Gần Lắm Nhưng Được Không

Chương 59: Kiểm tra


Đọc truyện Gần Lắm Nhưng Được Không – Chương 59: Kiểm tra

Hai tuần sau đó, với lời đề nghị của Lãnh Hàn và Tử Đằng, Tần Trạch và Thượng Thành đã đồng ý giúp hai người điều tra sự việc. Tuy đến giờ vẫn chưa có kết quả gì nhưng họ tin rằng sự thật sẽ được tra ra. Cho tới một ngày, Thạch Khâm gọi điện cho Tử Đằng.

“Tử Đằng giờ em có rảnh không, anh muốn gặp em một chút.”

Lãnh Hàn đã ra ngoài từ sáng nói là có công việc, Tử Đằng đang ngồi trong phòng làm việc một mình làm việc. nghĩ lại trưa nay Lãnh Hàn nói cô ăn trưa một mình.

“Được, 30 phút nữa em sẽ ra gặp anh.Anh gửi định vị đi.”

Không nghĩ gì nhiều, cô liền đồng ý. Vài giây sau, anh đã gửi định vị cho cô.Tử Đằng không hiểu tại sao Thạch Khâm lại muốn gặp cô gấp rút đến vậy. Cô đi xuống dưới tòa nhà, bắt một chiếc taxi đi đến chỗ hẹn.

Tại nhà hàng, Thạch Khâm đang ngồi ở bàn đợi cô đến. Đúng 30 phút sau, cô đã tới điểm hẹn. Bước vào trong nhà hàng, nhân viên đã đưa cô tới gặp Thạch Khâm.Thấy cô đến, anh liền kéo ghế để cô ngồi vào chỗ. không vòng vo gì nhiều, cô liền đi thẳng vào vấn đề.

“Thạch Khâm, anh gọi em tới là có chuyện gì.”

Thạch Khâm nhấp nháp ly trà, rồi quay ra nhìn cô. Tận trong ánh mắt của cô bây giờ, vẫn luôn chỉ có vậy, vô tình, quyết đoán, không chậm trễ. Anh đặt một xấp tài liệu lên bàn rồi đẩy qua chỗ của cô. Tử Đằng có chút nghi hoặc nhìn anh. Không để cô hỏi gì, anh liền nói luôn.


“Tử Đằng, đây là những tài liệu mà em cần. Nó sẽ giải đáp được những thắc mắc hiện tại của em và đặc biệt là thân thế thật sự của mẹ em.”

Tử Đằng ngạc nhiên nhìn Thạch Khâm, anh không nói gì cả. Cô từ từ cầm xấp tài liệu lên, tay có phần hơi run run mở lấy ra xem. Bên trong là lí lịch của mẹ cô cũng như là của Hà Lương. Cô không hiểu tại sao anh lại có những thứ này, ngay cả Thượng Thành còn chưa báo gì mà.

“Anh…sao lại có những thứ này.”

Thạch Khâm cũng không nghĩ gì nhiều, trực tiếp nói luôn.

“Chẳng phải thứ em luôn cần vẫn luôn là sự thật hay sao. Người mà em đang muốn trả thù không phải người ngồi trong tù, mà là kẻ khác. Nếu em muốn xem tiếp thì phải đáp ứng một chuyện.”

Tử Đằng lưỡng lự, tuy đây là những thứ cô cần, nhưng nếu yêu cầu của Thạch Khâm không quá đáng, thì cô có thể đáp ứng, nhưng những chuyện khác, có lẽ cô sẽ từ chối.

“Anh muốn em rời xa Phong Lãnh Hàn.”

Tử Đằng nghe xong rơi vào trầm mặc. Chuyện này đối với cô mà nói đó là điều không thể. Để cô chọn giữa tình yêu và sự thật, có lẽ cô sẽ chọn tình yêu. Sự thật có thể sẽ lâu nhưng tình yêu chỉ có một, đánh mất nó sẽ đau khổ cả đời. Từ khi gặp được Lãnh Hàn và yêu anh, suy nghĩ của cô đã thay đổi. Cô yêu anh bất cứ giá nào và xác thực chỉ có anh ở bên cô mãi mãi.

Tử Đằng nhẹ nhàng cất tài liệu vào sơ mi, rồi trả lại cho Thạch Khâm.

“Em xin lỗi, Thạch Khâm. Chuyện này em không thể đáp ứng được.”

“Tại sao. Em có thể cho anh một lời giải thích được không.” – Anh nghiêm túc nhìn cô mà hỏi.

“Đơn giản vì em yêu anh ấy, em biết anh sẽ không thể chấp nhận được sự thật này. Tuy anh ấy cao ngạo nhưng anh ấy có nỗi khổ riêng, em biết rõ bản thân là người duy nhất có thể hiểu được nó. Anh ấy luôn ở bên cạnh những

lúc em gặp nguy hiểm, luôn bảo vệ những thứ quý giá nhất của hai người chúng em. Và đặc biệt là em đã hứa với Lãnh Hàn là không được phản bội anh ấy.”

