Đọc truyện Game Show Chết Chóc Tên Điên Xinh Đẹp – Chương 66: Chỉ Có Cậu Ấy Xứng
Chương 66.
Chỉ có cậu ấy xứng
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Bạch Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
“Xin lỗi, có thể mở cửa không?”
Thường Hoài Cẩn nghe thấy có người gõ cửa, lông tơ hơi dựng đứng lên.
Mạc Vãn Hướng ra ngoài không khóa cửa, lúc cô đi vào rồi mới phát hiện, loại cửa này phải nhập mật mã mới khóa được, nhưng cô đã nói với Ngụy Tử Hư sẽ ở đây chờ học muội trở về, cô vẫn muốn ngồi chờ thêm một lúc nữa.
Mà hiện tại người đứng ngoài cửa không phải Ngụy Tử Hư.
Cô bước đến gần, nhìn qua khe cửa thấy là nhà thủy văn học trầm lặng ít nói, Lục Dư.
“Sao vậy?”
Lục Dư nói: “Xin lỗi đã làm phiền.
Mới nãy tôi phơi quần áo ngoài cửa sổ, có một cái áo khoác bị gió thổi mắc vào cành cây cạnh phòng cô.
Chiếc áo đó là mẹ tôi tặng, nếu có thể tôi vẫn muốn lấy về.
Bây giờ ra ngoài sợ là không an toàn, có thể cho phép tôi vòng từ cửa sổ phòng cô ra lấy không?”
Thường Hoài Cẩn quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một đoạn ống tay áo khoác treo trên cây.
“Tôi lấy giúp anh, chờ chút.” Cô cẩn thận nói.
Lục Dư ngượng ngùng cười cười: “Cái cây đó cách bệ cửa sổ khá xa, để cô leo lên sợ là hơi tốn sức.
Cứ để tôi đi, tôi có mang theo móc câu.” Anh chỉ chỉ bọc đen sau lưng.
Thấy anh ta thực sự mang theo dụng cụ, có lẽ chỉ muốn lấy chiếc áo, Thường Hoài Cẩn nghĩ, để anh ta vào cũng không sao, cô sẽ đứng ngay cạnh cửa, có gì không ổn sẽ lập tức chạy ra ngoài.
Vì thế cô mở cửa, Lục Dư cảm ơn xong thì đi về phía cửa sổ, mở cửa ra, dùng móc câu kéo áo về, sau đó chuẩn bị rời khỏi.
Lục Dư đi tới cạnh cửa, cô lập tức cảnh giác lùi ra giữa phòng.
Lục Dư vặn mở tay nắm, trong chớp mắt xoay người, sóng siêu âm bắn ra phía ngoài cửa sổ, vì cửa sổ đã mở từ trước, không có tạp âm chấn động làm vỡ thủy tinh.
Thường Hoài Cẩn ngã rạp xuống đất, ngay cả kêu cứu cũng không kịp.
Anh ra ngoài, Hàn Hiểu Na đang ngồi sơn móng tay ở đại sảnh ngẩng đầu, anh dùng ánh mắt ra hiệu hành động thành công.
Sau đó Lục Dư trả vũ khí về chỗ cũ, lên ban công tầng hai, Hàn Hiểu Na tiếp tục sơn móng tay như không có chuyện gì.
Thẩm phán hôm đó Mạc Vãn Hướng tâm tình bất an, gần như sụp đổ, thậm chí muốn chạy trốn.
Lưu Tỉnh liền bày ra kế hoạch này.
Buổi sáng gã tiếp cận Mạc Vãn Hướng, ám muội mà tỏ vẻ rất thấu hiểu tâm trạng của cô, buổi tối muốn đến phòng cô tâm sự.
Mạc Vãn Hướng chỉ là một nữ sinh, tâm tư đơn thuần, bị Lưu Tỉnh đùa giỡn dọa cho phát sợ.
Tối đến, Lưu Tỉnh luôn thoắt ẩn thoắt hiện bên cạnh cô bé, nhiều lần đụng chạm thân thể, thành công khiến cô nữ sinh nhỏ kinh hãi.
