Đọc truyện Gần Lắm Nhưng Được Không – Chương 18: Thuốc độc – Kết luận
Vĩ Tường vừa mới thẩm vấn xong, liền chạy lại hỏi thăm Tử Đằng.
“Chị hai, chị ổn chứ…”
Vĩ Tường ôm trầm lấy Tử Đằng. Tội nghiệp cho chị cô, vừa mới gặp cha mình được vài phút thì lại xảy ra án mạng. Đây cũng là điều công kích đối với Vĩ Tường, vì trước giờ Cảnh Lâm luôn đối xử tốt với cô như con ruột.
“Vĩ Tường, em không cần lo, chị vẫn ổn. Sao rồi, có kết quả khám nghiệm tử thi chưa.”
Vĩ Tường buôn chị mình ra, lắc đầu nhẹ rồi nói tiếp.
“Chưa hẳn, nhưng họ nói cha chị bị trúng độc. Còn loại độc gì thì phải để họ xét nghiệm.
Tử Đằng thở dài. Cô lại không nghĩ mọi chuyện lại đi theo ai trình tự của bản thân. Đây có lẽ là lần thất bại lớn nhất cuộc đời cô. Chợt điện thoại cô có người gọi tới.
“Thượng Thành, gọi mình có chuyện gì.”. Truyện Nữ Cường
Thượng Thành liền trả lời
“Nhật Minh vừa báo với mình, phía cảnh sát đã xét nghiệm được có độc trong ly rượu của Chu tổng. Là loại độc mà mình đã báo với cậu, còn một loại nữa. Là Kali Xianua.”
Tử Đằng nghe xong trầm mặc một hồi. Vài ngày trước, Thượng Thành đã cho người tìm hiểu loại thuốc có trong ly trà thường ngày của Cảnh Lâm. Loại độc này khiến cho bệnh của cha cô một ngày nặng thêm và anh cũng đã tìm được thuốc giải. Định sau khi giải quyết mọi việc giúp Tử Đằng sẽ đưa cho cô. Ai ngờ lại có người ra tay trước. Giờ lại còn có chất độc khác làm mọi việc rối ren thêm. Thượng Thành nói tiếp
“Nhưng có một điều kì lạ rằng, mặc dù vẫn là chất độc đó nhưng hàm lượng lần này ít hơn mấy lần trước. Kiểu như ai đó cố tình định bỏ vào nhưng sau đó không bỏ nữa nên vẫn còn xót một chút.”
Tử Đằng vẫn không nói gì, cô vẫn chìm đắm trong suy nghĩ riêng, chợt cô nảy ra ý gì đó.
“Thượng Thành, cậu kêu Nhật Minh xem đoạn camera trong hội trường xem xem. Đối với một số người lại gần cha mình thì ai có hành động mờ ám nhất. Và xem luôn cả hành động của Ngọc Diễm luôn, có gì báo với mình.”
“Ừ, mình hiểu rồi.”
Tắt điện thoại, Thượng Thành liền phái người đi làm những gì mà Tử Đằng yêu cầu. Tử Đằng vừa cúp máy thì lại gọi điện thoại cho Giang Nguyên.
“Giang Nguyên, việc lần trước mà mình nhờ Thượng Thành làm, có kết quả rồi chứ.”
“Có rồi, đúng như cậu dự liệu. Báo cáo tài chính mình cũng đã có. Cố Điền đang nợ nần người ta vì sản phẩm thiếu chất lượng, còn có Hữu Trác vừa bị cảnh sát chống tham nhũng bắt giữ hiện đang tạm giam. Coi như ông ta chạy đằng trời. – Giang Nguyên nghiêm túc kể lại mọi chuyện.
“Cậu cho người đưa Hữu Trác tới đây, mình có điều cần chất vấn với ông ta.” – Tử Đằng chau mày liền nói.
“Cậu chắc không. Tuy tình hình mọi chuyện đã vậy nhưng đem người tới có ích gì.”
Tử Đằng vẫn lạnh lùng trả lời lại.
“Không có ông ta, kịch sẽ không hấp dẫn tí nào đâu. “
Giang Nguyên thật không biết nên nói sao với cô. Được thôi, nếu cô thích vậy thì đành phải làm thôi. Phong Lãnh Hàn đứng bên cạnh quan sát hết thảy. Mọi chuyện cô đang nói đều được anh nghe thấy, anh cũng đã hiểu được ý định của cô. Tuy không phải là một người lãnh đạo nhưng có thể chi phối người khác như vậy, chắc cô cũng là người đầu tiên dám nhờ vả người khác.
Cuộc điều tra kết thúc, cảnh sát đã công bố nguyênnhân cái chết của Chu Cảnh Lâm cho gia đình Vĩ Tường là do trúng độc Kali xianua. Nhưng vì không thấy vật chứa chất độc trên người bất kì ai nên các vị khách ở đây đều được ra về.
“Có chắc là không phải do người trong này không.”
Từ xa, Tử Đằng bước tới chỗ của những vị cảnh sát đang đứng, giọng nói chắc chắn. Mọi người trong hội trường xôn xao. Họ không hiểu rốt cuộc Tử Đằng đang có ý định gì mà lại nói như vậy, không lẽ cô đã tìm được thủ phạm. Vị cảnh sát trưởng Bùi Châu nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ. Ông đã làm nghề này gần 20 năm, chưa có aidám nói chuyện với ông như vậy, huống hồ đây là một cô gái.
“Vị tiểu thư này, cô nói vậy là có ý kiến gì với tôi.”
“Cảnh sát Châu, nếu ông không phiền thì tôi sẽ cho ông một câu trả lời thỏa đáng. Nhưng trước tiên, tôi có vài điều cần nói trước”. – Tử Đằng tự tin đáp lại, nhưng giọng nói có chút lạnh lùng.
“Được, cô nói đi.”
Tử Đằng đảo mắt về phía Ngọc Diễm. Vừa nhìn thấy ánh mặt lạnh lão từ phía cô, bà ta bắt đầu chột dạ sợ hãi, không lẽ cô đã phát hiện ra điều gì.
“Tôi biết ai là người đã hạ độc cha tôi.”