Đọc truyện Gần Lắm Nhưng Được Không – Chương 23: Lý giải – An ủi
“Tử Đằng, cha cậu…” – Lam Bạch liền hỏi, không muốn chạm vào sự đau lòng của cô bạn lúc này.
“Ông ấy là người cho loại độc dược. Còn Kali Xianua là của Ngọc Diễm”
Không đợi Lam Bạch nói hết, Tử Đằng liền nói ra luôn. Mọi người trong phòng đều kinh ngạc, làm sao cô có thể biết được Cảnh Lâm là người làm điều đó.
“Chị hai, chị nói như vậy bác hai là người cố tình làm vậy. Nhưng bác ấy có lí gì phải làm những việc đó.”
Tử Đằng không nói gì, cầm lấy bức thư cho em họ và Lam Bạch đọc. Đọc xong, hai người đều nhìn nhau rồi lại nhìn Tử Đằng.
“Cha chị bị ung thư phổi giai đoạn cuối, sống không quá được một tháng. Có vẻ như bữa tiệc này được tổ chức để vạch trần tội lỗi của Ngọc Diễm nên ông ấy gửi thư tới Lam gia như một tín hiệu để chị xuất hiện. Và đúng như những gì ông ấy sắp xếp, chị đã tới. Lí do loại độc dược ít hơn mọi lần là do ông ấy lấy được một ít ở chỗ Ngọc Diễm.”
“Ung thư phổi…không lẽ bao lâu nay bác hai tới bệnh viện là…” – Vĩ Tường kinh ngạc nhìn cô.
Vĩ Tường luôn nhớ rằng cứ khoảng một thời gian, Cảnh Lâm sẽ tới bệnh viện để kiểm tra nhưng cô không thể tra ra được gì.
“Ông ấy tới đó mong có thể kéo dài được thời gian.” – Tử Đằng nhàn nhạc nói tiếp.
Và một điều nữa rằng ngày mai chính là ngày dỗ của mẹ cô. Cảnh Lâm làm vậy mong sớm có thể đoàn tụ với người mình yêu trong suốt 20 năm bà cô đơn.
Ông ấy sử dụng cái chết của bản thân để vạch trần con người độc ác Ngọc Diễm. Năm xưa mấy lần Ngọc Diễm đều ra sức thu hút Cảnh Lâm nhưng ông đều từ chối. Sau cái chết của vợ mình, ông đã điều tra được nguyên nhân nhưng không có bằng chứng xác thực, ông mới đưa Ngọc Diễm về để bà ta để lộ sơ hở.
“Vậy cậu định làm gì tiếp theo.” – Thượng Thành đứng gần đó hỏi.
Tử Đằng suy nghĩ một hồi rồi nhìn mọi người nói, ít nhất bây giờ cô cũng đã chấn tĩnh hơn lúc nãy.
“Trước tiên mình sẽ lo hậu sự cho cha mình trước. Còn những chuyện khác thì từ từ trước đã.”
Lát sau, Thượng Thành nhận được điện thoại. Anh nghe máy một lúc rồi nói.
“Tử Đằng, báo cho cậu một tin. Cố Điền vừa được cảnh sát gửi đơn triệu tập với án kinh tế, lần này có thể tống hắn
vào tù rồi.”
Vừa lòng người ta, hại bao nhiêu người giờ chuẩn bị phá sản. Lúc trước còn có ý tưởng của cô thì còn có thể giữ vững. Nhưng trong một khoảng thời gian qua, Tử Đằng vẫn âm thầm liên lạc với một số người trong Cố thị mà cô có thể tin tưởng, phá đi từng phần của hắn. Vậy chẳng khác gì cài nội gián vào bên trong. Sau khi Cố thị thực sự phá sản, cô nhờ Lam Bạch tuyển những người mà cô đã nhờ vả vào Lam thị, coi như là đền đáp công sức.
Mọi người không nói gì nữa, ai cũng đi ra ngoài. Cứ để cô ở qua đêm ở đây một hôm vậy. Chỉ có mỗi Phong Lãnh Hàn ở lại. Nhìn anh là biết có nhiều điều muốn hỏi cô. Còn anh, anh nhìn cô gái đã phải trải qua bao nhiêu chuyện mà vẫn có thể kiên cường đến vậy, quả là một người cứng rắn. Dù có bao nhiêu tổn thương, cô vẫn đứng vững. Dựa cây, cây đổ, dựa đá, đá lăn nên buộc phải dự vào chính bản thân thì mới có thể sống được.
“Ừm….Phong tổng…chắc anh thấy tôi kì lạ lắm mà phải không.”
“Tại sao lại kì lạ…” – Anh khó hiểu nhìn cô hỏi
Lần đầu tiên có người hỏi anh điều lạ lùng đến vậy. Cô cũng như bao người bình thường khác sao nói là người kì lạ.
“Bởi vì tôi có thể nhìn thấu đường đi nước bước của từng người, nói tôi là một cuồng công việc, không để tâm xung quanh. Vậy chẳng phải rất kì lạ hay sao.”
Nhìn cô gái ngồi trên giường ra vẻ mặt thờ ơ, lại còn cảm giác chán nản không màn đến cuộc sống, anh cũng không bằng lòng. Nghe được câu chuyện, anh cũng đã cảm thấy tiếc thương cho đời con gái của cô, muốn bảo bọc mà che chở. Cảm nhận được cả anh và cô đều giống nhau, đều vì mục tiêu của bản thân mà không từ thủ đoạn. Anh lại gần ngồi xuống ôm trầm lấy cô. Tử Đằng toàn thân không muốn hoạt động, cứ mặc cho anh ôm.
“Em không kì lạ chút nào…Em vốn là một người bình thường, nhưng số phận cứ đưa đẩy, buộc ta phải vượt qua nó. Tuy em chỉ là một cô gái nhưng trong suốt bao nhiêu năm qua vẫn luôn kiên cường vì điều đó. Tử Đằng, từ giờ em có thể buông thả rồi.
Nghe được những lời an ủi từ Phong Lãnh Hàn, Tử Đằng cảm nhận được lồng ngực trở nên ấm áp, tim cũng đập lệch đi vài nhịp. Cảm giác này cô chưa từng có, từ khi cô bên cạnh Cố Điền, cô cũng không có cảm giác gì với hắn. Vậy mà chỉ mới nhận được cái ôm từ người nào đó liền thay đổi.
Lãnh Hàn nhận thức được mình vừa làm gì, đơn giản anh chỉ muốn có thể thay đổi suy nghĩ tiêu cực trong thâm tâm chính Tử Đằng. Hai người ôm được một lát thì cô đã ngủ thiếp đi. Lúc anh phát hiện ra thì cô đã gục trên vai của anh. Lãnh Hàn đỡ nhẹ cô nằm xuống. Lần đầu tiên anh ngắm nghía cô ngủ vậy trông cũng yên tâm. Anh để Tử Đằng ngủ ở đây, bản thân sang phòng khác để tránh gây phiền.