Gần Lắm Nhưng Được Không

Chương 43: Giận dỗi


Đọc truyện Gần Lắm Nhưng Được Không – Chương 43: Giận dỗi

Sáng hôm sau, có hai người toàn thân không mặc gì ở trên giường đắp chung một chiếc chăn. Tử Đằng nằm gọn trong lòng của Lãnh Hàn, rất vừa vặn. Từ trên xuống dưới trên người chỗ nào cũng có dấu hôn của anh. Cô đúng là cực phẩm nhưng cứ ăn như vậy cô sẽ mệt, thật ra anh muốn tiếp nhưng sức lực của cô có hạn nên đã ngất đi lúc nào không hay. Nhìn cô gái nhỏ nằm ngủ ngon lành thế này, nhiều lúc cô bỏ mặt phòng bị xuống trông rất đáng yêu.

Đột nhiên, Tử Đằng mở mắt, thứ đầu tiên cô thấy lại chính là gương mặt yêu nghiệt đang ngủ ngon lành của Lãnh Hàn. Tử Đằng có chút giận vì anh cứ liên tục ăn cô trong suốt mấy tiếng đồng hồ. Đến khi cô ngất đi thì anh mới chịu buông tha. Sức lực cũng không còn, làm thể nào để xuống được bây giờ.Lãnh Hàn cảm nhận có thứ gì đó đang nhúc nhích liền mở mặt ra. Nhìn là biết cô gái của anh đang muốn làm gì, anh khàn giọng nói.

“Còn sớm, em cứ ngủ tiếp đi”

Tử Đằng toàn thân cứng đờ, không thể nhúc nhích được gì liền nói.

“Anh không đi làm sao.”

Lãnh Hàn mỉm cười, tâm tình thoải mái liền nói với cô.

“Hôm nay anh nghĩ một ngày ở nhà với vợ anh không được sao.”


Cô thật muốn cạn lời anh, thầm muốn đánh anh nhưng không được, giờ còn sức đâu mà để đánh nữa.

“Anh luyên thuyên gì đấy. Ai là vợ anh.”

“Em chứ ai nữa.”

Tử Đằng nghe anh nói vậy có chút ngượng mặt, hôm qua mới đồng ý làm bạn gái anh vậy mà giờ trở thành vợ

từ lúc nào không hay. Cô cũng không nghĩ gì nhiều nữa, hai mắt vẫn liu diu nhắm vào mà ngủ tiếp. Hôm nay cô thật sự rất làm biếng, chưa bao giờ cô lười như vậy cả.

Cô ngủ tiếp một mạch đến 10 giờ hơn. Tỉnh dậy thì không thấy anh đâu cả, chỉ biết trong nhà tắm truyền ra tiếng nước chảy. Cô cố gắng ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường. Đã trôi qua vài tiếng đồng hồ nhưng toàn thân thân cô vẫn còn rất ê ẩm.

Lát sau, Lãnh Hàn từ trong nhà tắm bước ra, người đang mặc một chiếc áo tắm bên ngoài, trên tóc vẫn còn vài giọt nước đọng lại. Thấy Tử Đằng đã tỉnh, anh vui vẻ bước lại gần ngồi xuống giường. Giờ trên người Tử Đằng chỉ che chắn bằng chiếc chăn mỏng, cô cố gắng kéo nó lên vai của mình.

“Còn đau…”

Nghe thấy câu nói của anh, Tử Đằng đỏ hết cả mặt, toàn bộ kí ức của ngày hôm qua đột nhiên ùa về. Cô cũng chỉ có thể khẽ gật đầu. Nhìn thấy được sự ngượng ngạo đầy đáng yêu này mà Lãnh Hàn phải phì cười. Thẹn quá hóa giận, cô tức giận liền hỏi anh.

“Anh cười gì…Đều không phải do anh sao…”


Cô thật sự giận rồi. Lãnh Hàn phải ngừng lại sự đùa quá này sang một bên, nói với cô.

“Xin lỗi, hôm qua có lẽ anh hơi quá đà. Nhưng vết tích để lại của em không phải đùa đâu.”

Vừa nói, anh vừa nói vừa chỉ lên vai, đó là nơi mà tối hôm qua cô cấu lên, vết cấu vẫn còn mà còn sâu nữa

chứ.

“Đó không phải do anh nói sao, sao giờ đổ thừa cho em.”

Tử Đằng quay ngoắt ra chỗ khác, cô càng giận nữa rồi. Đúng là tối qua không muốn cô chịu dày vò một mình nên anh mới làm vậy, nhưng không nghĩ cô lại quá tay đến vậy.

“Được rồi, không đùa với em nữa. Anh mới pha nước, vào trong đó ngâm cho thoải mái.”

Dứt lời, anh đang định vươn tay lấy khăn tắm quấn lên người cô rồi bế cô vào trong. Thấy hành động đang nghi này, Tử Đằng lấy chăn kéo lên không cho anh động vào người mình.


“Anh định làm gì, tự em làm được.”

Giờ lại lên chế độ phòng ngự thế này, anh còn làm được gì nữa.

“Em xuống được không mà nói. Với lại còn chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy.”

Anh càng nói, cô càng gượng chín mặt. Ít nhất thì cũng nên cho cô tí riêng tư đi chứ, không phải lúc nào cũng động vào là được đâu. Không để cô đợi lâu nữa, Lãnh Hàn liền quấn luôn chiếc chăn trên người rồi bế cô vào phòng tắm. Nhìn cô bị cuốn thành một cục thế này thật sự rất mắc cười.

Vào trong nhà tắm, Lãnh Hàn thả nhẹ cô vào trong bồn nước ấm. Nước vừa đủ độ, rất thoải mái. Ngâm được một lúc, cơ thể cô thả lỏng, không còn cứng ngắc như trên giường nữa. Anh liền đi ra ngoài cho cô hưởng thụ, không làm phiền cô nữa kẻo cô lại nổi giận tiếp.

Sự chăm sóc của anh đã chạm đến con tim của cô. Quả nhiên lần này cô đã yêu đúng người, tương lại phía trước không còn phải lo lắng gì nữa. Cô thật sự muốn biết, anh đã thích cô khi nào. Còn nhiều điều về anh mà cô không hề biết, phải tranh thủ thời gian khi còn bên nhau, cô phải tìm hiểu kĩ về anh mới được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.