Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất

Chương 2: Nghi vấn trong cung chồng chất đến chín tầng mây


Đọc truyện Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất – Chương 2: Nghi vấn trong cung chồng chất đến chín tầng mây

Một tháng sau khi sức khỏe của nàng hồi phục, liền phải nghênh đón Dục phi nương nương đến dò xét. Ngày đó nàng đã ngây ngốc hết một lúc, không biết nên gọi nữ tử nhìn có vẻ dịu dàng thân thiện này thế nào, những nữ tử trong cung đều có thủ đoạn riêng của mình, mặc dù nàng chưa từng trải qua cuộc sống ở hậu cung, nhưng thông qua sách vở cùng với TV vẫn biết ít nhiều, nữ tử nhu nhược vô lực chưa chắc thật sự là mặc người chém giết, nước mắt hồng nhan mới là độc dược xuyên tim, sự thật là như thế.

Bích Ngô ở phía sau nàng cung kính quỳ: “Tham kiến Dục phi nương nương, nương nương cát tường.” Tiếng hô vang dội, nàng hiểu Bích Ngô đang nhắc nhở nàng, đồng thời cũng thầm nhắc nàng thân phận của nữ tử kia.

Nàng lập tức bừng tỉnh, nhẹ nhàng cúi người: “Tiểu Thất thỉnh an nương nương.”

Dục phi nương nương thân thiết tiến lên, kéo nàng, tỉ mỉ quan sát, nói: “Tiểu Thất gầy rồi, mẫu phi con thấy sẽ đau lòng. Bổn cung nên sớm tới thăm con mới đúng.”

“Tiểu Thất đã không có gì đáng ngại, cảm tạ nương nương quan tâm.” Nàng đáp rất kính cẩn, thật sự không biết quan hệ của Tiểu Thất và Dục phi trước kia, chỉ nghĩ kính cẩn một chút sẽ tốt hơn.

Dục phi chợt vươn tay. Dịu dàng vén sợi tóc bên tai nàng ra sau: “Tiểu Thất xa lạ với ta rồi, có phải con đang trách ta.”

Tiểu Thất hơi ngẩn ra, vì Dục phi tự xưng “Ta”, trong lòng âm thầm suy nghĩ, cõ lẽ Dục phi này quan hệ khá thân với mình, như vậy rốt cuộc muốn có nên nói chuyện mất trí nhớ cho nàng biết hay không? Dù sao người quen với Tiểu Thất sớm muộn cũng phát giác. Nàng hơi mím môi, mở miệng ” Là vì Tiểu Thất——”

“Mẫu phi, người tới thăm Tiểu Thất sao không bảo con!” Ngoài cửa chợt truyền đến tiếng la trong trẻo, Tiểu Thất ngẩng đầu, liền thấy một nữ tử mặc y phục đỏ chạy vội tới, nhành trâm ngọc trên đầu leng keng vang dội. Trên gương mặt xinh xắn là nụ cười sáng lạn, đôi mắt trong veo như nước, nhẹ nhàng lấp lánh, lộ vẻ giảo hoạt và đắc ý. Một nữ tử tràn đầy sức sống thế này, Tiểu Thất đột nhiên cảm thấy hâm mộ.

Dục phi nửa cưng chiều nửa trách cứ: “Hô to gọi nhỏ, làm phiền sự thanh tịnh của người khác.”

Thiếu nữ mới tới tựa sát vào ngực Dục phi làm nũng: “Mẫu phi, không phải con gấp gáp muốn thăm Tiểu Thất sao, khi chúng ta rời cung, đúng lúc là Lam Bình nương nương ——”


“Gia Nhi, lại chọc Tiểu Thất thương tâm, tỷ tỷ như con ——” Dục phi cắt lời thiếu nữ, có ý trách cứ.

“Ai nha! Con ——” thiếu nữ hốt hoảng nhìn Tiểu Thất, “Thất muội, chớ có trách tỷ, đều là tỷ ——” thiếu nữ không biết nên giải thích làm sao, gương mặt ảo não.

“Tam tỷ, không có gì đáng ngại!” Tiểu Thất cười nhạt nhìn nữ tử kia, trước giờ nàng luôn ưa thích nữ tử thẳng thắn. Nàng ấy là Tam tỷ của nàng, việc này là do Bích Ngô lặng lẽ đến gần nàng nói, xem ra Bích Ngô không muốn cho họ biết chuyện mình mất trí nhớ. Nàng liền nuốt lời chưa nói xong vừa rồi vào bụng.

