Gameshow Vô Hạn

Chương 32: Tập Đặc Biệt Vượt Ngục - 2


Bạn đang đọc Gameshow Vô Hạn – Chương 32: Tập Đặc Biệt Vượt Ngục – 2


“Thật trùng hợp.” Lâm Hi cười dịu dàng.
“Tạm biệt.” Tề Viễn lạnh nhạt, đồng thời bảo vệ lưng mình lùi về phía sau.
Lâm Hi nhìn Tề Viễn bình tĩnh rời đi, chờ người đi rồi, hắn mới nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cậu cho là tôi gặp lại cậu vui lắm đấy hả?”
Anh ta lắc lắc đầu, cúi xuống kiểm tra khóa cửa.
Bên kia, Tề Viễn lấy bản đồ trong túi ra, lật xem.
Sau khi đi đến đại sảnh tầng 1, anh có một ý tưởng mơ hồ.

Có lẽ trò chơi lần này sẽ có hai cách để vượt qua.

ngôn tình hài
Thứ nhất, dùng suy nghĩ của một gián điệp, tức là bắt phạm nhân như cách thông thường.

Tuy nhiên trong trường hợp thế này, bắt người chơi khác không khác gì đập chuột, chuột cứ chạy qua chạy lại, bắt được rất phiền phức.
Thứ hai, dùng suy nghĩ của phạm nhân, phạm nhân cần chìa khóa để trốn thoát khỏi nơi này.

Nếu anh có thể nhanh tay hơn, tìm được chìa khóa trước nhóm người chơi còn lại, sau đó hủy nó đi, như thế cho dù không giam đám người chơi kia lại, họ cũng không thoát nổi.
So với việc tốn thời gian chạy đua cùng đám người chơi, Tề Viễn ưu tiên chọn cách thứ hai.
“Chìa khóa đỏ, căn phòng đỏ”.

Anh thì thầm, tìm kiếm mục tiêu trên bản đồ.

Nhưng anh tìm qua tìm lại vài lần, cũng không phát hiện căn phòng nào có màu đỏ.
Tề Viễn nhíu mày, mình nghĩ sai rồi, hay là…!Do dự một lát, Tề Viễn quay sang tìm phòng có màu cam.
Không lâu sau, Tề Viễn đã tìm thấy bốn phòng – phòng màu vỏ quất, màu cam, màu hổ phách và màu cam mặt trời.
Mặc dù theo nghĩa đen thì chúng không liên quan gì đến nhau, nhưng trên thực tế, tất cả những màu này đều thuộc dãy màu cam, mà trong tất cả các căn phòng này, chỉ có bốn căn phòng thuộc dãy màu cam.
“Không có phòng màu đỏ, có thể chìa khóa màu đỏ sẽ mở được khóa màu cam”.

Tề Viễn thầm phân tích, “Có 4 gian phòng tương ứng, bởi vì chỉ cần có 4 người chơi cần thoát khỏi”.

Sau khi cảm thấy phân tích của mình không có vấn đề gì, Tề Viễn đi đến căn phòng màu hổ phách gần nhất.
Không lâu sau, Tề Viễn đã đi tới nơi, bắt đầu tìm kiếm.
Các cánh tủ lần lượt được mở ra, nhưng không tìm được thứ gì.
“Lạ thật, mình sai ở chỗ nào nhỉ?”.

Tề Viễn cúi đầu nghĩ, “Có người mang đi rồi sao? Hay là mình tính sai ngay từ đầu?”
Trong lúc suy nghĩ, đôi mắt sắc bén vẫn đảo quanh, quan sát từng ngóc ngách căn phòng.
Đột nhiên ánh mắt anh dừng lại, bước đến giá sách, lấy xuống một cuốn nhật ký màu cam, là một cuốn nhật ký có khóa.
“Đúng là dạng trò chơi trốn thoát khỏi mật thất.

Lúc trước tìm được phòng mục tiêu, vật phẩm cũng không bị giấu kỹ thế này”.

Tề Viễn than thở.
Mở cuốn nhật ký ra, anh thấy bên trong nó trống không, có một chiếc chìa khóa màu cam nằm trong đó.
Đến giờ, Tề Viễn đã kết nối được tất cả các manh mối.
“Chìa khóa màu đỏ mở ổ khóa màu cam, chìa khóa màu cam mở ổ khóa màu vàng…! Cho đến khi tìm được chìa khóa màu chàm mở ổ khóa màu tím ở tầng một.”
“Mỗi nhóm màu có bốn căn phòng.

Có những phòng đúng màu, nhưng có những phòng màu sắc sẽ biến đổi đôi chút như hổ phách hay vỏ quất”.
“Cho dù có tìm được phòng cũng chưa chắc đã tìm được chìa khóa ngay.

