Đọc truyện Game Show Chết Chóc Tên Điên Xinh Đẹp – Chương 69: Người Ấy Là Thuốc
Chương 69.
Người ấy là thuốc
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Bạch Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
「 Tử Hư, những đứa trẻ khác đều không sánh bằng con.
」
「 Sau này Tử Hư cũng phải trở thành một quái vật xuất sắc như vậy nhé.
」
「 Tại sao mẹ không khen con? 」
「 Chúa sẽ phù hộ cho tớ.
」
Ngụy Tử Hư đắm chìm trong nước biển, những âm thanh ồn ào tràn ngập bên tai hắn, dơ bẩn ngấm sâu vào xương tủy hắn.
Thế giới của hắn đã sớm không còn ánh mặt trời, mây đen rũ thấp như sắp chạm xuống mặt biển.
Trên đầu hắn là điểm kết, dưới chân là đáy sâu vô tận.
Từng đợt sóng biển đánh vào mỏm đá ngầm, xô đến những cỗ thi thể phù thũng trắng bệch, những thanh âm kia hóa thành vô số lời kỳ vọng và chỉ trích, không ngừng cào xé hắn.
Ngụy Tử Hư đã buông bỏ.
Hắn không còn phí sức bò lên bờ biển, sau đó hoảng loạn chạy trốn khỏi Lâm Sơn Chi và Lạc Hợp.
Hắn nhiều lần ôm ấp hy vọng trong tuyệt cảnh, nhưng cuối cùng hắn phát hiện, phía sau hy vọng là nỗi tuyệt vọng càng sâu hơn.
Tất cả chỉ chứng minh rằng, tự cứu lấy chính mình là điều quá đỗi xa vời.
Tình trạng hiện tại của hắn, hắn chẳng có bất cứ biện pháp nào.
Có lẽ thờ ơ là biện pháp tốt nhất, cũng giống như đa số những người khác vậy.
Không hiểu được thì bỏ qua, không nhớ được thì quên lãng, mài mòn cảm xúc của mình giữa cuộc đời náo nhiệt, chỉ nhìn thấy thứ mình thích, cuối cùng hóa thành một hạt bụi trần nhỏ bé không người bận tâm.
Có lẽ làm vậy mới là đúng, mới là “bình thường” trong mắt người đời.
Nhưng tầng tầng gông xiềng đang trói buộc hắn, bám riết lấy hắn như hình với bóng, càng trốn tránh chỉ càng khiến hắn bị vùi lấp sâu hơn, càng căm ghét bản thân nhu nhược yếu hèn.
Tất cả những giãy dụa và khổ sở của hắn, đều tồn tại trong một xó xỉnh chẳng ai hay.
Cái thân thể người gặp người thích kia, là cái xác kiên cố nhất, ngăn cách bản thân yếu đuối của hắn với những lời tán tụng của thế giới bên ngoài.
“Ra là cậu ở đây à, tôi đi tìm cậu suốt bao nhiêu năm qua.”
Tiếng bước chân, êm ái tự nhiên, hướng về phía hắn.
Đó là tiếng bước chân hắn vô cùng quen thuộc, kiên định không đổi, vừa mạnh mẽ vừa lạc quan, tự tin đến mức tự phụ, trong ký ức của hắn chỉ có duy nhất một người.
Ngụy Tử Hư mở mắt.
“Haha, đã lâu không gặp, thiên tài mà cậu sùng bái nhất cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi đây.”
Trên bờ biển u ám đột nhiên xuất hiện một người, sơ mi đen cài đến tận cúc trên cùng, áo blouse trắng bay phần phật trong gió.
Y đứng sát mép bờ biển, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Ngụy Tử Hư.
Nước biển bẩn thỉu bắn lên quần áo y, nhưng vẫn trắng đến chói mắt.
“Có vẻ sau khi tôi rời đi cậu đã phải chịu đựng rất nhiều nhỉ.” Y ngẩng đầu nhìn quanh một vòng.
“Nghiêm trọng đến mức này rồi.”
“Ầy.” Y đặt mông ngồi xuống nơi lấp kín toàn thủy tinh vụn, thoải mái duỗi chân ngả người ra sau.
Vóc dáng y cao gầy, thậm chí còn mảnh mai hơn so với Ngụy Tử Hư, hoàn toàn không phải loại hình cường tráng rắn chắc như Bành Dân Tắc.