Nói hết ra những suy nghĩ hiện tại, Thạch Khâm cảm thấy khâm phục hai người. Mọi tâm tư luôn nghĩ về nhau, họ luôn có những mong ước ích kỉ nhưng đó là mong ước của cả hai. Có lẽ trận này anh thua mất rồi. Thạch Khâm cười nhạc rồi nhìn cô mà nói.


“Không ngờ rằng em lại có cảm tình với Lãnh Hàn như vậy. Xem ra hai người đã có suy nghĩ rất giống nhau.”

Dứt lời, đằng sau Tử Đằng liền được nhận một cái ôm. Cô có chút ngỡ ngàng. Vừa quay lưng lại, cô bắt gặp gương mặt quen thuộc. Lãnh Hàn sao lại có mặt ở đây.

Lãnh Hàn thật ra đã tới đây trước cả cô từ một tiếng trước. Anh cũng bất ngờ khi Thạch Khâm lại chủ động gọi cho anh và cũng bị Thạch Khâm yêu cầu phải rời xa Tử Đằng. Anh cũng đã có một màn trả lời mãn nhãn và khiến Thạch Khâm không nói gì nhiều hơn.

“Tôi từ chối. Anh yêu cầu tôi rời xa cô ấy chẳng khác gì anh đang dày vò chính cô ấy, cuộc sống của cô ấy thế nào là do cô ấy quyết định. Tôi yêu cô ấy từ tận đáy lòng, những thứ cô ấy muốn, tôi có thể trao cho cô ấy, ngay cả chính tính mạng bản thân. Đừng nhìn cô ấy mạnh mẽ, bên trong lại là một tâm hồn mong manh. Nhưng cô ấy luôn cố gắng để vực dậy. Tôi tự tin bản thân có thể bảo vệ cô ấy cả đời. Và Tử Đằng cũng đã hứa với tôi sẽ không bao giờ phản bội tôi.”

Đây cũng chính là bài kiểm tra của Thạch Khâm dành cho hai người. Nếu hai người có cùng suy nghĩ thì anh sẽ bỏ cuộc, anh chỉ có thể mong Tử Đằng có thể sống một cuộc sống hạnh phúc bên người mình yêu, cho dù đó không phải là anh. Và bây giờ đúng là như vậy, họ đã vượt qua bài kiểm tra của anh.

Sau khi giải thích lại mọi sự việc, Thạch Khâm liền hắn giọng. Hai người còn ôm ấp ở đây nữa chắc anh ăn ngập cẩu lương của hai người mất. Tử Đằng giờ mới để ý còn Thạch Khâm ngồi đây mà hai người làm những chuyện này thì đúng là ngại quá. Cô liền kéo ghế để anh ngồi xuống rồi nói chuyện tiếp.

“Anh thấy em và Phong tổng đây, hai người rất ăn ý với nhau. Có lẽ tôi đã đánh giá hai người thấp quá rồi.”

Rồi vừa nói anh lại đẩy tập tài liệu về phí hai người.

“Đây coi như là một phần thưởng nhỏ dành cho hai người vậy.”

Lãnh hàn và Tử Đằng đều bất ngờ, giờ họ mới hiểu được tại sao anh lại gọi từng người một tới đây, là để kiểm tra độ hiểu nhau của hai người.


“Vậy tôi muốn hỏi Giang tổng một chuyện, tại sao anh lại muốn đưa những tài liệu này cho chúng tôi.”

Lãnh Hàn nhận thấy được rằng, đằng sau mọi chuyện không hề dễ dàng như họ nghĩ. Chắc chắn đằng sau là một bí mật nào đó.

“Phong tổng, những chuyện này hiện tôi chưa thể tiết lộ được. Sau này hai người sẽ hiểu ngay.”

Thạch Khâm nhìn đồng hồ của mình, đã không còn sớm nữa. Anh liền xin phép đi về trước.

“Vậy tôi đi về trước. Có lẽ một thời gian hai người sẽ không thấy tôi. Từ giờ hai người hãy cảnh giác mọi chuyện, đặc biệt là em đấy Tử Đằng.”

Nhắc nhở xong, Thạch Khâm liền ra về. Hai người vẫn theo dõi lấy hình bóng cô độc của anh khi đi về phía cửa. Trước khi bước ra khỏi cửa kính, cô còn để anh lại một câu.

“Thạch Khâm, nếu được thì anh hãy tiếp nhận tình cảm của Anna thử xem. Cô ấy có vẻ thích anh lắm đấy.”

Thạch Khâm chợt dừng lại ba giây nhưng rồi lại bước tiếp, trên môi nở một nụ cười nhẹ thoáng qua rồi vụt tắt đi mất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.