Đọc truyện Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất – Chương 71: Cửu trọng lầu canh mặc quân chọn
Gió mạnh mưa to, đánh vào trên mái hiên lốp bốp, bọt nước văng khắp nơi, dưới hành lang, mấy chục thầy thuốc vác cái hòm thuốc được một người thị vệ dẫn vội vã đi qua góc hành lang vào nội viện.
Mới vừa vào nội viện, liền thấy mấy thị nữ bưng chậu đồng từ trong sương phòng sau viện tây đang nối đuôi ra, trong chậu đều là máu đen đậm như mực. Thị vệ đi ở trước nhất cả kinh, tăng nhanh mấy bước, bước đến cửa phòng, lau nước mưa trên mặt mới đi vào trong.
Trong phòng đèn dầu sáng rỡ, bóng người trùng điệp, mấy chục thị nữ khép mi buông mắt, bước chân hốt hoảng, tới tới lui lui giữa bình phong như con thoi, tiến lùi không tiếng động, chỉ có sau rèm mơ hồ truyền đến tiếng rên rỉ khổ sở của nữ tử. Nơi gần rèm, Tiêu Dật chắp tay dạo bước, giống như con thú bị vây khốn, trước người đã có hơn mười người quỳ, sắc mặt mọi người trắng bệch.
Thống lĩnh Lý Hạ ở phủ tướng quân đứng gần cửa tinh mắt nhìn thấy nhóm người đứng ở cửa, hơi do dự, không biến sắc dịch mấy bước, lui ra ngoài cửa.
“Lý đại nhân. . . .” Người nọ nói nhỏ, lại gần mấy bước, “Đại phu nổi danh trong thành Thương Châu đều ở đây hết.”
Lý Hạ giương mắt nhìn nhóm người đứng ở dưới mái nhà cong, mày nhíu lại càng sâu, nữ tử trong phòng là ai, người khác không ai biết, nhưng hắn lại biết rất rõ ràng. Nếu như hoàng hậu Kỳ quốc chết ở chỗ này, sợ rằng Thương châu này sẽ không thể thái bình.
“Đại nhân. . . .” Người nọ thấy Lý Hạ không nói, lại nhỏ giọng dò hỏi, “Đã ba ngày rồi. . . . Nữ tử trong phòng còn có thể sống không?”
Lý Hạ bị lời kia làm sợ hãi, nheo mắt đang muốn trách cứ, bên trong phòng lại ồn ào, hắn theo bản năng nhanh chóng xoay người nhìn sang.
Mấy người vốn tụ trước giường chẩn bệnh cùng nhau quỳ xuống, giọng nói run rẩy: “Bọn thần. . . Nghiên cứu ra mấy phương thuốc, nhưng. . . . Nhưng. . . .”
“Nhưng cái gì?” Tiêu Dật lạnh lùng quát.
Mấy người đang quỳ đều cúi đầu thấp hơn, trán đụng vào đất mặt, tay khẽ run, Lâm Hiển cầm đầu Thái Y Viện run giọng trả lời: “Nhưng loại độc Tuyết Phách Tinh rất là phức tạp, dùng thuốc không chắc chắn lằm, cũng có thể sẽ bỏ mạng vì thuốc, bọn thần. . . . không dám dùng thuốc.”
Tiêu Dật mìm môi thành đường cong lạnh lùng, tức giận chất vấn: “Ngươi nói thuốc giải cũng có thể trở thành thuốc độc?”
Lâm Hiển lạnh run một cái, tiếp tục trả lời: “Phải . . . Là như thế.”
Một tia chớp xẹt qua phía chân trời, chiếu vào trên sắc mặt căng thẳng của Đế Vương. Giày màu vàng chậm rãi dời qua trước mặt đám người đang quỳ, bước tới trước giường hẹp, lạnh giọng ra lệnh: “Gọi người thử thuốc.”
“Phương pháp này không thể được” Lâm Hiển dập đầu lần nữa, đè xuống sự sợ hãi ở đáy lòng, “Mỗi người. . . . Thể chất khác nhau, dược tính cũng sẽ theo thay đổi. . . .”
“Phương thuốc của Thiên Cơ Tử ngày đó đâu? Vì sao không thử?” Ttrong yên lặng thanh âm của một nữ tử vội vàng vang lên.
Lâm Hiển kinh ngạc ngước mắt nhìn lại, thấy Tiêu Dật không lên tiếng mới trả lời: “Độc của hoàng hậu nương nương đã công vào nội tạng, phương thuốc này đã không thể dùng.”
