trần Ngọc Hồng nữ sĩ đặc biệt dậy sớm làm cho con ruột nàng, tôi đây là giả nhi tử, được ăn chung.” “Làm tôi mất công vì cậu mà bảo bà tôi không làm bánh rau hẹ, theo tôi đến quán lão Lưu ăn bánh bao!”
Hứa Duệ trở tay kéo y lại, hai người một bên kéo một bên đẩy, ô tô phía sau bấm còi inh ỏi:” Ăn cái rắm! Ăn xong liền muộn học!” Nói thì nói như thế nhưng Lục Giác Lam vẫn xoay đầu xe cùng Hứa Duệ đến quán của lão Lưu ăn bữa sáng. Tiêu chuẩn của Hứa Duệ: ba cái bánh bao nước, trứng luộc trong nước trà, sữa đậu nành ngọt. Lục Giác Lam ngồi xuống hỏi thăm bà chủ đang bận rộn một chút, ánh mắt bà chủ nhìn về phía y có chút kỳ quái.
Thời điểm Hứa Duệ vùi đầu ăn bánh bao, Lục Giác Lam lôi sách giáo khoa ngữ văn học thuộc lại một lần bài cổ văn hôm nay viết chính tả. Hứa Duệ căn một cái bánh bao nước:” Mịa nó, cậu vừa nhắc đến cái này tôi phát hiện tôi quên học thuộc rồi…” Lục Giác Lam liếc mắt:”A a, nói cứ như nếu nhớ thì cậu sẽ học vậy.” “Làm sao còn không phân khoa chứ! Phiền chết rồi, tôi khi nào mới không phải học những thứ này?” “Học kỳ sau đi, hơn nữa phân khoa cũng không phải không cần học ngữ văn đại ca.”
Hai người ăn xong đạp xe đên trường, quả nhiên lại tới trễ, lớp lại bị trừ hai điểm. Hứa Duệ để Lục Giác Lam đi trước:” Tôi lượn một vòng ở nhà xe, chờ im lặng viết xong lại lên.” Lục Giác Lam đạp hắn một cái:”Được thôi, là tôi đánh giá thấp trình độ không biết xấu hổ của cậu.”
Lục Giác Lam như con mèo trốn vào từ cửa sau phòng học, thấy chỗ thứ hai đếm ngược lên có người ngồi, y đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại bây giờ mình ngồi ở hàng thứ ba. Y chen lên trên bàn học của Ninh Giác Thần, không cẩn thận làm lệch bàn học, vì vậy tiểu bạch thỏ cũng được tiểu nòng nọc con cũng được, theo dự đoán sợ hãi ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn y, sau đó kéo lại bàn học mười mấy cm, để cho hắn nhiều chỗ đi. Lục Giác Lam làm bộ không nghe thấy tiếng “Ca” nhỏ giọng, mặt không thay đổi đá văng ghế tựa ngồi xuống.
Hết giờ tự học Hứa Duệ mới vào lớp, nhìn thấy trong ngăn bàn mình có đồ vật được bọc bằng báo. Mở ra thì thấy túi nhựa được gói kĩ, bên trong chứa phần điểm tâm, một bộp bánh bao nước, một quả trứng luộc trong nước trà, một chén nữa đậu nành ngọt. Dùng báo bọc lại nên còn chưa nguội, đặc biệt là sữa đậu nành, vuốt chén giấy bên ngoài còn có chút phỏng tay. Hứa Duệ đương nhiên đoán được là ai cho, hắn đưa tay chọc chọc nốt ruồi nhỏ trên gáy bạn học nhỏ ngồi phía trước.
Từ lúc Ninh Giác Thần thấy Lục Giác Lam tiến vào liền bắt đầu chờ Hứa Duệ, nghiêm chỉnh ngồi trong giờ tự học được mấy phút liền lén lút quay đầu nhìn cửa sau. Đợi đến khi Hứa Duệ tiến vào cậu liền lúng túng, sống lưng ngồi nghiêm chỉnh ưỡn lên đến mức thẳng tắp, lắng tai nghe động tĩnh phía sau. Hứa Duệ mới vừa đi loạn trong trường học một vòng, bị từng trận gió lạnh thổi đến xuyên tim, trên người còn mang theo khí lạnh đầu thu.
Ninh Giác Thần bị đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn đột nhiên chạm vào không kịp chuẩn bị, như bị điện giật khẽ run lên, cái cổ trắng lập tức nổi lên một mảng hồng. Tâm lý Hứa Duệ có chút rung động, tay quẹt đi xuống, cách một tầng đồng phục dừng lại trên bả vai thon gầy của Ninh Giác Thần, ngón trỏ không cẩn thận chạm đến chỗ da lộ ra ở cổ áo:”Cảm ơn cậu nhiều.”
Ninh Giác Thần cứ như vậy mềm nhũn lắc đầu, thậm chí ngại ngùng mà mím môi nở nụ cười:”Cảm ơn Duệ ca ngày hôm qua!” Hứa Duệ nghĩ thầm đứa bé này còn rất biết đạo, lật tay một cái bóp thịt mềm sau gáy cậu như con mèo nhỏ đầu hẻm:”Không sai, sau này cũng nói cảm ơn nhiều hơn đừng nói xin lỗi.”
