Đọc truyện Gần Lắm Nhưng Được Không – Chương 12: Thử đồ
Tới trước cửa hàng may đồ dự tiệc, Tử Đằng cũng phải choáng ngợp trước cách bài trí nơi đây. Có chút cổ
điển mang tí hiện đại. Nơi đây trưng bày những bộ trang phục dự tiệc đắt giá và đẹp nhất Hải Thành. Hai người trực tiếp đi vào trong cửa hàng, nhân viên đứng hai bên ngăn nắp cúi chào. Sâu vào trong có một người đang chờ bọn họ.
“Không nghĩ có ngày cậu dẫn nữ nhân tới đây đấy.”
Ai đó không xa lạ lại chính là Vũ Khải, sao anh ta lại có mặt ở đây. Vì vốn dĩ nơi đây cũng là một bộ phận cửa
hàng của Vũ Thị. Cuối cùng anh cũng có cái ngày thấy thằng bạn lâu năm dẫn theo nữ nhân tới, mòn mỏi bao nhiêu năm thì cũng chờ được khoảng khắc này. Tử Đằng còn không hiểu cái quái gì đang diễn ra, nghe theo cách xưng hô thì chắc hai người là bạn bè. Phong Lãnh Hàn không quan tâm đến Vũ Khải, liền nói.
“Vũ Khải, cậu có thời gian để nói nhiều thì chọn giúp tôi một bộ cho cô gái này đi.”
Vũ Khải liền nhìn ra phía sau Lãnh Hàn thì thấy Tử Đằng đứng đằng sau anh. Anh cũng phải công nhận cô quá sắc sảo, từ trên xuống dưới không có chỗ nào chê. Ôi, thằng bạn lâu năm không ngờ lại có thể hớp hồn bởi cô gái này thì không phải dạng vừa. Tử Đằng thấy Vũ Khải nhìn mình chằm chằm như vậy cũng có chút không thoải mái. Không lẽ giờ cô lại đập cho anh một trận vì cứ nhìn mình nãy giờ, Tử Đằng chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở Vũ Khải.
“Vị tiên sinh này, anh đừng có nhìn chằm chằm tôi như vậy được không….”
Bị nhắc nhở như vậy, Vũ Khải chợt tỉnh ra, chỉnh đốn lại thái độ. Đằng sau cảm giác ớn lạnh không ngừng. Gì vậy, bộ nơi này mở máy lạnh thấp quá sao. Nhìn lại sau lưng thì mới biết Phong Lãnh Hàn đang nhìn anh với cái ánh mắt như muốn giết người vậy, không lẽ ghen rồi sao. Anh liền chợt nảy ra một ý tưởng.
“À…xin lỗi cô, thói quen nghề nghiệp thôi. Tôi là Vũ Khải, bạn của Phong tổng nhà cô. Cô có thể gọi tôi là Vũ Khải cũng được.”
Thói quen nghề nghiệp cái gì, lí do gì nhàm quá vậy. Hay đây là Vũ Khải đang cố tình chọc tức Lãnh Hàn. Có phải cô có hoa mắt hay không nhưng Tử Đằng lại có thể cảm nhận được rằng anh đứng đằng sau cô có vẻ như không ổn cho lắm, cứ cảm giác hũ vỡ vừa mới vỡ. Không, không…làm sao có thể được, chắc cô hoa mắt thật rồi.
“Chào anh, Vũ Tiên sinh. Tôi là Kim Tử Đằng, thư kí của Phong tổng.”
“Gì chứ, tôi thích cô gọi bằng tên cơ. Dù gì sau này chúng ta cũng trở thành bạn mà.”
Vũ Khải, thế này là anh cố tình thêm dầu vào lửa. Chọc ai có thể chọc nhưng đừng chọc vào sự kiên nhẫn của Lãnh Hàn, kiểu này là anh muốn chết sớm. Từ xa, Hạo Duy cũng cảm nhận được mùi giấm chua nồng nặc từ sếp. Ôi, Vũ tổng ơi…cho tôi xin, anh đừng chọc vào Phong Tổng nhà tôi nữa…Hạo Duy cũng chỉ biết khóc lóc mà cầu xin trong lòng. Cảm giác thấy không ổn nữa, Tử Đằng quyết định ra tay trước khi Vũ Khải nhốn nháo thêm tí nào nữa.