Gian phòng trong nháy mắt yên tĩnh như chết, sấm sét rền vang, xen lẫn thanh âm của nước mưa từ đỉnh núi nơi xa chảy xuống, giống như dần dần áp đảo tiếng rên nhẹ đau đến vô lực này. Thân hình Tiêu Dật cứng ngắc như sắt, một hồi lâu mới chậm rãi cúi người, đưa tay từ từ chạm đến gương mặt trắng như tuyết của nàng. Đã từng hận đôi mắt lạnh nhạt này đến mức tận cùng, nhưng bây giờ hắn lại rất hi vọng có thể gặp lại, cho dù cách thiên sơn vạn thủy cũng tốt hơn hiện tại.
“Hoàng thượng! Xin đưa muội ấy về Bắc Liêu, danh y Thiên Cơ Tử nơi đó nhất định sẽ có biện pháp.” Bích Ngô đột nhiên quỳ gối trong đám người, gấp giọng khẩn cầu.
Ánh mắt bén nhọn như kiếm bắn về phía nữ tử quỳ xuống đất, ý lạnh trong mắt đột nhiên tăng, lạnh như băng sương.
“Hoàng thượng muốn mở to mắt nhìn muội ấy chết đi hay là dùng mạng của muội ấy thử một lần?” Bích Ngô không tránh, nhìn lại ánh mắt của hắn, nhiều tiếng ép hỏi.
Mắt lạnh chợt nheo lại, ánh mắt sắc bén như kiếm.
“Hoàng thượng. . . .” Công Tôn Cảnh Thăng theo sát Bích Ngô quỳ xuống, gấp giọng biện hộ, “Bích Ngô chỉ là. . . .”
“Ưmh. . . .” tiếng rên rỉ bể tan tành giống như là đè nén tới cực điểm rốt cuộc bộc phát vào giờ khắc này, nữ tử trên giường đột nhiên níu chặt chăn bên người, thân thể co rúc, tiếng ho không ngừng, nơi khóe miệng chảy ra rất nhiều máu màu đen như mực.
“Tiểu Thất!” sắc mặt Bích Ngô thảm bại như bụi, lảo đảo mấy bước, muốn tiến lên. Công Tôn Cảnh Thăng đột nhiên kéo tay của nàng, kéo nàng tới trong ngực, đè lại nàng, nhỏ giọng nói: “Bích Ngô, tỉnh táo một chút, nàng kích động như thế, không có chỗ tốt nào cho nàng ấy đâu.”
“Không!” Bích Ngô điên cuồng giùng giằng ở trong lòng hắn, tay dùng sức đẩy hắn, “Muội ấy không thể chết được! Muội ấy không thể chết!” Giống như đột nhiên ý thức được cái gì, lại quỳ gối trên đất, cầu khẩn liên tục, “Tiêu Dật, hoàng thượng. . . . . . Hoàng thượng. . . . . . Van cầu người, thả muội ấy đi! Thả muội ấy đi!”
Gương mặt của Tiêu Dật bên cạnh giường cứng ngắc như sắt, trong mắt lạnh nhạt rốt cuộc từ từ hiện lên nhất đau đớn, giống như đau đến cực điểm, dần dần lại hóa thành đau thương vô lực. Tay đưa ra dừng một chốc, nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí ôm Tiểu Thất trên giường vào trong ngực, một người nhỏ thế này, lại co rúc thật chặt ở trong ngực của hắn, nhưng vì cái gì lại không giữ được: “Tiểu Thất! Tiểu Thất!” Trước ngực Đế Vương tôn quý bị dính vào vết máu làm cho người kinh hãi, Tiêu Dật cúi đầu, hô nhỏ ở bên tai nàng, “Ninh Tiểu Thất, nàng cố ý có phải không, cho là như vậy ta sẽ thả nàng, ta. . . . nàng chính là ỷ vào ta không có cách nào với nàng, nhưng nàng thắng, ta thật không có biện pháp. . . .”
“Công Tôn Cảnh Thăng. . . .” Hắn chậm rãi đứng lên, hất đầu nhìn về màn mưa mịt mờ, tay nắm chặt trắng bệnh, thanh âm trầm thấp vang dội giữa sấm sét, “Ngươi đưa. . . .”