“Tiểu Thất không trách tỷ thì tốt.” Thiếu nữ thoải mái, trên mặt lại khôi phục vẻ tràn đầy sức sống, tiếp tục ríu rít.

Hôm đó, Tử Nhiễm cung của nàng thật náo nhiệt.

Sau đó Bích Ngô nói cho nàng biết, Dục phi —— là nữ tử duy nhất quan hệ tốt với mẫu phi của nàng trong cung này. Quan hệ của họ thân như tỷ muội! Tuy Bích Ngô hình dung quan hệ của họ thì dùng từ như thế, nhưng nàng lại nhận thấy sự chán ghét trong mắt Bích Ngô, mặc dù nó chỉ chợt lóe rồi biến mất, nhưng khả năng quan sát của nàng từ trước đến giờ vốn không tệ, cho nên cảm xúc thoáng qua này vẫn không thoát khỏi mắt nàng. Đây cũng là nguyên nhân Bích Ngô không muốn cho họ biết chuyện nàng mất trí nhớ. Bích Ngô ghét Dục phi, nàng mơ hồ có thể đoán ra, hậu cung làm sao thật sự có quan hệ thân như tỷ muội. Nhưng Bích Ngô không nói tỉ mỉ, nàng cũng không hỏi nhiều. Mất đi mẫu phi, hơn nữa không được ưu ái, công chúa này vẫn còn cần người giống Dục phi trông nom.

Dục phi sinh nhị hoàng tử và tam công chúa, là người duy nhất có thể so sánh cao thấp với hoàng hậu ở trong hậu cung này, hơn nữa nhà mẹ của Dục phi, cũng chính là phụ thân cùng với ca ca của Dục phi nắm giữ một phần ba binh lực Kỳ quốc, cuộc sống của Dục phi ở trong hậu cung tất nhiên như cá gặp nước, từng có một lần, cả hoàng hậu cũng kiêng kỵ nàng ba phần. Những điều này, Tiểu Thất tất nhiên không biết, đều là Bích Ngô nói với nàng. Tuy Bích Ngô chỉ là một cung nữ nho nhỏ, nhưng cũng có thể nhìn thấu sóng gió trong hậu cung, nàng cảm thấy Bích Ngô cũng là một nữ tử thông tuệ.

Tiểu Thất không muốn tham dự lục đục đấu đá trong hậu cung, đó là chuyện giữa các tần phi. Cho nên nàng rất ít khi ra ngoài cung của mình, nàng chỉ là một công chúa không được sủng ái, tất nhiên cũng không có ai đến lấy lòng nàng. Vì vậy phần lớn thời gian thì Tử Nhiễm cung của nàng đều rất an tĩnh. Nàng thích một mình lẳng lặng đi lại trong đình viện. Cúi đầu hát những ca khúc còn nhớ rõ, không biết bao nhiêu lần, một bài rồi lại một bài.

Một năm này lặng lẽ trôi qua trong sự yên bình an tĩnh, giống như từ từ mang đi những bất an và phiền não trong lòng nàng. Cuộc sống yên tĩnh như vậy, nàng cũng dần cảm thấy an tâm. Lúc trước có một lần khi Dục phi tới Tử Nhiễm cung thì nàng lo lắng còn có phi tử khác của hoàng đế tới “Thăm” nàng, hơn nữa nàng còn nghĩ đến những chuyện thỉnh an phiền toái ở cổ đại, cho nên nàng cũng run run rẩy rẩy hỏi Bích Ngô về chuyện này, nàng vừa lo lắng chuyện mình mất trí nhớ bị vạch trần, lại nghĩ đến mình còn phải quỳ xuống, nói mấy lời trái lòng thì liền nhức đầu. May mà Bích Ngô kể một chuyện với nàng, tuy nó khiến cho nàng cảm thấy rất hoang mang.


Bích Ngô nói cho nàng biết, Hoàng đế —— phụ hoàng của nàng từng hạ một đạo thánh chỉ sau khi nàng bệnh nặng một trận lúc còn nhỏ, nói là thân thể Thất công chúa suy yếu, không nên đi lại nhiều, miễn đi thỉnh an sớm tối. Đạo thánh chỉ này từng khiến người trong cung suy đoán rối rít, vừa mới bắt đầu thì cho là thương tiếc Thất công chúa, nhưng không ngờ từ đó về sau Hoàng đế không hề bảo Tiểu Thất đến thỉnh an, cũng cực ít đến Tử Nhiễm cung thăm nàng, vì vậy dần dà rất nhiều người liền biết thật ra là phụ hoàng của nàng không muốn nhìn thấy nàng, mà mẫu phi nàng cũng thất sủng vào lúc đó.

