Đọc truyện Gần Lắm Nhưng Được Không – Chương 69: Sự tình – Theo dõi
Gần một tháng sau đó, Tử Đằng vẫn đi làm bình thường với anh nhưng tần suất có vẻ giảm đi hẳn. Một tuần cô đi làm được có 2,3 ngày, còn lại thì bị ép ở nhà. Cô cũng không hiểu là anh làm vậy là đang có ý định gì, chỉ lấy đúng lí do duy nhất là cho cô ít xuất hiện ở Phong thị. Tử Đằng cũng phải bất lực với Lãnh Hàn, ngoại trừ công việc ra, ở biệt thự của anh ngoài ăn, ngủ, trò chuyện với người hầu, gần như là cô rất nhàn rỗi. Bảo cô ngồi yên một chỗ thật là một điều không thể mà.
Ở nhà không cũng không có việc gì làm, Tử Đằng không thể làm gì hơn là xin Lãnh Hàn cho mình đi ra ngoài với Lam Bạch và Giang Nguyên. Tốn tận nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng anh cũng đồng ý cho cô đi ra ngoài.
Lam Bạch và Giang Nguyên sau một thời gian cuối cùng cũng thấy được cô, đã bao lâu rồi họ còn không biết cô gầy mập ra sao. Mấy tuần nay cứ như biến mất tăm vậy. Tử Đằng ngồi uống cà phê cùng hai người bạn, nhìn họ cứ nhìn chằm chằm như vậy thì đúng là hơi khó chịu thật mà, cô nhíu mày nói.
“Hai cậu, đừng nhìn mình thế chứ. Có gì thì nói đi, cứ nhìn mình như vậy không mỏi mắt hay sao.”
Lam Bạch và Giang Nguyên vẫn không nói gì, hai quan sát cô thêm một lúc, rồi Lam Bạch chợt lên tiếng.
“Tiểu Đằng, mình cảm thấy sai lầm khi hàn gắn cho hai người. Cuối cùng là cậu muốn bỏ mặc anh em sao. Hai tháng nay hai người đã làm gì vậy hả.”
Tử Đằng cũng chỉ nhìn Lam Bạch mà cười ngượng. Hôm nay ra đây chẳng phải lâu rồi không gọi nhau một tiếng hay sao, sao giờ thành quay ra chất vấn cô rồi. Tử Đằng uống một ngụm trà, từ từ mà giải thích với cô bạn
“Thôi nào, mình có biến khỏi Hải Thành này đâu. Cậu gọi mình ra chỉ là chất vấn chuyện của mình và Lãnh Hàn à.”
Lam Bạch thẹn quá hóa giận, đã không liên lạc với cô hai tháng nay mà còn ra vẻ vô tội, không biết còn có coi cô là chị em hay không. Giang Nguyên vẫn phải ra khuyên Lam Bạch.
“Được rồi Lam Bạch, giờ họ cũng thành một đôi rồi thì chúc cho họ đi, cậu còn nhăn nhó gì.”
“Giang Nguyên, ông…” – Lam Bạch cũng chỉ có thể cạn lời ông thần này.
“Giang Nguyên, ông nói thì hay lắm. Sao cậu không lo giải quyết vận đào hoa của cậu đi còn nói ai.” – Tử Đằng cũng không thua kém gì mà nói.
Vẫn phải nói, ai biểu anh có sức hút quá đi làm chi. Đi đâu cũng có phụ nữ bám theo, thật không thể chịu được mà. Vậy mà vẫn có thể thân nhau trong một thời gian dài như vậy.
Lam Bạch cầm tách trà nhấm nháp một ngụm, mắt vẫn nhìn về Tử Đằng mà nói.
“Chuyện cậu là con cháu Kim gia, là thật…”
Tử Đằng không nói gì, nghe câu này của cô bạn xong, cô cũng chỉ khẽ gật đầu. Bầu không khí trong bàn cũng trở nên âm trầm hơn. Hai người bạn nghe xong cũng không tin được mà. Họ cũng mới nghe Nhất Lan kể lại, lúc đầu họ cũng không tin, những giờ chính cô thừa nhận thì cũng không thể chối cãi được gì. Đến lượt Giang Nguyên lên tiếng.
“Mình mới nghe tin từ Thượng Thành, người của Hà Lương đang nhắm vào cậu.”