Nhưng khi y mở miệng, tất cả tạp âm xung quang đều ngưng bặt, y xuất hiện trước mắt Ngụy Tử Hư, thoáng chốc gợi lên cho hắn cảm giác an toàn thâm căn cố đế.
“Tôi thì khác, không có cậu thực sự quá nhàm chán.” Y bẻ ngón tay.
“Tốt nghiệp, đi làm, tìm cậu.
Bao nhiêu năm qua chỉ có từng đó việc, nếu còn tiếp tục làm những chuyện nhàm chán như thế nữa, thiên tài cũng sẽ phát ngấy thôi.”
“Này, Ngụy Tử Hư, trở về với tôi được không?” Y nghiêng người về phía trước, đôi mắt sáng rực trong vắt, giảo hoạt mà ngây thơ.
“Chẳng có đề tài nào thú vị hơn cậu cả.”
Thấy y đến gần, Ngụy Tử Hư theo bản năng lùi về sau.
Hắn không có dũng khí thử thêm lần nữa, không ai có thể cứu hắn, không có ai nguyện ý ——
“Nhìn đi, chỉ cần cậu muốn, có thể làm được vô cùng dễ dàng.” Người kia đưa tay ra, dễ như bỡn mà nắm lấy tay Ngụy Tử Hư, dồn sức, kéo Ngụy Tử Hư đến bên cạnh y.
Lúc này Ngụy Tử Hư mới nhìn rõ, y vẫn giữ nguyên kiểu tóc ngắn gọn gàng cắt ở cửa tiệm cạnh trường học, khuôn mặt tuấn tú luôn mỉm cười, cạnh khóe miệng có hai lúm đồng tiền, giống như dính lên hai hạt gạo lứt, một nụ cười ngọt ngào đến ngớ ngẩn.
Y chẳng hề thay đổi bất cứ thứ gì.
Từ nơi tiếp xúc với y, đau đớn dần dần biến mất, vết thương chậm rãi khép lại.
Ngụy Tử Hư nheo mắt, bỗng phát hiện sau lưng y, trên bầu trời đen đặc đã nứt ra một khe hở, ánh nắng chói chang mạnh mẽ xuyên qua.
Nhưng y không hề hay biết, vẫn quấn lấy Ngụy Tử Hư tự nói một mình, ngữ khí nghiêm túc lạ thường:
“Ngụy Tử Hư, tôi sẽ chữa khỏi cho cậu.”
–
Ngụy Tử Hư mở bừng mắt.
Nhìn đồng hồ, 6 giờ sáng.
Hắn ngủ một giấc tròn 8 tiếng.
Đã rất lâu rồi hắn không có một giấc ngủ yên ổn như vậy.
Ngụy Tử Hư ngồi dậy, cảm thấy đầu óc tỉnh táo, tứ chi thả lỏng.
Tám năm.
Hắn lại có thể mơ thấy những người và sự vật cách xa như vậy.
Người kia nói ra câu “Tôi sẽ chữa khỏi cho cậu” với ngữ điệu vô cùng bình thản, giống như chuyện đó vốn chẳng phải một vấn đề khó khăn.
Y tự phụ đến mức cho rằng có thể tùy ý sắp đặt quỹ đạo cuộc đời Ngụy Tử Hư, khiến Ngụy Tử Hư vô cùng nghi ngờ.
Nhưng y quả thật là một thiên tài hiếm thấy, những nan đề người khác bó tay toàn tập, y có thể giải quyết dễ như ăn bánh.
Tài năng thiên phú của y từng khiến Ngụy Tử Hư ghen tị vô cùng, trước khi hỏi thăm được tên y, thứ hắn nghe được nhiều nhất chính là “Quái thai”.
Con người y giống với bản tính vốn có của Ngụy Tử Hư, không được quần chúng yêu thích, nhưng y chưa bao giờ thèm che giấu.
Một kẻ có thể hoàn toàn bộc lộ diện mạo chân thật, nhưng vẫn sống tự do tự tại, sau này Ngụy Tử Hư cũng chưa từng gặp qua người thứ hai như vậy.
Ngụy Tử Hư vén chăn lên, xuống giường, đi đến trước cửa sổ.
Rèm cửa “soạt” một tiếng mở ra, bình minh đang từ từ dâng lên phía sau rặng cây, ánh sáng tựa trùm tia phóng xạ, chói mắt hệt như những lưỡi dao sắc nhọn, không góc chết bất thình lình nổ tung.
Trải dài trước mắt hắn là thảm cỏ và ngọn cây xanh biếc, tươi mới tinh khôi, tựa như chưa bao giờ bị chà đạp dưới chân con người, chỉ biết tuân theo bản năng sinh mệnh điên cuồng sinh trưởng.
