Đọc truyện Gần Lắm Nhưng Được Không – Chương 101: Ngoại truyện: Ngày đi sinh
Sau khi hôn lễ kết thúc, Diệp Tuyết muốn Lãnh Hàn và Tử Đằng đi hưởng tuần trăng mật. Lãnh Hàn cũng rất muốn đưa cô đi hưởng tuần trăng mật nhưng cô bảo phải đợi sinh hai đứa xong để một thời gian cô mới đi được. Có lẽ vì phần bụng của cô hơi lớn, Tử Đằng có phần hơi tự ti, nhìn cô như vậy, anh cũng không bắt ép gì nhiều, vẫn cứ theo quyết định của cô.
Vào những tháng cuối kì mang thai, bây giờ bụng của Tử Đằng đã lớn nhưng vẫn không làm suy giảm ánh hào quang của một người phụ nữ mang thai. Cũng chính vì chuẩn bị đón chào hai đứa con của hai người mà Lãnh Hàn đã bắt cô ở nhà dưỡng thai, nghiêm cấm cô làm việc. Cô cũng chỉ có thể bất lực mà tuân theo. Ai bảo anh cưng cô quá làm gì
Cho tới một ngày, vì không thể chịu đựng được việc bị bắt ở nhà nghỉ ngơi, cô đã cảm thấy thật sự rất chán. Lãnh Hàn có cuộc họp quan trọng nên đã phải ra ngoái từ sớm. Beatrix phải về Mạc Lăng một chuyến vì có việc gấp. Nói chung trong căn biệt thự ngoài có những người hầu, nếu không có việc gì làm thế nên cô cảm thấy rất chán.
Đột nhiên Tử Đằng nảy ra ý tưởng muốn tới Phong thị để tạo bất ngờ cho Lãnh Hàn. Một phần là cũng hơi nhớ anh. Nghĩ là làm, Tử Đằng liền nhờ quản gia chuẩn bị xe để đưa cô tới Phong thị. Lúc đầu quản gia Châu cũng hơi băng khoăng, vì ông được dặn dò của Lãnh Hàn là cô ra ngoài nên có người hầu đi theo tránh có việc gì bất trắc
xảy ra. Nhưng Tử Đằng đã năn nỉ đến vậy, ông không còn cách nào khác đành làm theo lời của cô.
Nửa tiếng sau, Tử Đằng đã có mặt tại Phong thị. Cô mặc chiếc đầm bầu rộng nhưng như vậy không hề làm suy giảm hình ảnh của một cô thư kí xinh đẹp ngày nào. Mọi người thấy cô tới liền vui vẻ ra chào đón cô làm Tử Đằng
cũng hơi giật mình. Mới có vài tuần không gặp mọi người, ai ai trên môi cũng đều nở một nụ cười. Khỏi nói chứ từ khi họ biết tin hai người kết hôn, chuẩn bị có cả con, tổng tài của họ dần dần thay đổi. Nhưng nhiều nhất vẫn là nhờ công lao của Tử Đằng. Nhưng ít nhiều vẫn là còn hà khắc.
Ai ai đi ngang qua Tử Đằng cũng đều mỉm cười cuối đầu chào cô bằng phép lịch sự.
“Buổi sáng tốt lành, thiếu phu nhân.”
Như vậy cũng hơi phô trương quá rồi. Tử Đằng cũng cảm thấy hơi ái ngại với mọi người. Dù gì cũng từng là đồng nghiệp, tuy cô đã kết hôn với Lãnh Hàn nhưng cô lại là người kín đáo, không thích những điều phô trương. Nhưng nhân viên ở đây đúng là đang muốn làm khó cô đây mà.
Tử Đằng bước tới quầy tiếp tân. Cô gái tiếp tân thấy Tử Đằng tới, liền nở một nụ cười tươi mà nói.
“Buổi sáng tốt lành, thiếu phu nhân. Thiếu phu nhân muốn gặp tổng tài phải không. Hiện tổng tài vẫn còn đang họp khoảng ba mươi phút nữa mới xong. Thiếu phu nhân có thể lên phòng đợi tổng tài.”
Đến cả cô gái tiếp tân cũng nói như vậy, còn cố tình nhấn mạnh chữ “thiếu phu nhân” nữa chứ. Thiếu phu nhân gì chứ, cũng chỉ là danh xưng thôi cũng đâu cần nhấn mạnh thế đâu. Tử Đằng đặc biệt nhắc nhở cô gái kia.
“Không cần gọi tôi như vậy đâu. Gọi thư kí Kim là được. Nếu anh ấy có việc thì tôi sẽ đợi, cô cứ làm việc tiếp đi.”