Tử Đằng đặt tách trà lên bàn, gần một tháng, cô vẫn đang chờ động tĩnh từ ông ta nhưng vẫn không thấy hành động gì. Chỉ biết một vài nhóm của Hà gia đang ở Hải Thành thì bị phục kích mấy lần, cô cũng đoán ra được anh bạn Thượng Thành là người làm. Nhưng lại có một tin khác ở Mỹ ông ta cũng bị phục kích, cô vẫn không hiểu người là ai. Không lẽ là Huyết ma, nhưng cô và Tần Trạch đâu tính là thân đâu.
“Ừ. Ông ta nhắm vào Phong thị không phải vì Lãnh Hàn, mà là vì mình, ông ta là đang muốn mình lộ diện. Mình nghe Chấn Nghiêm nói, ngày xưa, Hà Lương chính là vị hôn phu mà ông ngoại mình sắp xếp.”
Tử Đằng bình tĩnh mà nói ra những manh mối hiện tại mà mình có. Lam Bạch và Giang Nguyên nghe cô nói xong mà cảm thấy không tin. Nhưng với lí luận phân tích của cô thì không thể nhầm lẫn đâu được. Giang người hít một hơi lạnh để bình tĩnh lại tâm trạng, rồi quay ra hỏi cô.
“Nói như vậy, ông ta vốn là hôn phu của mẹ cậu, nhưng vì không muốn kết hôn với ông ta nên mẹ cậu đã lựa chọn cha cậu. Nhưng ông ta nhắm vào cậu vậy là có mục đích gì.”
Tử Đằng lắc đầu, bản thân cô không thể hiểu được rằng ông ta đang muốn làm gì. Nếu hiện tại muốn nhằm vào cô thì đã ra tay từ lâu rồi, sẽ không kéo dài đến vậy.
“Mình cũng không rõ, hiện vẫn đang trong quá trình điều tra. Nhưng ông ta là người khó lường, mình vẫn không đoán được ông ta đang định làm gì.”. ngôn tình hài
“Vậy cậu ít ra ngoài thì tốt hơn, không chừng ông ta đang lên kế hoạch gì đó. Điển hình như… cho người theo dõi cậu.”
Giang Nguyên vừa dứt lời, anh chỉ tay về phía bàn cuối dãy. Anh có giác quan vô cùng nhạy bén nên có thể biết được người trước mặt đang muốn làm gì. Lam Bạch và Tử Đằng tò mò, đồng loạt quay người nhìn ra phía sau anh chỉ. Từ xa, Lam Bạch đã thấy có một anh chàng ăn mặc lịch sự vẫn đang nhìn nhóm của ba người. Cô đang định đứng lên ra xử lý tên theo dõi kia.
“Để mình ra xem.”
Cô còn chưa kịp đứng lên thì đã bị Tử Đằng và Giang Nguyên ngăn lại, kéo cô ngồi xuống ghế. Để Lam Bạch tự tung tự tác thì quán cà phê này cũng không được yên ổn đâu. Tử Đằng nhận ra người đó rất quen, cô đã gặp anh ta rồi. Nhìn kĩ thêm một chút nữa, cô mới nhận ra là một trong bốn thuộc hạ thân cận của Chấn Nghiêm, Beatrix. Tử Đằng ngạc nhiên liền lỡ miệng thốt lên tên của anh.
“Beatrix”
Ôi mẹ ơi, sao anh ta lại ở đây. Giang Nghiêm và Lam Bạch nghe cô gọi tên người khác như vậy, trợn hai con mắt nhìn cô. Tử Đằng vậy mà quen người ta, nhưng anh ta là ai vậy. Lam Bạch có chút hiếu kì liền hỏi cô.
“Cậu quen anh ta à.”
“Cũng không hẳn là quen, anh ta là người của Chấn Nghiêm.” – Tử Đằng không nhanh không chậm mà trả lời.
Cô không hiểu là tại sao Beatrix lại có mặt chỗ này. Lam Bạch và Giang Nguyên bị lượng lớn thông tin của cô liên tục dồn đến, cho đến khi hiểu sự tình thì họ muốn hét banh chành cả quán.
Beatrix lúc này đang ngồi cuối dãy, bình tĩnh ngồi nhâm nhi cà phê đọc báo. Bị ánh mắt của cô cùng hai người bạn đang nhìn chằm chằm, anh không biết làm gì, chỉ có thể ngồi yên. Nhưng đâu thể qua được mắt Tử Đằng. Đến khi anh nhìn bàn của họ thêm một lần nữa, thì Tử Đằng đã ra hiệu vậy tay để anh tới chỗ của họ. Beatrix ngơ ngác một lúc, vẫn cuối cùng là lộ diện.