Sau đó tất cả sinh mệnh bị thứ ánh sáng bén nhọn đó đâm thấu, tuôn trào máu tươi và dịch mủ lấp lánh.
Vạn vật đều điên cuồng, điên đến không gì sánh kịp, đẹp đến không sao tả xiết.
Ngụy Tử Hư chưa từng biết, thế gian mà hắn luôn sợ hãi, vốn chưa bao giờ keo kiệt thể hiện trước mắt hắn những gì tốt đẹp nhất của nó.
“Những kẻ yếu đuối sợ hãi hạnh phúc, dù là chạm vào bông gòn thôi cũng có thể khiến chúng tổn thương, đối với chúng, hạnh phúc là một loại đau đớn.[1]” Y khép sách lại, lấy chiếc bút bi đặt trên chóp mũi xuống, dẩu miệng, sán tới gần Ngụy Tử Hư cợt nhả: “Giống hệt như cậu vậy, Ngụy Tử Hư ạ.”
[1] Trích “Thất lạc cõi người” (Dazai Osamu)
Trong nháy mắt, Ngụy Tử Hư bỗng sinh ra một loại ảo giác, giống như chỉ còn ba tiếng nữa là đến giờ học buổi sáng, người kia sẽ mang túi đeo chéo đi ra từ trong rừng cây, đứng dưới tầng gọi Ngụy Tử Hư, còn không ra khỏi cửa là muộn đấy.
Giống hệt như tám năm trước.
Ngụy Tử Hư nghĩ như thế, không tự chủ được nhìn chằm chằm nơi bìa rừng, nín thở tập trung, rất sợ tên kia lo vào lớp muộn sẽ tự mình đi trước.
Ngụy Tử Hư chờ đợi trong giây lát, nhịp tim từ lúc nảy lên kịch liệt cũng dần dần bình ổn.
Chẳng có bất cứ ai từ trong rừng cây bước ra.
Phải rồi…!Sao có thể.
Đều đã là chuyện từ rất lâu như vậy.
Ngụy Tử Hư ngẩng đầu lên, nhìn về phía đường chân trời.
Thế giới này vô cùng rộng lớn…!cũng vô cùng trống trải.
Trống trải đến mức khoảng cách giữa hai người có thể là thiên sơn vạn thủy.
“Nhưng mà, đó quả thật là một giấc mơ đẹp.” Ngụy Tử Hư lẩm bẩm nói.
Từ trong rừng cây nhìn lại, Ngụy Tử Hư một mình đứng bên cửa sổ, ánh mắt mê man, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng là dáng vẻ bình thản vô vị, không giống nụ cười ngọt ngào hắn luôn cố sức ngụy tạo.
Đó là một nụ cười vô cùng cô quạnh.
–
“Chào buổi sáng.”
Bành Dân Tắc gắp ra hai cái bánh bao chiên[2], xếp lên đĩa, đúng lúc Ngụy Tử Hư bước vào, cười tủm tỉm cất tiếng chào anh.
[2] 锅贴 (Potsticker), gần giống mandu.
Thấy hôm nay sắc mặt hắn hồng hào, tâm trạng có vẻ khá tốt, Bành Dân Tắc không khỏi hỏi: “Tối qua nghỉ ngơi tốt rồi chứ?”
“Ừa.” Ngụy Tử Hư ngồi một bên quầy bar, gắp bánh bao cắn một miếng, lộ ra bên trong một con tôm nguyên vẹn đã bóc vỏ, căng mọng lấp lánh.
Ngụy Tử Hư nhai tôm, cả khoang miệng như được hồi sinh, vừa há miệng hà hơi khỏi bỏng vừa hỏi Bành Dân Tắc: “Dân Tắc thì sao, ngủ ngon không?”
Đêm qua tâm tư Bành Dân Tắc bất ổn, trong lòng buồn bực khó chịu, trái tim như bị siết chặt đến không lưu thông máu được.
Lúc anh nằm trên giường không ngừng đổ mồ hôi lạnh, cảm giác như đang nằm trong vùng ruột gan nào đó liên tục co bóp, từng giây từng phút trôi qua đều bị đè ép.
Có điều đây không phải một câu trả lời hay, không phù hợp với không khí sáng sớm ấm áp vui vẻ như vậy.
Anh còn chưa trả lời, Mạc Vãn Hướng đã bước vào.
