Đọc truyện Gần Lắm Nhưng Được Không – Chương 54: Tới ngày (H+)
Nửa trên của Lãnh Hàn đã bị lộ ra, ngồi dựa vào thành giường, anh ôm lấy Tử Đằng ra sức mà hôn. Cô vì động tình mà bàn tay đã len lỏi vào từng sợi tóc của anh. Chỉ cần là cô thì anh cũng không thể kiềm chế được. Trước đây khả năng kiềm chế của rất tốt, cho dù những người phụ nữ khác có làm gì thì anh cũng không có cảm giác gì.
Bên dưới của cô cũng đã ướt, thấm qua chiếc quần ren của cô. Lãnh Hàn buông tha đôi môi của cô, cầm bàn tay nhỏ nhắn mang dưới hạ bộ nóng ran của anh. Cầm được nóng mà cô cứ như ngồi trên đống lửa vậy, còn to nữa chứ, thảo nào lần trước cô không thể xuống giường được.
“Giúp anh một chút đi.”
Sợi lí trí cuối cùng trong cô đã hoàn toàn đứt, nghe những lời dỗ ngọt này mà cô cũng phải làm theo. Vuốt ve lấy nó theo lời của anh, Tử Đằng cũng khá là khổ sở, nắm không hề hết.
Cuối cùng chiếc quần lót bị ném sang một bên, Lãnh Hàn bắt cô ngồi lên. Tử Đằng khó khăn nhấn người vào. Dù đây không phải là lần đầu nhưng nó vẫn khít lấy, làm cô càng khó vào. Cho đến khi dung nạp hết, cô mới thực sự thả lỏng bản thân. Cô vận động một cách khó khăn, cứ mỗi lần như vậy thì nó lại đâm vào sâu bên trong của cô.
Được một lúc, Lãnh Hàn xoay người lại để cô nằm dưới, bên dưới vẫn còn. Tử Đằng mệt mỏi, nhưng anh đâu tha cho cô dễ vậy. Anh vẫn liên tục vận động, cô bên dưới thì đau đến nỗi chảy hết cả nước mắt, tay vẫn nắm chặt ga giường. Đến khi cảm thấy đủ anh mới phóng thích bản thân vào bên dưới của cô.
Đến khi mọi việc kết thúc, Tử Đằng nằm bên cạnh dựa lưng vào ngực của anh, còn Lãnh Hàn thoải mái ôm lấy cô, kéo sát vào lồng ngực mà ôm. Cả hai người không mặc gì được che bởi chiếc chăn. Cứ như vậy hai người trải qua một đêm với niềm vui trên miệng mỗi người.
Sáng hôm sau, Tử Đằng và Lãnh Hàn, hai người chỉnh chu đi đến Phong thị. Lãnh Hàn không muốn người khác phá hủy khoảng khắc của hai người nên đích thân lái xe đưa cô đi làm. Hôm nay, Tử Đằng phải mặc một bộ vest trắng để đi làm, tuy mọi khi đây là chuyện bình thường, nhưng hôm nay cô lại mặc áo lụa có tay voan để che bớt đi mấy vết hôn của anh ngày hôm qua. Sáng nay nếu không phải toàn thân ê ẩm thì cô đã cho anh một đá lăn xuống giường. Còn tinh thần ai đó rất sảng khoái, mất mấy ngày cuối cùng cũng được bù đắp, tâm tình cũng trở nên tốt hơn. Hạo Duy thấy mà còn không tin vào mắt mình. Cứ nghĩ hôm nay anh có vấn đề gì.
Đang ngồi trong phòng của anh làm việc, Tử Đằng cảm thấy bụng dưới của mình đau. Cô có chút giật mình, lấy điện thoại ra xem thì mới nhớ hôm này “bà dì” của cô ghé thăm. Thôi chết, cô lại không có chuẩn bị gì cả. Nhìn qua bàn làm việc của Lãnh Hàn, chỉ có thể cầu cứu anh thôi.
Lãnh Hàn đang ngồi làm việc, lâu lâu lại nhìn sang cô, được một lúc trông sắc mặt của cô không được ổn cho lắm, còn đang ôm bụng nữa chứ. Anh liền đứng dậy qua hỏi thăm, cúi xuống nhìn cô.
“Tử Đằng, em sao vậy, không khỏe sao.”
Tử Đằng có chút ngại ngùng khi nhờ đến anh, dù gì anh cũng là đàn ông con trai, nhờ những việc này thì có hơi.
“Hàn,… thật ra… là “bà dì” của em tới thăm nhưng mà…. em không có chuẩn bị….”
Lãnh Hàn nghe cô nói tưởng là chuyện gì nhưng lại có chút hiểu nhầm mà nói với cô.
“Vậy dì của em ở đâu, để anh nhờ người đón.”
Trước khi để anh quay lại bàn lấy điện thoại, Tử Đằng đã kịp níu kéo anh lại. Anh lại hiểu nhầm thành cái gì rồi, giọng cô có chút ngượng mà nói.
“Không phải đâu Hàn, “bà dì” em nói là….là….cái đó…của con gái.”
Nói xong, Lãnh Hàn liền mới hiểu được ý của cô nói. Ngốc quá, vậy mà anh lại không nghĩ ra. Cầm điện thoại, anh liền đi ra ngoài gọi cho một người. Chỉ biết vài phút sau, anh quay lại rồi liền đi lấy một cốc nước nóng cho cô uống.
10 phút sau, Nguyệt Nhi đã có mặt tại văn phòng của Lãnh Hàn. Tử Đằng có chút bất ngờ, không lẽ hồi nãy anh gọi cho Nguyệt Nhi. Cô bé cầm hai túi đồ ở trên tay, bước vào lo lắng hỏi han.
“Chị Tử Đằng, xin lỗi em tới trễ. Em có mang đồ theo lời dặn của anh hai đây.”
Bên trong là đồ để cô thay, còn có băng vệ sinh. Túi còn lại là đồ ăn khi tới tháng. Nguyệt Nhi đưa túi đồ cho cô, rồi Lãnh Hàn bắt cô vào trong phòng nghỉ của anh tắm rửa. Nguyệt Nhi đã tới đây thì không thể không trêu anh trai mình.
“Anh hai, đây là đồ của mẹ gửi cho chị dâu. Trong những ngày này, anh và chị ấy không nên phát sinh quan hệ, và đặc biệt, con gái tới ngày này rất dễ nổi cáu, anh đừng để chị dâu cáu lên đấy nha. Cứ để chị ấy nghỉ ngơi cho tốt.”
Xong việc Nguyệt Nhi liền ra về, nếu không ở đây hai người này lại phát cẩu lương cho.