Cô hốt hoảng muốn lôi kéo Thường Hoài Cẩn chạy trốn, vừa vặn đúng ý Lưu Tỉnh.
Vũ khí của Lục Dư là loại tấn công bằng sóng âm, phạm vi tương đối rộng, hiện tượng cộng hưởng có thể gây vỡ thủy tinh, sử dụng trong môi trường chật hẹp rất dễ bại lộ.
Nếu Mạc Vãn Hướng chạy ra ngoài, sau đó bị Lục Dư giết, những kẻ khác sẽ không thể tìm ra nguyên nhân cái chết.
Sau khi Mạc Vãn Hướng chạy trốn, Lục Dư đang chuẩn bị cầm vũ khí đuổi theo, lại bất ngờ phát hiện trong phòng Mạc Vãn Hướng có người, chính là Thường Hoài Cẩn theo lời Ngụy Tử Hư ở lại chờ.
Trong nháy mắt, Lục Dư nghĩ, nếu Ngụy Tử Hư đã tự mình đi tìm Mạc Vãn Hướng, kế hoạch lần này có nguy cơ thất bại.
Nhưng nếu thuận lợi giết chết Thường Hoài Cẩn, có thể giá họa hiềm nghi lên người Ngụy Tử Hư.
Cả quá trình diễn ra vô cùng ngắn ngủi, Lục Dư thậm chí không có cảm giác mình vừa lấy đi một sinh mạnh.
Sau khi thu dọn vũ khí, anh một mình lên ban công tầng hai, mở cửa sổ, thở ra một hơi thật dài.
Màn đêm tối đen như mực, ánh trăng bị một lớp sương mỏng che khuất, một trận gió nhẹ thổi quét qua thân thể anh, anh đột nhiên cảm thấy cả người phát lạnh.
Cả trong lẫn ngoài, cái lạnh thẩm thấu vào tận xương tủy.
Anh vừa giết chết một cô bé.
Anh chưa nói chuyện với cô được mấy câu, cũng không biết cuộc sống trước đây của cô như thế nào.
Nhưng cô cũng chỉ là một người bình thường giống như anh, không hiểu vì lý do gì lại bị bắt cóc tới nơi này tham gia một trò chơi chết chóc.
Cô bé đó từng làm cơm trưa cho mọi người, lúc bình thường cũng chỉ cầm pad ngồi một góc chơi game, vốn dĩ chưa từng trêu chọc đến anh.
Thì ra giết một người lại dễ dàng như vậy.
Chỉ cần nhấn xuống nút lệnh, ngay sau đó một con người bằng xương bằng thịt, chân tay lành lặn, ánh mắt sáng rỡ, ngã rạp xuống đất, hoàn toàn bất động.
Toàn bộ những cố gắng nỗ lực nửa đời trước, và tương lai sáng lạn nửa đời sau, chỉ trong nháy mắt, tất cả đều vỡ nát.
Thực sự quá lạnh, Lục Dư ôm siết lấy cánh tay.
Anh biết mình đã thay đổi.
Từ nay về sau anh sẽ không bao giờ có thể đường đường chính chính bước đi trên đường nữa, anh sẽ không dám đối diện với người khác giới thiệu chính mình mà không thẹn với lòng, anh thậm chí không còn dám dùng móc câu đi lấy quần áo bị mắc trên cây.
Nhưng còn cách nào đâu, vì chiến thắng anh không thể làm khác.
Anh cũng là bị bức ép, muốn trách thì trách gã Director quái ác, trách Lưu Tỉnh đã nghĩ ra kế hoạch này, trách Thường Hoài Cẩn vô tư mở cửa để anh vào.
Anh không có tội, chỉ cần rời khỏi đây, anh vẫn sẽ là một công dân bình thường tuân thủ pháp luật.
Lúc anh nấp trên cây đánh lén Triệu Luân, cũng đã tự thôi miên chính mình như vậy.
Sau đó anh nhảy xuống, dùng cùi chỏ đánh ngất Triệu Luân.