Nàng từng nghĩ, khi đó nhất định đã xảy ra chuyện gì! Nhưng Bích Ngô lại không chịu nói tỉ mỉ, Tiểu Thất có thể cảm thấy Bích Ngô có một số việc giấu giếm nàng, nhưng Bích Ngô không nói, nàng cũng không ép hỏi nàng ấy. Từ trước đến giờ nàng không thích miễn cưỡng người khác, thay vì dựa vào ép hỏi để có được “sự thật giả tạo”, nàng tình nguyện không hỏi, tình nguyện không biết.

Mặc dù Tiểu Thất không được sủng ái, nhưng đồ dùng ăn mặc mà Tử Nhiễm cung nàng được phân phối cũng không ít, càng không làm khó nàng, nàng nghĩ chắc là bởi vì Dục phi, có một lần nàng lơ đãng hỏi thì Bích Ngô không nói gì. Cho nên nàng cũng không ghét Dục phi, cuộc sống ở hậu cung, nữ tử nào không có một chút thủ đoạn, cho dù người thuần khiết vào chỗ này cũng không thể không thay đổi, kẻ khôn thì sống, vốn là việc không thể thay đổ.

Tử Nhiễm cung của nàng chỉ có Dục phi thỉnh thoảng đến thăm nàng, đại đa số mọi người đều không nguyện ý tốn thời gian với một công chúa không được yêu thường như nàng. Người cần lấy lòng trong hoàng cung này quá nhiều, nàng tự nhiên không có sức làm, nhưng nàng lại vui vẻ chịu đựng, âm thầm thấy may mắn vì phụ hoàng của nàng đã hạ đạo thánh chỉ kia.

Tam tỷ của nàng lại thường xuyên đến thăm nàng, thiếu nữ rực rỡ giảo hoạt đó, lớn hơn Tiểu Thất ba tuổi, lại có một tấm lòng thẳng thắn, Tiểu Thất rất ưa thích sức sống tản mát ra trên người thiếu nữ. Tốt đẹp như ánh mặt trời, người như vậy rất “quý giá” trong cung, cũng chỉ có những thiếu nữ sống trong sự yêu thương của mọi người mới có trái tim trong trắng như vậy.

Tam tỷ có một cái tên rất êm tai, Ninh Kiêm Gia.

Lau sậy xanh tươi và rậm rạp,

Móc làm sương phủ khắp mọi nơi.

Người mà đang nói hiện thời,


Ở vùng nước biếc cách vời một phương.

Ví ngược dòng tìm đường theo mãi,

Đường càng thêm trở ngại xa xôi.

Thuận dòng theo đến tận nơi,

Giữa vùng nước biếc, thấy người ở trong.[1]

Lúc ấy nàng nhớ tới bài thơ này. Một nữ tử thật tốt đẹp!

Khi nàng lơ đãng bật thốt, lại khiến Kiêm Gia kêu lên: “Tiểu Thất cũng biết bài thơ này.”

Trong lòng nàng cả kinh, không khỏi hỏi: “Còn có ai từng đọc bài thơ này sao?”

“Mẫu phi muội đó! Khi đó ta còn chê tên ta quá nhiều nét, gọi Tiểu Thất giống muội, thật đơn giản —— cho nên ta còn cố ý muốn đổi! Sau đó Lam Bình nương nương đọc câu thơ này, còn nói sơ ý thơ với ta, ta mới không làm loạn lên! Ai nha! Ta thật là đần, bà là mẫu phi của muội, nhất định muội đã nghe bà nói?” Ninh Kiêm Gia thoải mái kể, mới phát hiện bộ dáng ngây ngốc của Tiểu Thất.

“Tiểu Thất, muội không sao chớ?” Ninh Kiêm Gia đẩy đẩy nàng, nàng mới phản ứng được, tin tức này đối với nàng mà nói thật sự là quá kinh người. Nàng đang suy nghĩ, chẳng lẽ Lam Bình nương nương đó cũng xuyên qua.


Nhưng nghi vấn này mãi mãi chìm vào biển rộng, không có đáp án.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Đây là bài thơ Kiêm gia 1 (Lau sậy 1) của Khổng Tử. Bài thơ được dịch bởi Tạ Quang Phát. Bản gốc là:

Kiêm gia thương thương,

Bạch lộ vi sương.

Sở vị y nhân,

Tại thuỷ nhất phương.

Tố hồi tùng chi,

Đạo trở thả trường,

Tố du tùng chi,

Uyển tại thuỷ trung ương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.