Gần Lắm Nhưng Được Không

Chương 34: Lời thật lòng


Đọc truyện Gần Lắm Nhưng Được Không – Chương 34: Lời thật lòng

Ra đến xe, Diệp Tuyết thấy con trai mình đang bế một cô gái, mà còn là Tử Đằng, bà không khỏi lo lắng hỏi con trai. Nhưng anh không nói gì, chỉ bảo tài xế lái xe đến bệnh viện. Trên đường đi, anh không khỏi lo lắng cô lại xảy ra chuyện gì.

Đến bệnh viện, bác sĩ liền đưa cô vào cấp cứu. May mà cô không sao, chỉ bị chấn thương ở vùng đầu nên phải băng bó một thời gian. Sau khi làm một vài xét nghiệm, cô được đưa tới phòng bệnh nghỉ ngơi. Lãnh Hàn đi theo, anh ở bên cạnh Tử Đằng đợi cô tỉnh lại.

Diệp Tuyết đứng bên ngoài thấy con trai mình lần đầu tiên ân cần như vậy thì biết rằng anh đã phải lòng cô gái ấy. Nhưng với tiến trình thế này thì không biết mới đưa được cô về. Bà lại gần hỏi con trai.

“Con thích cô gái đó hả.”

Lãnh Hàn ngạc nhiên nhìn mẹ mình. Trước giờ bà rất hiểu anh nên chuyện gì bà cũng biết. Anh chỉ khẽ gật đầu.

Diệp Tuyết nói tiếp.


“Tử Đằng đúng là một cô gái tốt, lại có thể che chắn Nguyệt Nhi. Cô gái này có lai lịch thế nào…”

Lãnh Hàn vẫn không rời mắt khỏi Tử Đằng đang nằm bất động trên giường. Anh nhàn nhạt trả lời.

“Tử Đằng thật ra là thư kí của con. 5 tuổi bị bắt cóc sau đó được Lam gia nhận nuôi. Mẹ mất vào cùng năm đó. Gần

đây cha cũng đã qua đời. Nhóm người tấn công cô ấy, kẻ cầm đầu là bạn trai cũ của

cô ấy. Hắn ta chỉ lợi dụng Tử Đằng chứ không hề yêu cô ấy…

Nghe anh kể, Diệp Tuyết có chút buồn phiền vì quá khứ đau buồn của Tử Đằng. Không ngờ một cô gái trẻ mà đã phải trải qua bao nhiêu chuyện như vậy. Nhưng ít nhất bây giờ bà cũng sắp có con dâu rồi, vừa tài giỏi mà còn tốt bụng nữa chứ.

Lát sau, Nguyệt Nhi mở cửa bước vào. Trông có vẻ khá ấp a ấp úng. Cảm thấy có lỗi khi nãy để cô đỡ đòn thay. Nếu không phải cô bé ở đó thì Từ Đằng cũng đã không xảy ra chuyện.

“Anh…anh hai…Cho em xin lỗi…”

Diệp Tuyết và Lãnh Hàn quay qua nhìn cô bé nhỏ nhắn đang hối lỗi. Chắc còn ái ngại việc lúc nãy Tử Đằng đỡ


gậy cho con bé đây mà. Lãnh Hàn xoa nhẹ lên đầu, ánh mắt dịu dàng nói cô bé.

“Không phải lỗi của em. Chị ấy là một người có nguyên tắc, không muốn người khác bị vướng vào rắc rối của bản thân. Chị ấy sẽ không trách em đâu.”

Ở lâu dần cũng đã quen, chuyện của cô, anh đều biết hết. Từ nhỏ đến lớn Nguyệt Nhi rất hiếu động nhưng lại khá hậu đậu nên nhiều khi cũng hay bị vướng vào phiền phức. Vì vậy tính cách cũng có chút tinh quái.

Để không làm phiền đến Tử Đằng nữa, Diệp Tuyết cùng Nguyệt Nhi ra về trước. Cần có thời gian để cô nghỉ ngơi. Đợi đến khi nào Tử Đằng tỉnh lại sẽ đến thăm và cảm ơn sau. Lãnh Hàn thì ở lại, anh quyết định ở lại đây cho đến

khi nào Tử Đằng tỉnh lại. Anh cảm thấy trách bản thân không thể đến sớm hơn để cứu cô.

Từ lúc vào bệnh viện đến giờ cũng đã hơn 8 giờ tối mà cô vẫn chưa tỉnh lại. Cánh cửa phòng lại mở ra. Thượng

Thành đã báo tin cho hai người bạn còn lại. Họ liền cấp tốc theo lời chỉ dẫn, còn có một người nữa. Họ nhanh chóng bước vào, thấy Tử Đằng nằm trên giường chỉ quấn mỗi dải băng trên đầu còn có thể gọi là may mắn. Lãnh Hàn vẫn còn đang ngồi kiên nhẫn suốt một thời gian dài.


Giang Nguyên và Lam Bạch cũng đã nghe qua tình trạng của Tử Đằng, tuy không sao nhưng có thể rơi vào hôn mê. Ba người chỉ chào qua loa cho có lệ.

Cả gian phòng đều yên lặng.

Lát sau, Tử Đằng bắt đầu tỉnh lại. Hai con mắt xinh đẹp nheo mắt khó chịu dần dần mở ra., lại ngửi thấy mùi thuốc khử trùng. Theo bản năng, cô quay người nhìn xung quanh nhưng có một điều rất lạ, cô không hề thấy gì cả. Truyện Quân Sự

Lãnh Hàn thầy cô tỉnh lại, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng thì cô cũng có thể tỉnh lại. Giang Nguyên và Lam Bạch mừng vì cô bạn cuối cùng cũng tỉnh lại. Nhưng điều khiến họ lạ rằng, Tử Đằng có gì đó không đúng, cứ

nhìn hết chỗ này đến chỗ khác, cảm giác như cậu ấy bị làm sao.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.