“Cái đó…Vũ tiên sinh…anh có thể giúp tôi chọn lễ phục được không…Chúng tôi còn phải xuất phát đến bữa tiệc
nữa…”
Nhốn nháo cũng kha khá, Vũ Khải mới nhớ ra nhiệm vụ của mình. Nhìn từ trên xuống dưới,phải gọi cô đúng là bản thể có một không hai ở Hải Thành, xinh đẹp mà còn giỏi giang, danh tiếng đầy mình. Lưỡng lự một hồi, Vũ Khải quyết định lấy cho cô bộ lễ phục đặc biệt nhất ở đây. Một chiếc đầm đuôi cá, trông khá kín đáo nhưng lại có thể làm lộ rõ ba đường hoàn hảo của cô. Hai nhân viên trong cửa hàng đều ra giúp cô thử trang phục. Sau một hồi loay hoay thì cuối cùng bộ lễ phục cũng đã ở trên người của Tử Đằng.
Trước đó cô đã được tắm rửa rất sạch sẽ nên trên người vẫn còn thoang thoảng mùi hương của hoa hồng Adamas. Bộ lễ phục trắng làm tôn lên nước da trắng tự nhiên cùng mái tên đen dài được xõa ra. Nhìn cứ như là một tiên tử vậy. Phong Lãnh Hàn đã thay bộ lễ phục nam màu đen nhìn trông rất lịch lãm. Chỉ còn chờ mỗi Tử Đằng. Cô vừa bước ra từ tấm rèm, mọi lần cô đã đủ xinh đẹp rồi giờ còn xinh đẹp bội phần.
Vũ Khải tuy có chút choáng ngợp nhưng nhìn người bạn của mình cũng phải thẫn người vì cô mà không khỏi có chuyện vui để bàn. Cây đá lạnh này cũng có ngày phải tan chảy rồi. Còn Phong Lãnh Hàn, nhìn dáng vẻ xinh đẹp yêu kiều của cô thật không muốn cho người ngoài nhìn thấy mà. Đúng là cho người khác một nhát chí tử. Tử Đằng thấy mình trong gương mà cũng không thể nhận ra. Chỉ mới make up lên một chút mà đã đẹp rạng ngời. Cô quay người hỏi hai người kia.
“Tôi…nhìn có được không.”
“Perfect…” – Vũ Khải liền lên tiếng – “Thật không dám tượng tưởng cô có một gương mặt ưu ái đến thế.”
“Cảm ơn anh.”
Rồi cô lại nhấc nhẹ chiếc váy đi tới chỗ của Phong Lãnh Hàn. Tử Đằng nhẹ nhàng hỏi.
“Phong tổng…anh thấy thế nào…”
“Đẹp lắm…”
Lãnh Hàn quay ngoắt người đi nói nhỏ. Hạo Duy đứng sau ít nhất có nghe được một chút. Thừa nhận nhưng không dám nói lớn,…không nghĩ sếp mình lại có vẻ mặt thế này đây. Tử Đằng không biết anh đã nói gì nhưng tốt hơn hết là nên đừng hỏi nhiều. Lãnh Hàn lấy một chiếc cà vạt đưa ra trước mặt cô.
“Đeo vào giúp tôi…”
Tử Đằng ngước lên nhìn anh. Nhìn lại cô cũng không thấp hơn anh là mấy nên chắc chỉ cần cứ bình tĩnh là được. Cô nhận lấy chiếc cà vạt từ tay anh rồi nhẹ nhàng đeo lên giúp. Miễn cưỡng lắm cô mới chịu làm. Phong Lãnh Hàn thấy Tử Đằng có chút dịu dàng còn đeo cà vạt cho anh mà không khỏi mỉm cười. Tử Đằng lén lén nhìn một chút. Cô cũng chỉ thầm nghĩ gương mặt yêu nghiệt này đi đâu cũng gây hại dân không.