Nhìn Triệu Luân ngã xuống đất, anh mở túi, cầm súng nhắm thẳng vào hắn, chỉ cần một khoảnh khắc thôi, tri kỷ duy nhất của anh sẽ vĩnh viễn ngừng thở.
Một kẻ đầu trộm đuôi cướp.
Lục Dư thầm nghĩ, hắn không phải loại tốt đẹp gì, không có văn hóa, nói năng vừa ngu xuẩn vừa đần độn, luôn khiến anh phát cáu, nhưng một người có giáo dưỡng như anh lại không thể tranh cãi với hắn.
Hắn đến thăm bệnh luôn cầm theo giỏ hoa quả đắt tiền nhất, dù thực chất mẹ anh còn chẳng thích ăn.
Cũng vì hắn nói mãi không sửa được tật trộm cắp, Lục Dư mới bị đồng nghiệp dèm pha, mất đi cơ hội thăng chức.
Loại người như vậy, dù sống sót cũng chẳng thể cống hiến gì cho xã hội, đến lúc ra ngoài hắn sẽ lại đi ăn trộm, chà đạp lên đồng tiền mồ hôi xương máu của người khác.
Đầu óc Lục Dư tràn ngập suy nghĩ như vậy, họng súng đã phóng ra sóng siêu âm.
Không có gì xảy ra.
Nhấn lại lần nữa, vẫn không có động tĩnh gì.
Lục Dư hơi run tay ném súng đi, cả cơ thể như con rối đứt dây quỳ phịch xuống bên cạnh Triệu Luân.
Rừng cây tối đen, bốn phía tĩnh lặng không một tiếng động.
Lục Dư không nghĩ đến chuyện tại sao vũ khí đột nhiên mất hiệu lực, đầu óc anh tựa như bị rỉ sét, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm Triệu Luân nằm trên mặt đất.
Tên đần đó vẫn còn đang ngủ say như chết, bên khóe miệng có nước dãi chảy ra.
Sau một phút, rốt cuộc trong đầu Lục Dư nảy ra suy nghĩ đầu tiên.
Thật tốt quá.
Anh mừng phát điên thử thăm dò hơi thở của Triệu Luân, ấn lên động mạch vẫn nảy lên đều đều của hắn.
Triệu Luân còn sống.
Thật sự quá tốt rồi.
Anh điều chỉnh tư thế, tựa như đang ngồi trên thảm tatami[1] trong nhà mình.
Triệu Luân trước mặt anh ngáy như sấm, nhưng cả đời này Lục Dư cũng chưa từng thấy vui như vậy.
Giống như anh đã được giải thoát khỏi một lời nguyền, được trở về với con người bình thường của chính mình.
[1] Tatami là một loại sản phẩm được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản.
Phòng được lát sàn bằng tatami được gọi là phòng tatami.
Anh cứ ngồi bên cạnh Triệu Luân như vậy, ngơ ngác vui vẻ mất mười mấy phút.
Một chuyện đơn giản như vậy, đến tận bây giờ anh mới hiểu.
Nếu vũ khí không đột nhiên mất hiệu lực, nếu anh tự tay giết chết Triệu Luân, sự dằn vặt sau đó là thứ anh không bao giờ chịu thấu nổi.
Kẻ làm Sói như anh, nếu ngày nào cũng giết người, dù có chiến thắng Death Show, đến khi trở về thế giới ngoài kia còn có thể sống như một con người sao?
Suy nghĩ thông suốt rồi, anh nhoài người qua đấm Triệu Luân một cú, giống như những ngày còn bé anh vẫn hay làm.
Chính trong mười mấy phút này, Lục Dư cũng đã đưa ra quyết định đối với sống chết của chính mình.
–
Họng súng nhắm thẳng vào Ngụy Tử Hư, hắn thậm chí có thể nhìn thấy những vòng sáng xanh lam tụ lại.
Hắn mở to hai mắt, ngay tại thời khắc cận kề cái chết, dưới bụng bỗng trúng một đấm rất mạnh, đến mức hắn bật ngửa ra sau, bên tai truyền đến tiếng rống to của Bành Dân Tắc: “Chạy!”