“Ken két!” Cửa chính hậu viện mở rộng ra, thanh âm Tiêu Dật dừng lại, đáy mắt mơ hồ hiện lên vẻ phức tạp, quay đầu lại trông thấy trong màn mưa, người kia mặc bào phục màu đen bước nhanh tới, kiếm dài cầm trong tay dính đầy nước mưa, phát ra ánh lạnh yếu ớt.
Lý Hạ phản ứng trước, rút kiếm trong tay nghênh đón.
“Lui ra!” Tiêu Dật lại lên tiếng ngăn cản, nhìn vẻ khủng hoảng và nóng lòng trên mặt người kia, “Ngươi rốt cuộc vẫn tới.”
“Ta không thua nổi!” Tùy ý ném kiếm lên đất, Bắc Thiên Vũ bước mấy bước vào trong phòng, đối mặt với Tiêu Dật nói, “Để cho ta. . . .” Trong rèm che truyền đến tiếng rên rỉ đứt quãng, ánh mắt Bắc Thiên Vũ chợt căng thẳng, sắc mặt thay đổi, không để ý tới cái gì, giành chạy lên.
Tiêu Dật đứng ở nơi đó, nhìn bóng người kia chợt lóe lên, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ sở, hắn biết hắn sẽ đến. Hắn thắng, hắn thắng thì thế nào, thứ hắn muốn thắng được đã sớm mất đi.
*********************************************
Kinh trập tháng ba (vào ngày 5 hoặc 6 tháng ba), vạn vật đều tỉnh, phong cảnh ấm áp.
Ánh nắng ấm áp đầu tiên sau rời đông chậm rãi dâng lên từ mạch núi Kỳ Liên, ánh mặt trời bắn ra bốn phía, tán lạc trên đồi núi nhấp nhô chập chùng, tuyết đọng dần tan, phản xạ ra ánh trắng sáng ngời.
Buổi trưa mặt trời càng lúc càng nóng, ánh mặt trời xuyên qua cành cây thưa thớt chiếu xuống đất, ấm áp nhẹ nhàng. Hành lang dưới tàng cây có sắp đặt một cái giường mềm, trên giường có một nữ nhân yên tĩnh nằm, khép hờ mắt, lông mi khẽ lay động, khuôn mặt thanh tú ở dưới ánh mặt trời khiến da thịt trắng nõn lộ ra một chút ửng đỏ.
Có một bóng người chắp tay từ từ đi tới, hình như không muốn quấy nhiễu nên tiếng bước chân nhẹ vô cùng, giẫm trên cỏ xốp nhẹ không thể nghe nổi. Bóng người tới gần, thân thể cao lớn rắn rỏi liền chemột nửa ánh mặt trời. Lúc này người trên giường mới phát hiện, nửa hé mắt, muốn nhìn rõ người bên cạnh, có lẽ ánh mặt trời quá mạnh, nàng lại nhắm một lúc, nên hơi nghiêng người, rồi mới híp mắt, nhìn qua bên cạnh lần nữa.
“Đã tỉnh rồi hả ?” Hắn cúi người, để nàng hoàn toàn ở trong bóng râm của mình, tay xẹt qua gò má của nàng, thanh âm nhẹ như nỉ non, “Ừ, mặt phơi hồng hồng.”
Đôi mắt đang híp chợt mở ra, đầu nhanh chóng ngẩng lên, vẻ vui vẻ ở đáy mắt rốt cuộc rút đi khi đối diện tròng mắt thâm thúy, không nói được rốt cuộc là khổ sở, hay là thất vọng, giọng nói cũng không tự chủ được nhỏ đi: “Là ngươi!”
Là ngươi! Hai chữ này rơi vào trong lòng của Tiêu Dật, giống như là một hòn đá nhỏ nện vào đáy hồ, không đau không đớn, nhưng vẫn ở trong đó làm người ta buồn buồn, vô cùng không thoải mái. Là ngươi? Là ta, nếu như không phải là ta, nàng lại hy vọng là ai?
“Tiêu Dật. . . .” Nữ tử đối diện chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu, không nhìn hắn, lại do dự một hồi lâu, sau tiếng kêu kia thì không thể nào nói nổi nữa.
Gương mặt bị mặt trời phơi đỏ nhưng hắn lại nhìn thành vẻ thẹn thùng, Tiêu Dật hoảng hốt một hồi mới phát hiện ra mình đã hỏi ra miệng, giữa bọn họ giống như một mực tránh né rất nhiều chuyện, lúc đầu mơ hồ đối địch, sau đó hắn bỏ qua mà tin tưởng nàng, đến cuối cùng nàng rời đi. Cuộc nhân duyên này đến tột cùng đã sai lầm hay hắn chỉ luôn bỏ lỡ, ngày đó người kia không mang theo người nào một mình xông vào Gia Dự quan, ngay cả hắn cũng bội phục dũng khí và mưu lược của người kia.