Nói xong, Tử Đằng liền đi vào thang máy lên tầng của anh. Cô tiếp tân cũng phải ngây người. Tử Đằng không hề đắc ý, nếu như những cô gái khác bám được vào Lãnh Hàn thì thế nào cũng sẽ bắt người khác gọi họ là nữ chủ
nhân tương lai. Nhưng cô thì không, mà còn rất chân thật. Không khoa trương, vẫn để mọi người gọi cô bằng biệt danh cũ. Dù đã kết hôn với Lãnh Hàn, cô vẫn giữ được tính cách cũ của mình. Nói sao nhân viên trong công ty ai trả thích cô, mà còn đặc biệt ngưỡng mộ nữa chứ.
Lên đến phòng làm việc của Lãnh Hàn, nơi đây có vẻ hơi chống trải. Giờ đây căn phòng này chỉ có hai người. Cô giờ còn đang an phận dưỡng thai nên chỉ còn mỗi anh dùng. Chiếc bàn làm việc của cô anh vẫn còn để đấy. Có
lẽ vì hay nhớ cô nhưng cô lại đang ở nhà nên anh chỉ có thể nhìn sang chiếc bàn nhìn đỡ.
Ngồi xuống ghế sopha đợi anh quay lại, Tử Đằng ôm lấy chiếc điện thoại ngồi lướt một chút, câu giờ đợi anh. Lâu lâu cô lại sờ sờ lên chiếc bụng của mình, thỉnh thoảng hai đứa sẽ đạp một chút. Cô thầm nghĩ rằng sau này hai đứa này thế nào cũng sẽ bám cô hoặc anh cho mà xem.
Nửa tiếng sau, Lãnh Hàn ở trong phòng họp bước ra, tâm trạng cũng không được tốt cho lắm. Dạo gần đây anh tra được trong công ty có nội gián của đối thủ. Tuy đã được giải quyết ổn thỏa nhưng mà lần này anh không nghiêm lại
thì không được. Xem ra mấy tên này muốn chán sống rồi.
Lãnh Hàn mang một tâm trạng không thỏa mái trở về phòng làm việc của bản thân. Nếu giờ có bà xã đại nhân của anh ở đây thì có lẽ tâm trạng này sẽ dứt, nhưng mà giờ cô đang ở nhà, anh lại không an tâm để cô tới đây. Thôi thì bất lực làm thêm chút nữa rồi về sớm. Nhưng khi Lãnh Hàn vừa mở cánh cửa kính ra, một bóng hình tròn trịa quen thuộc đang ngồi ung dung lướt điện thoại hiện ra trước mắt anh. Anh tưởng mình nhìn nhầm, nhưng như thế nào thì đây đúng là phòng anh, đã vậy còn là bà xã mà anh đang muốn gặp. Lãnh Hàn vừa có chút mừng, vừa có hơi bất ngờ nhanh chân bước tới chiếc ghế sopha cô đang ngồi.
“Tử Đằng, sao em lại ở đây.”
Tử Đằng ngạc nhiên ngước lên nhìn Lãnh Hàn, không ngờ anh về cũng nhanh thật làm cô không có chuẩn bị gì. Cô cười tươi nhìn anh mà trả lời.
“Em tới thăm anh.”
Lát sau, Tử Đằng quan sát lên gương mặt của anh vẫn có chút không vui, chẳng lẽ công ty có việc gì khiến anh không vui sao.
“Hàn, anh sao vậy.”
Nghe cô hỏi han như vậy, anh lại cảm thấy vui. Anh còn đang muốn hỏi tại sao cô tới đây mà không báo trước cho anh một tiếng. Lãnh Hàn ung dung ngồi xuống bên cạnh Tử Đằng, anh đúng là nhớ cô chết đi được, chỉ đi chưa được bao lâu mà đã nhớ cô. Giờ Tử Đằng mới biết anh là một tên cực kì trẻ con, bám cô mọi nơi, đến cả khi đi làm thì lại đi muộn, về nhà thì về sớm. Nhiều lúc cô không biết đây có phải là chồng cô không nữa. Lãnh Hàn thản nhiên trả lời câu hỏi khi nãy của cô.
“Không có gì, em không cần bận tâm đâu.”
Nghỉ ngơi một hồi, Lãnh Hàn mới đế ý tới giờ trưa, mà cô chắc cũng chưa ăn gì.
“Tử Đằng, bây giờ chúng ta về nhà thôi. Cũng đã trưa rồi.”
Bây giờ cũng đã sắp tới ngày dự sinh, anh cũng không nỡ để cô ốm nghén thêm nên đành đưa cô về nhà. Tử Đằng cũng không nói gì nhiều liền gật đầu. Vốn dĩ tới đây để cho anh một bất ngờ nhưng mà thôi, tới thăm anh là vui lắm rồi.
Lãnh Hàn dìu cô từng bước đi ra khỏi công ty. Mọi người nhìn thấy vợ chồng nhà người ta ân cần như vậy,
làm họ không thể nuốt nổi cơm trưa nữa. Cũng vừa vừa phải phải thôi chứ, để con dân độc thân như họ ăn cẩu lương suốt thế này thì khỏi tốn tiền cơm.