Đọc truyện Gần Lắm Nhưng Được Không – Chương 84: Đối đầu (1)
Gần hai tuần trôi qua, Tử Đằng vẫn luôn đi ra ngoài cùng Beatrix và còn nhờ Chấn Nghiêm truyền tin ra ngoài cô và Lãnh Hàn cãi nhau khiến cho Hà Lương càng có cơ hội ra tay. Cô đã nghĩ rất nhiều về kế hoạch này, ông ta dù xảo quyệt tới đâu thì chỉ cần một mánh nhỏ là có thể khiến ông ta lộ sơ hở. Tử đằng cũng đã nắm bắt được thông tin bên Lãnh Hàn, Thạch Khâm hiện đang bị Hà Lương giam lỏng nhưng vẫn còn an toàn. Nếu như anh có chuyện gì thì Lãnh Hàn sẽ báo cho cô.
Cho đến một ngày, Tử Đằng cầm trên tay cô một bó hoa, mặc thêm một chiếc váy trắng, mái tóc được xõa dài, cô để Beatrix lái xe chở cô tới một bìa rừng, còn bản thân thì đi một mình vào sâu bên trong cánh rừng. Trước khi đi cô còn dặn Beatrix không được đi theo. Anh có phần hơi lo lắng vì nếu không có anh, lỡ cô có chuyện gì thì anh lại tấc trách. Nhưng Tử Đằng đã hạ lệnh, anh chỉ có thể thuận theo.
Beatrix vừa lái xe đi, một mình Tử Đằng đi vào trong bìa rừng. Trời đang có dấu hiệu muốn mưa nên cô có cầm theo một chiếc ô. Đi sâu vào bên trong, có một căn nhà hoang đã ở đây rất lâu rồi. Nhìn lại khung cảnh này, Tử Đằng không có chút cảm xúc gì lướt qua nó một hồi. Một căn nhà đơn sơ, gỗ gần như đã mục nát hẳn. Những cảnh tượng trước mặt đang dần tua lại. Đúng vậy, vào một đêm mưa vào 20 năm trước, chính cô bị bắt cóc đến đây. Cứ nghĩ những kí ức đó đã không còn, nhưng chỉ cần nhìn lại căn nhà phía trước, mọi kí ức vào cái ngày tăm tối đó đã quay trở lại. Tay của Tử Đằng bất giác siết lấy cây dù. Vào ngày hôm nay, chính cô sẽ chấm dứt hết tất cả.
Tử Đằng đặt bó hoa xuống trước cửa, trước đó cô có nhờ người mang một bình xăng đến, cô cầm lấy can xăng đổ thẳng vào trong nhà. Lấy từ trong túi áo một hộp diêm, quẹt một cây ném vào phần xăng đã được đổ lênh láng khắp sàn nhà. Một ngọn lửa đỏ rực đột nhiên bùng lên, bao chùm lấy cả căn nhà. Căn nhà đó đang bị ngọn lửa nuốt chửng.
Trời cũng đã bắt đầu mưa, Tử đằng bật lấy cây dù lên, ánh mắt vô hồn vẫn đang nhìn lấy căn nhà đang bị lửa bao vây. Trời mưa như muốn dập tắt ngọn lửa đang cháy nhưng không thể, căn nhà vẫn đang cháy rất lớn, khó mà có thể dập tắt được. Tử Đằng vẫn còn đang nhìn căn nhà đang cháy, cô muốn đợi nó được đốt xong rồi mới rời đi.
Khi căn nhà được đốt gần hết, Tử đằng vẫn đứng đó, ánh mặt lạnh lùng vẫn không di chuyển nhưng đã biết rõ đã có người ở đây. Lát sau, nhóm người đó xuất hiện. Không như những lần trước, lần này họ đã có chuẩn bị đầy đủ, chúng bao vây cô không lấy đường thoát. Tử Đằng vẫn không hề hoảng hốt, quan sát một hồi xem chúng có bao nhiêu người. Quả nhiên đúng như cô dự đoán, ngay cả người lãnh đạo của chúng đã có mặt. Từ trong đám người, Hà Lương đã xuất hiện.
Tử Đằng quan sát ông ta một lượt, nhìn thấy trong ánh mắt của ông ta ngoài sự cay nghiệt ác độc thì bên trong còn có sự bi thương của một kẻ si tình. Cô không nghĩ hành động đốt căn nhà này của cô mà ông ta cũng dò ra được. Chỉ có Beatrix và cô biết địa điểm này nhưng anh lại không biết cô đến đây để làm gì.
Hà Lương lúc này chưa muốn động thủ. Gần đây ông ta luôn nhận được tin, cô luôn đi ra ngoài cùng Beatrix nên không có cơ hội ra tay. Vừa hay hôm nay cô đến đây một mình, cuối cùng là tập hợp người mà kéo đến đây, Thật không ngờ cô lại đến cái nơi năm xưa đã mang bao nhiêu kí ức không tốt đẹp mà còn rất chi là đau buồn. Lí do cô đến đây là muốn nhắc nhở ông ta, chuyện năm xưa cô vẫn còn nhớ và sẽ báo thù toàn bộ.
“Cuối cùng ông cũng tới.”
Tử Đằng đặt ra câu nghi vấn cho Hà Lương một cách bình thản. Hà Lương đơn nhiên nhận ra hàm ý của cô trong lời nói. Hà Lương cười khanh khách vẻ mặt xem thường nhìn cô mà nói.
“Quả không hổ danh là con gái của Kim Lệ Vy, thông minh xuất chúng.”
“Ông quá khen, tôi chỉ là hưởng một chút tài năng của bà ấy thôi.”
Tử Đằng vẫn gương mặt lạnh mà đáp lại ông ta. Hà Lương mặt liền biết sắc, ông ta giận dữ nói.
“Im ngay, con nghiệt chủng như mày không đáng được sinh ra. Nếu không phải do Lệ Vy một mực muốn cưới tên họ Chu đó thì đã không chết như vậy.”
Tử Đằng không nói gì, nhưng trong thâm tâm của cô, điều mà cô ghét nhất là ai đang sỉ nhục người của cô. Nếu không phải do ông ta ép buộc mẹ cô làm vị hôn thê của ông ta, thì mẹ cô đã không phải chịu khổ như vậy. Hôm nay cô sẽ đòi lại mọi công bằng.
“Kim Tử Đằng, hôm nay tao sẽ cho mày thấy thế nào sống không bằng chết.”
Hà Lương mạnh miệng tuyên bố. Tử Đằng cười khinh ông ta. Từ sau cái ngày 20 năm trước, cô đã không còn là cô gái yếu đuối nữa, những kẻ luôn muốn làm kẻ thù của cô chỉ có duy nhất một con đường chết. Cô vẫn còn đang bình tĩnh để xem ông ta muốn làm gì. Cô nở một nụ cười lạnh nhìn ông ta mà nói.
“Hà Lương, nếu ông muốn như vậy, thì tôi xem kẻ nào sẽ sống không bằng chết.”