Có thể chìa khóa đã mất từ trước, cũng có thể tìm mãi không thấy”.
“Trò chơi này hạn chế thời gian – chỉ có 2 tiếng đồng hồ phải thành công trốn thoát”.
“Nếu bị bắt sẽ bị giam vào trong phòng giam đơn, muốn thoát ra lại phải lãng phí thêm thời gian.

Tìm được căn phòng mục tiêu, vào đó tìm được vật phẩm cũng tốn không ít thời gian.

Nếu bất hạnh vào phải phòng đã mất chìa khóa thì tìm thế nào cũng phí công”.

Sau ba giây im lặng, Tề Viễn cảm thấy thương xót sâu sắc cho một chàng trai có đầu óc bé ti, tứ chi phát triển như Quốc Đống, nếu không có sự giúp đỡ thì cả đời này có lẽ hắn ta cũng không thể thoát ra được.
Bước ra khỏi căn phòng màu hổ phách, anh đột nhiên nghe thấy giọng nói của một nam một nữ cách đó không xa.
Vẻ mặt Tề Viễn hơi thay đổi, anh chậm rãi đi tới gần họ.
Bên kia, Lâm Đông Dương có ý đồ muốn tiếp cận cô gái duy nhất trong năm người chơi, “Xin chào, tôi tên là Lâm Đông Dương, tôi muốn…”
Ai biết cô gái kia tràn đầy cảnh giác, không nể mặt chút nào, ngắt lời anh ta, “Không cần, cút đi! Nếu không đi, tôi sẽ nói với người khác anh là gián điệp!”
Lâm Đông Dương, “…”
Cô nàng này rõ ràng là một cô gái, sao lời nói lại mạnh mẽ dữ vậy trời?
“Nói cho anh biết, từ nãy đến giờ tôi không gặp được người chơi nào khác.

Nếu như tôi xảy ra chuyện gì, thì chắc chắn người hại tôi là anh, không có khả năng nào khác!”.
Đôi mắt Tề Viễn lóe sáng, lấy thẻ và bút trong túi ra, nhanh chóng viết xuống một hàng chữ.
Nét mặt Lâm Đông Dương đầy bất đắc dĩ: “Cho tôi một cơ hội nói chuyện đi mà, nói xong tôi đi ngay đây”.
“Không!”.

Cô gái rất cố chấp.
Lâm Đông Dương giận không tả nổi, không nhịn được đi lại gần cô gái kia, hỏi: “Cô mắc chứng hoang tưởng người bị hại à? Trừ cô ra, ai cũng là gián điệp chắc?”
Cô gái giật mình, lùi sát vào vách tường.

Cô dựa lưng lên tường, kiên trì nói: “Dù sao lần này cũng là cuộc chiến cá nhân, không cần hợp tác.

Anh không phải gián điệp thì anh đi tìm người khác đi, theo tôi làm gì?”
Lời này rất có lý, Lâm Đông Dương cứng họng, sau đó một hồi, anh ta thất vọng cúi đầu: “Được rồi, tự cô chơi đi, tôi đi đây”.
Cô gái thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, loa phát thanh đột nhiên thông báo, “Người chơi số 5 đã bị bắt giam! Người chơi số 5 đã bị bắt giam!”
Vẻ mặt cô gái kinh ngạc, “Tôi? Bị bắt giam?”
Lâm Đông Dương cũng sững sờ.

Bóng dáng cô gái dần mờ đi, dường như lúc này cô mới nhớ ra điều gì đó, lập tức tức giận nói: “Anh không phải là gián điệp sao?! Tôi vì anh nên mới bị bắt đấy! Nhưng mà…!bị bắt giam? Không phải bị loại…”
Ánh sáng trắng lóe lên, mấy lời cuối cùng cũng tan vào không khí.
Lâm Đông Dương há hốc miệng, cả người gần như hóa đá, anh ta chắc chắn mình không làm gì, nhưng số 5 cứ thế bị bắt ngay trước mặt anh ta…
“Chuyện này nếu bị người khác biết, trăm miệng cũng không cãi lại nổi!” Nghĩ đến đây, anh ta như bôi dầu vào lòng bàn chân, vội vàng chạy mất.
Sau khi Lâm Đông Dương rời đi, Tề Viễn mới yên lặng xuất hiện, anh khẽ mỉm cười, đưa ngón trỏ ra lau bức tường – trên tay lập tức dính một ít dung dịch đặc biệt.
“Bẫy hoạt động tốt hơn mong đợi.” Tề Viễn lẩm bẩm.
Anh viết lên tấm thẻ, hi vọng bức tường sau lưng số 5 sẽ bị bao phủ một lớp dung dịch đặc biệt, và hệ thống đã thực sự làm điều đó!
Số 5, không rõ tên, tựa lưng vào tường, bảng tên dính nước, bị bắt đưa về ngục giam.