Cô ngồi xuống đối diện Ngụy Tử Hư, nói cảm ơn vì bữa sáng, bắt đầu ăn một cách vô vị.
Ba người trầm mặc ăn xong.
Mạc Vãn Hướng đứng dậy thu dọn chén đũa, nhìn thấy còn một phần đồ ăn trên bàn, do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: “Có cần gọi Triệu Luân ra ăn không ạ?”
Bành Dân Tắc: “Từ hôm qua hắn đã không muốn ngồi chung rồi, có lẽ cứ trực tiếp đem vào phòng cho hắn đi.”
Ngụy Tử Hư: “Hy vọng hôm nay anh ta sẽ bình tĩnh hơn một chút.”
Nhắc tới hai chữ “bình tĩnh”, Mạc Vãn Hướng lại nhớ đến cảnh tối qua Triệu Luân điên cuồng truy sát, trong lòng vẫn còn hoảng sợ.
Cô nhìn về phía Ngụy Tử Hư, người kia vẫn còn đang nhai bánh bao, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống sàn nhà, giống như đang có tâm sự gì đó.
Mạc Vãn Hướng đột nhiên bừng tỉnh, đêm qua Triệu Luân giết Ngụy Tử Hư không thành, hôm nay nhất định sẽ lợi dụng thẩm phán đưa Ngụy Tử Hư vào chỗ chết.
Lúc này Ngụy Tử Hư vẫn còn tâm trạng đi ăn sáng, quả thật quá sức mạnh mẽ so với cô.
Nghĩ tới đây, cô sốt sắng hỏi: “Triệu Luân…!liệu có thể sẽ bỏ bừa phiếu trên bàn thẩm phán không, có cách nào để anh ta không tham gia không?”
“Chuyện đó phải hỏi ý Director rồi.” Ngụy Tử Hư nhìn cô.
“Nếu có thể không tham gia, tôi đã sớm không muốn tham gia rồi.”
Mạc Vãn Hướng không nói nên lời.
Nếu có thể không tham gia, ai lại muốn tự tay đẩy người khác vào chỗ chết.
Nhưng để bắt được kẻ giết người, đây là phương pháp duy nhất bảo vệ chính mình.
Việc đã đến nước này, chung quy vẫn là do con Sói ra tay giết người vào tối ngày thứ nhất.
Nếu hắn không hạ thủ, có lẽ nơi này vẫn còn đủ mười ba người, giống như Bành Dân Tắc từng nói, sau mười ngày, tất cả quên đi sự kiện bắt cóc này, vui vẻ về nhà.
Như vậy, học tỷ cũng sẽ không…
“Nếu đã phải tham gia, để hắn không bỏ phiếu cho Ngụy Tử Hư, trước khi thẩm phán bắt đầu chúng ta thương lượng với hắn một chút đi.” Bành Dân Tắc đứng lên, ra hiệu hai người họ theo anh đến phòng Triệu Luân.
Nhưng Bành Dân Tắc vừa đẩy cửa, đã phát hiện bọn họ không có cách nào cùng Triệu Luân thương lượng bất cứ chuyện gì nữa.
Triệu Luân ngồi trên ghế, cổ họng bị cắt ngang một vòng, máu ồ ạt tuôn xuống, giống như đang đeo một cái vòng cổ đính tua rua đỏ.
“Sao vậy?” Ngụy Tử Hư đứng sau lưng anh hỏi, chen lên phía trước.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, hắn lộ ra vẻ mờ mịt, nheo mắt cẩn thận nhìn kỹ vết thương trên cổ Triệu Luân.
Sau đó, huyết sắc trên mặt hắn từ từ rút đi, theo bản năng túm lấy cánh tay Bành Dân Tắc, che trước người anh và Mạc Vãn Hướng.
Mạc Vãn Hướng là người cuối cùng nhìn thấy thi thể, lại bắt gặp tư thế phòng bị Ngụy Tử Hư, giữa buổi sáng ấm áp này, lần đầu tiên nếm trải cảm giác như rơi vào hầm băng.
Tâm trí cô như biến thành vô số mảnh băng vụn, cứng ngắc trì độn, làm cách nào cũng không tiếp thu được cảnh tượng hoang đường đột ngột trước mắt.
Vốn dĩ còn lại bốn người, Phù Thủy, Thợ Săn và hai Dân Thường.
Chỉ cần tất cả chung sống hòa bình qua mấy ngày là có thể thắng Death Show.