“Tiểu Thất. . . .” Tiêu Dật từ từ thu hồi tay muốn xoa má nàng, đứng lên, chậm rãi tựa vào trên thân cây bên cạnh, trên mặt lại có vẻ uể oải, “Nàng có biết. . . . Ta đã tuyên bố hoàng hậu Ninh thị Kỳ quốc hoăng thệ (chết).”
Hoăng thệ? Như vậy —— Tiểu Thất đột nhiên ngẩng đầu, dưới ánh mặt trời, mặt của Tiêu Dật mơ hồ không rõ, nàng theo bản năng hỏi tới: “Tại sao?”
“Tại sao?” Lưng dựa vào cây, hắn khẽ ngửa đầu, nhìn về dãy núi trùng điệp nơi xa, qua nửa khắc, mới nói, “Có lẽ hắn nói đúng, ta vẫn không thể cho nàng cái gì, có lúc, ta thậm chí không biết nên cho nàng cái gì.” Hắn thừa nhận người kia nói trúng tim đen của hắn, nàng sống chết không chừng, thế mà nhưng hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng khổ sở, có thiên hạ trong tay thì thế nào, hắn cũng không làm được gì cả, “Ta đồng ý hắn tuyên bố nàng hoăng thệ, còn hắn đồng ý giải độc rồi vẫn để nàng ở đây, Tiểu Thất, ta với hắn đều muốn cho nàng tự do, nàng thì sao? Nàng quyết định đi đâu?”
“Ta. . . .” Ngồi yên ở trên giường, Tiểu Thất đảo tròng mắt, lông mi thật dài ánh ra bóng mờ. Hắn chợt cúi đầu, thấy nàng hé mở môi liền chậm rãi khạc ra một từ: “Tiểu Thất!” Hắn đột nhiên gọi nàng, ngồi xổm xuống, tay chống đỡ hai bên giường, đáy mắt lộ vẻ gấp gáp, mong đợi, rồi lại có vẻ luống cuống ẩn nhẫn, khủng hoảng, và không xác định, hắn chăm chú nhìn nàng, môi mấp máy, rốt cuộc chậm rãi mở miệng, “Hôm nay cửu hoàng tử Bắc Liêu đã là Hoàng đế Bắc Liêu mới lên ngôi.” Lông mi nàng run rẩy dưới ánh mặt trời, cổ họng Tiêu Dật chợt căng thẳng, tay nhè nhẹ nâng cằm của nàng lên, ép nàng nhìn thẳng hắn, “Nam bộ Kỳ quốc mới vừa đánh bại Hoàng Vũ, ba ngày sau, ta phải trở về Đô thành.” Hắn dừng lại, tròng mắt dần dần tĩnh mịch, “Tiểu Thất, nếu như. . . . Nếu như mà ta trả Kỳ quốc lại cho nàng. . . .”
“Tiêu Dật!” Tiểu Thất hô lên, đáy mắt ngang nhiên hiện lên vẻ kinh sợ, không dám tin nhìn chằm chằm hắn, mắt sáng trong dần dần hiện lên vẻ sáng tỏ, nàng quay đầu, giật giật khóe miệng, “Không! Ta không có một chút hứng thú nào với thiên hạ này.” Giống như không muốn tiếp tục đề tài này, nàng đứng dậy muốn đi.
Tiêu Dật đè lại nàng, ẵm nàng lên.
“Ngươi. . . . . .” Tiểu Thất khó chịu nhúc nhích.
Tiêu Dật nắm tay thật chặt, cúi đầu nhìn qua nàng một cái: “Nàng mới vừa giải hết độc, chỉ sợ ngay cả đứng cũng không vững.”
Nghĩ đến lúc nãy đến đây còn phải nhờ Bích Ngô đỡ, cả người không thăng bằng, Tiểu Thất cũng không cậy mạnh nữa, cúi đầu ở trong lòng hắn, mặc cho hắn ẵm trở về phòng.
Ánh mặt trời chiếu nghiêng xuống, tán lạc đầy đất, bóng người trên đất dần dần thả chậm bước chân, khóe miệng không tự chủ nhếch lên, lộ ra một nụ cười thản nhiên.