Nhưng cô nàng lại nghĩ người hại mình là Lâm Đông Dương.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng vẫn thấy đúng, vì lúc đó trước mặt cô nàng chỉ có Lâm Đông Dương, chứ không còn một ai khác.
“Đợi số 5 ra khỏi phòng giam, có lẽ cô ấy sẽ thông báo cho người khác biết Lâm Đông Dương chính là gián điệp nhỉ?” Tề Viễn đoán.
**
Sau khi loa phát thanh thông báo, Lâm Hi đến phòng giam thăm số 5.
Khi đến nơi, số 5 đang ngồi trên ghế chăm chú suy ngẫm: “Tại sao lại bị giam chứ không bị loại? Số 2 (Lâm Đông Dương) đã làm gì? Anh ta không đến gần mình mà, kỳ lạ quá!”.
“Nói cho tôi nghe, cô đã bị bắt thế nào đi?”.

Lâm Hi đến gần phòng của số 5.
Số 5 ngơ ngác nhìn sang.
Lâm Hi cười nói: “Cô sẽ không cho rằng gián điệp sẽ tiếp cận người bị bắt đấy chứ?”
Số 5 quyết định tin tưởng người đến là người tốt nên đem mọi chuyện nãy giờ xảy ra kể lại cho anh ta nghe.
“Vậy là đúng rồi, có người có nhiệm vụ ngăn chặn chúng ta thoát khỏi đây”.
Lâm Hi phân tích, “Bị giam chứ không bị loại.

Có nghĩ là, sau khi bị giam, chúng ta vẫn có thể tìm mật khẩu để vượt ngục tiếp”.
“Có thể tiếp tục vượt ngục sao?” Số 5 vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng.
Lâm Hi mỉm cười, “Dù sao cô cũng nhàn rỗi, cứ thử xem thế nào.

Mà này, cô bị bắt ở chỗ nào? Tôi muốn đến xem hiện trường một chút”.
“Cạnh bên một căn phòng màu cam”.

Số 5 thành thật trả lời, “Tôi vừa ra khỏi phòng, số 2 đã đi theo nói chuyện với tôi, đuổi cũng không đuổi nổi”.

“Hiểu rồi.” Lâm Hi vội vàng rời đi.
Số 5 thì bắt đầu lục tung phòng giam.
Lâm Hi đi đến phòng màu cam, bắt đầu mô phỏng lại cảnh số 5 bị bắt.
“Theo lời số 5, số 2 đến gần nên cô ấy lùi lại, dựa lưng vào tường”.

Vừa nói, Lâm Hi vừa quay lưng về phía tường, “không lâu sau đó thì loa phát thanh thông báo”.
…!đợi đã, dựa lưng vào tường??
Anh từ từ quay người lại, chạm tay mình vào bức tường, bàn tay lập tức bị ướt.
Lâm Hi, “…”
Thông báo đột ngột vang lên, “Người chơi số 4 đã bị bắt giam! Người chơi số 4 đã bị bắt giam!”
Mô phỏng lại tình huống, mô phỏng đến mức tự tống chính mình vào phòng giam, Lâm Hi không biết nói sao, chỉ có thể cười gượng.
“Ít nhất cũng biết được một chuyện”.

Lâm Hi tự an ủi: “Đây chắc là cái bẫy được nhắc đến ngay lúc đầu, mình cũng đã biết được lý do người chơi bị bắt.

Muốn làm ướt bảng tên chắc chắn phải có phương pháp đặc biệt”.
“…” Im lặng hồi lâu, cuối cùng Lâm Hi cũng không kìm được nữa, chửi bậy: “Chết tiệt! Sao mình lại không đưa tay ra che lưng chứ!!”
Lâm Hi lòng tràn đầy hối hận được đưa về phòng giam.
Nghe tin số 4 bị bắt, Tề Viễn cũng ngạc nhiên một hồi, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Số 4 và số 5 lần lượt bị bắt, trong túi xuất hiện thêm một tấm thẻ.

Tề Viễn nhìn qua, sau đó nhanh chóng đi vào căn phòng màu vàng.
Nhóm các căn phòng màu vàng có bốn phòng: vàng lông vịt con, vàng mơ, vàng tơ tằm, vàng anh thảo.
Tề Viễn cảm thấy hai màu vàng nhạt không quá dễ nhận ra, rất ít người biết nó đang ám chỉ đến màu vàng, vì thế anh chọn một trong hai căn phòng vàng lông vịt và vàng mơ để đi vào.
“Lúc nãy, cuốn sổ có khóa trong căn phòng kia là màu cam”.

Tề Viễn phân tích, “nếu thế thì tất cả những vật màu vàng trong phòng này đều đáng nghi”.
Sau đó, anh nhìn theo một góc nhìn khác – nếu phải giấu, thì anh nên giấu đồ ở đâu.
Tề Viễn nhìn quanh, chợt nảy ra một ý tưởng: “Phòng không lớn, không có mấy chỗ để giấu đồ.

Nếu đặt đồ ở nơi càng khó tìm càng tốt…!thì có thể may một cái túi nhỏ ở mặt sau của bức mành cửa rồi nhét đồ vào đó.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.