Ninh Giác Thần không biết Hứa Duệ đã ăn qua cùng Lục Giác Lam, vừa giữa trưa ra ra vào vào mấy lần cũng không nhịn được nhìn ngăn bàn Hứa Duệ. Phần bữa sáng kia vẫn luôn đặt ở đó, đến buổi trưa cũng không động tới. Bánh bao đã sớm nguội lạnh, hộp cơm để lâu cũng xuất hiện vết dầu lớn màu vàng. Túi nhựa đựng ngưng tụ hơi nước thành giọt như nước mưa, chảy tới tấm gỗ ở ngăn bàn, lưu lại một bãi nước đậm màu. Tan học Hứa Duệ sẽ vứt chúng nó vào trong thùng rác đi, Ninh Giác Thần nghĩ.
Cho nên nói “Thứ tự xuất hiện trong cuộc sống là điều rất quan trọng” câu nói này cũng không phải không hề có đạo lý.
Muốn nói lập trường của Hứa Duệ quả thật cũng lúng túng, hắn đối với Ninh Giác Thần không có ý kiến gì, thậm chí cảm thấy được tiểu tử này có lúc ngu ngốc chơi rất vui. Thế nhưng là bằng hữu của Lục Giác Lam, hắn về tình về lý về công về tư cũng không nên quá gần đệ đệ này.
Cũng may Ninh Giác Thần đặc biệt tự giác, không để cho Hứa Duệ quá khó xử. Ngoại trừ lần đó đưa điểm tâm, sau đó không tiếp tục chủ động lấy lòng Hứa Duệ. Sáng sớm ngồi xe buýt đến trường học, làm xong thẻ ăn cơm tự mình đến nhà ăn ăn cơm, cố gắng hạ thấp cảm giác về sự tồn tại của chính mình, không gây thêm phiền phức cho bọn họ.
Có lúc Hứa Duệ ngủ trong giờ ngữ văn còn mơ mơ màng màng không nhớ nổi cậu là người nào, vừa ngẩng đầu cho là phía trước vẫn là Lục Giác Lam, nhìn một hồi thấy thân thể này thật nhỏ bé đơn bạc, bộ đồng phục học sinh này làm sao bả vai lại xuống tận giữa cánh tay. Suy nghĩ thêm một chút, nga, không phải Lục Giác Lam, là Ninh Giác Thần.
Trên đường đi học thỉnh thoảng cũng đụng phải. Lần đầu tiên thấy Ninh Giác Thần đứng chờ xe ở cao ốc Bạch Vân, Hứa Duệ liếc mắt liền nhìn thấy cậu, dù sao cũng không phải ai mặc bộ đồng phục học sinh cũng thành váy. Hiện tại đúng lúc là giờ cao điểm đi học đi làm, trên bến xe đầy ắp người, Ninh Giác Thần đứng bên dọc đường, Hứa Duệ có chút sợ cậu bị học sinh cấp hai đằng sau đùa giỡn đẩy lên đường xe chạy.
Một lúc sau 705 vào trạm, trên đường xe đi qua vài trường học, trên xe đều là học sinh chen lấn đầy. Hai mươi mấy người đi theo xe chạy một đoạn, sau đó chen nhau lên xe. Hứa Duệ ở xa xa nhìn Ninh Giác Thần người nhỏ như vậy, đứng ở phía ngoài gấp đến độ không lên xe được.
Hắn lại nghĩ tới đám mèo hoang ở đầu hẻm, bên trong có một con mèo nhỏ một chân bị khập khiễng, mỗi lần chạy chậm không cướp được thức ăn. Mặc dù là người cuối cùng nhưng Ninh Giác Thần rốt cục cũng lên được xe. Cửa xe vừa đóng cả chiếc xe như một hộp đóng cá mòi trên dây chuyền sản xuất. Ninh Giác Thần ôm cặp sách bị ép trên cửa đến biến dạng, chặt chẽ đứng ở chính giữa trên kính.
Đèn đỏ bên kia vừa vặn đếm xong, Lục Giác Lam kỳ quái nhìn Hứa Duệ liếc mắt một cái:”Phát ngốc cái gì đấy?” Hứa Duệ thu hồi ánh mắt, đem xe đạp đạp đi ra ngoài:” Ngắm phong cảnh.”
Có một lần là Ninh Giác Thần đợi 705 ở trên đường. Ngày hôm đó khá sớm, người trên xe không nhiều. Ninh Giác Thần cầm lấy tay cầm đứng, nhìn có chút buồn ngủ, vừa bắt đầu còn đứng nghiêm, sau đó đầu liền hướng bên phải gật gù, nghiêng nghiêng liền đập lên cánh tay mình, đôi mắt cũng mê mê trừng trừng híp lại. Đây cũng thật là khổ, đứng trên xe cũng có thể ngủ.