Dù trong số họ thực sự có Sói, cũng chỉ có thể là Triệu Luân, chẳng phải hôm qua hắn còn cầm theo vũ khí của Sói truy sát Ngụy Tử Hư sao?
Nhưng Triệu Luân chết rồi, vết thương do tia laser cắt ngang.
Sói Laser không phải đã sớm bị xử tử rồi sao?
Tầm mắt cô chuyển qua phía sau Triệu Luân, phát hiện một cái chốt cửa sổ không đóng.
Mạc Vãn Hướng đột nhiên nghĩ tới, ngày hôm qua cô đi khóa cửa, là do Ngụy Tử Hư yêu cầu.
Ngụy Tử Hư…
Cô mở to hai mắt, đồng tử vì sợ hãi mà khuếch đại.
Mà Ngụy Tử Hư vẫn đang che chắn trước người Bành Dân Tắc, kéo giãn khoảng cách với cô, cảnh giác nhìn cô chằm chằm.
“Không…!Không phải tôi…!Không được, không —— “
Mạc Vãn Hướng quay đầu chạy ra cửa, chỉ muốn thoát khỏi Ngụy Tử Hư càng xa càng tốt.
Thấy cô chạy trốn, Bành Dân Tắc cau mày, theo phản xạ muốn đuổi theo, lại bị Ngụy Tử Hư kéo về phía cầu thang lên tầng hai: “Lập tức bắt đầu thẩm phán, trước khi cô ta kịp chạy ra ngoài!”
【 Thẩm phán bắt đầu.
】
Không ngoài dự đoán của Ngụy Tử Hư, sau khi thẩm phán bắt đầu, ghế ngồi của Mạc Vãn Hướng rơi xuống dưới sàn, đến lúc trở lại đã mang theo Mạc Vãn Hướng với tứ chi bị cột chắc trên thân ghế.
Tình thế hiện tại đã quá rõ, không cần bất kỳ lời khai nào nữa, Ngụy Tử Hư đưa tay phải ra, muốn nhấn lên ảnh chân dung của Mạc Vãn Hướng.
“Lừa đảo…”
“Tên lừa đảo!”
Mạc Vãn Hướng ngồi cạnh hắn thét lên, mang theo giọng mũi dày đặc.
Trong nháy mắt Ngụy Tử Hư có chút không dám quay đầu nhìn cô.
Đến khi hắn treo lên được khuôn mặt cứng rắn bình thản quay đầu lại, toàn thân cô đã cứng ngắc, cả khuôn mặt trắng bệch, nước mắt nước mũi tèm lem khắp mặt.
Từng dòng nước mắt vẫn không ngừng trào khỏi khóe mắt cô, trong miệng cô phun ra những lời thô tục độc địa nhất mà mình từng biết.
“Tên lừa đảo! Khốn kiếp! Đồ giết người! Cặn bã! Đi chết đi! Tại sao mày vẫn chưa chết!”
Bốn ngày trước, Ngụy Tử Hư lần đầu tiên bị nghi ngờ là Sói, giữa Lạc Hợp và Ngụy Tử Hư, Mạc Vãn Hướng lựa chọn tin tưởng Ngụy Tử Hư, Lạc Hợp bởi vậy mà chết.
Vì vậy Ngụy Tử Hư tiếp tục nhận được sự tín nhiệm không tương xứng, hắn cứ thế từng bước xâm chiếm sinh mệnh của tất cả mọi người.
Rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào cô lại tín nhiệm Ngụy Tử Hư đến vậy, thậm chí trong lúc bất tri bất giác, còn cùng hắn cấu kết với nhau làm việc xấu.
Từ lúc Lạc Hợp chết đi, cô như sa vào thứ hòa bình giả tạo này, đến khi bất chợt bừng tình, đã không đường thối lui.
Lạc Hợp đã đúng, Lạc Hợp vẫn luôn đúng.
Từ khoảnh khắc bọn họ bỏ phiếu xử tử Lạc Hợp, thắng thua đã được quyết định.
Nhưng Mạc Vãn Hướng không kịp hối hận nữa, trong nháy thoát khỏi trói buộc, cô và Ngụy Tử Hư đồng thời bỏ phiếu cho đối phương.
Bỏ phiếu xong, hai người cùng quay đầu lại.
Bành Dân Tắc cách đó không xa, ngón tay vẫn đang dừng trước màn hình, chậm chạp không di chuyển.
“Dân Tắc.” Ngụy Tử Hư nhoẻn miệng cười.
“Anh đang do dự cái gì?”