Đọc truyện Gần Lắm Nhưng Được Không – Chương 21: Ai hơn ai
Đúng lúc này, Cố Điền từ ở đâu ra, đùng đùng nổi giận. Hắn không ngờ rằng cô lại có thể quen với những nhân vật tai to mặt lớn này, vậy mà chưa bao giờ nói cho hắn biết, nếu không thì hắn đã không có ngày đến đường cùng như thế này.
“Kim Tử Đằng, thì ra trước giờ cô là một đứa không ra gì, vậy mà lúc nào cũng tỏ ra hiền dịu nhưng đằng sau lại có người khác chống đỡ.”
Nãy giờ mãi lo chuyện của Ngọc Diễm mà cô còn quên hắn ta. Không tra ra, hắn cũng là một tình nhân trẻ của Ngọc Diễm, ai mà ngờ bà ta vì lợi ích mà cặp kè đến cả người như hắn. Thấy mà buồn nôn.
“Cố Điền, tôi là không chấp kẻ tiểu tốt như anh. Nhưng nguyên tắc của tôi trước giờ, thuận ta thì sống, phản bội là chết. Anh nghĩ tôi là một đứa con gái lăng loạn, mà anh là kẻ lăng loạn gấp mười lần, kể cả con nhỏ thư kí kia.
Nghe cô nói xong, mọi người trong bữa tiệc đều kinh hoàng, không biết nên đứng về phía nào. Cố Điền giờ càng mất thể diện hơn ngay sau khi hình ảnh lần trước mà cô chụp được đưa lên trước màn chiếu. Hắn vẫn cố chấp nói tiếp chuyện ở khách sạn vào ngày hôm đó.
“Kim Tử Đằng, với bức hình như thế thì ai mà tin được. Ngay cả bản thân còn không giữ được thì nói ai… “
Hắn lại hướng ra tất cả các vị khách ở đây nói lớn.
“Mọi người ở đây hãy nghe tôi nói, cách đây một tháng cô ta từng có quan hệ với Hữu tổng, tôi còn có bằng chứng đêm hôm đó của cô ta…”
Nói xong, màn hình chuyển sang cảnh khác nhưng trong đó đúng là có Hữu Trác, còn người phụ nữ kia chính là người khác. Cố Điền vẫn tự hào khoe khoang với mọi người. Tên này đúng là hết thuốc chữa rồi mà.
“Ai nói người trong đó chính là cô ấy…”
Phong Lãnh Hàn từ trong đám đông bước ra lại gần nhóm của cô. Từ Đằng không thể nói gì hơn, không phải đã giao kèo không được chen vào chuyện của người khác rồi sao.
Từ nãy đến giờ thấy được uy lực của cô mà anh đứng ngoài càng ngày thích thú về cô nhưng xung quang đứng gần ruồi muỗi như thế cũng thật khó chịu mà. Cố Điền tức giận quay qua định mắng anh một câu, nhưng chưa kịp làm gì đã bị trợ lí Hạo nghiêm nghị cảnh cáo không được tới gần.
Mọi người đều nháo nhào lên, rốt cuộc thì hai người này có quan hệ gì. Ba người kia biết chuyện, liền tém tém đứng sang một bên, tốt hơn hết đừng động vào hai người này.
“Phong tổng…anh…”
Chưa kịp nói gì, Phong Lãnh Hàn đã yêu cầu cô im lặng, quay qua vòng tay lấy eo của cô hướng về mọi người.
“Cố tổng, đúng không…anh có chắc người trong bức anh là cô ấy, tại sao anh lại có những bức ảnh này…
Cố Điền liền cứng họng, tuy lấy được hình ảnh nhưng vẫn chưa xác thực người phụ nữ đó có phải là Tử Đằng hay không, hắn cũng không rõ. Phong Lãnh Hàn liền ra hiệu cho Hạo Duy mở một đoạn video ngắn. Là hình ảnh lúc cô đang đi trên hành lang của khách sạn, khi đó thuốc bắt đầu phát tán và cô đã đi vào nhầm phòng của anh.
Cố Điền giờ mới hiểu ra sự tình rằng Tử Đằng đã đi vào phòng khác, vậy người phụ nữ với Hữu Trác đêm đó là ai. Một loạt bằng chứng được đưa ra, mọi người đều hoàn toàn tin hôm đó Tử Đằng trong sạch. Tử Đằng đứng một bên không hiểu, anh làm vậy thì được lợi ích gì. Còn tên kia khuỵu chân xuống đất, gương mặt điên loạn hét lớn.
“Không thể nào, mọi chuyện được tính kĩ đến vậy rồi mà sao còn thất bại, có phải cô đã tính kế tôi không…”
Tử Đằng chau mày, gương mặt không có cảm xúc nheo mày nhìn hắn, chính hắn là người tính kế cô mà cũng dám lên tiếng được.
“Tính kế,… nực cười, anh cho rằng mình thông minh lắm chắc,….người tính không bằng trời tính, chính cái tính kế ngu ngốc của anh đã làm tôi hiểu rõ về con người hơn cầm thú của anh….”
Không chỉ là bức ảnh trước, còn có hình ảnh của Cố Điền cùng với hàng chục cô gái khác, trong đó còn có cả Ngọc Diễm. Mọi người ở hội trường càng sốc hơn khi ai hắn cũng cặp kè được, còn hơn là tra nam. Hắn không thể nói được gì nữa thì đột nhiên có điện thoại gọi điện đến cho hắn.
“Cố tổng, người thư kí kia đã cuỗm hết toàn bộ tài sản và chạy trốn rồi, giá cổ phiếu cũng đã bắt đầu giảm nếu tình hình này sẽ không giữ được lâu….
Nghe xong, Cố Điền hấp hối chạy đi. Cuối cùng cũng giải quyết được món nợ kia, hắn mà còn ở lại nữa chẳng lẽ cô lại mượn súng bắn cho hắn sợ. Lãnh Hàn quay qua nhìn cô mà khó hiểu.
“Sao lại để hắn chạy vậy….”
Tử Đằng mệt mỏi chỉ lắc đầu. Quan tâm chi cho mệt, tra nam thì là tra nam, tốt hơn hết là không để ý gì nhiều
“Kệ hắn dù gì hắn chỉ còn cái thân, không lâu sẽ vô tù nên tôi cũng không cần quan tâm.”