Hứa Duệ đạp xe song song cùng xe buýt, lái xe có chút nhanh, Ninh Giác Thần treo tay lảo đảo dựa vào khuỷu tay mình ngủ gà ngủ gật. Tài xế này lái xe có chút ẩu, rất hay thắng gấp, dọc đường đi Ninh Giác Thần nhiều lần thức tỉnh. Một lần cuối cùng còn trực tiếp va đầu vào lưng đồng học phía trước, đồng học này cũng mặc đồng phục cùng trường cùng lớp mười, người cao lớn, giống như một ngọn núi nhỏ.
Ninh Giác Thần nhất thời liền thanh tỉnh, vội vàng cúi đầu xuống nói xin lỗi. Hứa Duệ cũng có thể tưởng tượng được giọng nói và biểu tình cậu nói “Thật xin lỗi”, chính là không biết cái đập đầu kia có đau hay không, đồng học chung trường kia vừa cao lại to cả người nhìn cứng rắn. Thời điểm vừa thấy Ninh Giác Thần ngã, não Hứa Duệ liền bổ “Đùng” một tiếng.
Lục Giác Lam bực mình ở phía sau ấn chuông xe gọi hắn:” Mẹ kiếp, cậu đi chậm một chút có được hay không? Càng đi càng nhanh, có phải cùng đua với xe buýt đâu?”
Còn có một lần ở quán ăn sáng của lão Lưu. Ngày đó trước khi đi Hứa Duệ đã ăn sủi cảo bà nội nấu, sáng sớm Lục Giác Lam mới phát hiện hết gas, bật bếp không cháy, trong nhà không có cơm ăn. Hai người hay là đi đến quán lão Lưu ăn bánh bao, trong quán đầy ắp người, đợi mãi mới chờ đến lúc có hai chỗ trống.
Hứa Duệ ngồi xuống liền sững sờ, không nghĩ tới Ninh Giác Thần ngồi đối diện. Trong miệng Ninh Giác Thần nhét đến tràn đầy, miệng phình ra, ăn như chuột đồng, nhìn thấy bọn họ suýt chút nữa nghẹn chết, nửa ngày sau mới mạnh miệng nuốt đồ ăn xuống, rất nhỏ giọng chào hỏi bọn họ:” Ca, Duệ ca.” Lục Giác Lam tách đôi đũa, thờ ơ trả lời:”Thân thiết thật, gọi là Duệ ca, từ lúc nào đã quen như vậy.”
Ánh mắt Ninh Giác Thần có chút hốt hoảng nhìn trên mặt hai người lung lay một hồi, không biết nên nói là quen hay là không quen, tay không cầm đũa sốt sắng ở dưới bàn vặn góc áo. Hứa Duệ lúng túng hắng giọng một cái, theo thói quen chọc cùi chỏ vào eo Lục Giác Lam:” Còn không phải là bởi vì cậu sao! Tôi tha thiết mong chờ đợi nhiều năm như vậy cũng không được nghe một tiếng ca, còn không cho phép tôi tìm một người khác gọi nghiện miệng?” Lục Giác Lam một bên bóc vỏ trứng luộc trong nước trà vừa mắng một câu ngu ngốc.
Hứa Duệ lúc nói chuyện với Ninh Giác Thần vốn là rất nghiêm túc nhìn cậu, đến nửa câu sau ánh mắt bỗng lóe lên, sau đó yên lặng mà ảm xuống:” Tôi ăn xong rồi, đi trước.” Ninh Giác Thần đeo cặp sách đứng lên. Hứa Duệ ngẩng đầu lên, vốn là bảo cậu chờ một chút cùng đi, Lục Giác Lam đã nói trước:”Đi sớm giúp tôi trực nhật chút.”
Ninh Giác Thần biết điều mà gật đầu vâng hai tiếng:”Được rồi ca.” Cậu từ hành lang chật hẹp đi ra, thử thăm dò hỏi:” Em mang cặp sách anh đến phòng học trước?” Lục Giác Lam múc một thìa đậu phụ, không ngẩng đầu, đại khái xem như là ngầm cho phép.
Mấy ngày hôm nay lại có một luồng khí lạnh mới, nhiệt độ giảm xuống mấy độ. Ninh Giác Thần mặc một bộ áo lông màu trắng, nhưng là có chút cũ, cổ áo đồng phục học sinh lộ ra chỗ cổ áo. Nhưng hắn rốt cục không như lúc đầu khinh cậu mỏng như tờ giấy, cả người thành thật “Lập thể ” đứng lên (chỗ này mình không hiểu “Lập thể” nên để nguyên). Hứa Duệ nghiêng đầu nhìn Ninh Giác Thần nhấc cặp sách Lục Giác Lam lên đi ra cửa, tay áo đồng phục kéo lên một đoạn, theo vận động của tay, cổ tay lộ ra một đoạn.
Ninh Giác Thần đẩy cửa tiệm đi ra ngoài, Hứa Duệ ngưng thần nhìn bóng lưng cậu, cảm thấy Ninh Giác Thần thật giống một tấm lá vàng khô rụng yếu ớt, còn chưa chạm xuống đất liền bị gió lạnh thổi một cái xé nát.