Triệu Luân cầm vũ khí, nhằm phía Ngụy Tử Hư không ngừng bắn.
Ngụy Tử Hư vừa ngã xuống đất, lập tức phủ phục xuống lăn sang một bên.
Vừa rồi không có để ý bị Bành Dân Tắc đẩy ra, trực tiếp ngã ngồi xuống, xương cụt gánh toàn bộ sức nặng, đau nhức khó nhịn, Ngụy Tử Hư chỉ có thể hy vọng bộ xương già của hắn còn đủ khỏe mạnh, không đến mức ngã một cái mà nứt ra mấy vết.
Hắn lăn ra khỏi phạm vi năm mét, dùng tay đẩy thân thể lên lập tức đứng dậy chạy về phía cửa ra vào.
Phạm vi công phá của sóng âm vô cùng lớn, hắn chạy theo hình chữ “Chi” 之kéo giãn khoảng cách, nhưng cũng rất khó để không bị ảnh hưởng.
Vài lần đụng vào sát ranh giới tầm bắn, bên tai “ong” lên một tiếng, Ngụy Tử Hư chỉ cảm thấy màng nhĩ như muốn nổ tung, đầu váng mắt hoa, trước mắt biến thành màu đen.
Hắn chỉ có thể dùng sức siết lấy bàn tay trái gãy xương, dùng đau đớn để duy trì tỉnh táo.
Bành Dân Tắc cố gắng ngăn cản Triệu Luân, nhưng hắn vô cùng ngoan cố, dùng báng súng đánh trả anh, chiêu nào chiêu nấy nhắm vào chỗ hiểm mà đập.
Hắn vừa phải tả xung hữu đột với Bành Dân Tắc, vừa phải ngắm bắn Ngụy Tử Hư.
Bành Dân Tắc cách hắn quá gần, hắn phải hết sức cẩn thận tránh ngộ sát anh ta.
Chẳng phải vì lương tâm không cho phép lạm sát người vô tội, chỉ là nếu sơ ý giết chết Bành Dân Tắc, vũ khí sẽ mất hiệu lực, để Ngụy Tử Hư sống qua đêm nay, vậy ngày mai hắn sẽ không thể không lôi theo Ngụy Tử Hư chết cùng trên bàn thẩm phán.
Chỉ cần tối nay giết Ngụy Tử Hư, thẩm phán ngày mai lấy thân phận Thợ Săn ra uy hiếp, hắn sẽ có thể sống sót.
–
“Cái gì, cậu cho tôi vũ khí, vậy còn cậu thì sao?”
Triệu Luân ôm cái bọc đen, toàn thân không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
“Không cần lo cho tôi, tự lo cho bản thân cậu trước đi.
Tôi thông minh hơn cậu nhiều, hiển nhiên sẽ có cách.”
Triệu Luân vừa định hỏi “Cách gì?”, lại bị một tràng căn dặn của Lục Dư xả ra chặn họng.
Lục Dư lấy từ trong một ngăn nhỏ ở rìa ngoài bọc đen ra một đôi thiết bị trợ thính trong suốt, hướng dẫn Triệu Luân: “Đây là máy trợ thính chân không, có thể chặn sóng siêu âm, nhưng sóng âm không chỉ ảnh hưởng đến tai, lúc sử dụng cậu nhất định phải cẩn thận, dùng thời gian ngắn nhất thủ tiêu đối thủ, nếu không sẽ gây ảnh hưởng đến chính mình.”
“Nếu trong thẩm phán có người muốn bỏ phiếu cậu, cậu chỉ cần công khai thân phận Thợ Săn, đại khái có thể nắm chắc an toàn.
Nếu tôi đoán không nhầm, hiện tại chỉ còn Sói Độc hành động, độc dược của hắn có khả năng trì hoãn phát tác, một khi cậu phát hiện bị hạ độc phải lập tức giết chết hắn.
Khi đã có người chết vũ khí sẽ mất hiệu lực, cậu cũng sẽ không bị trúng độc.”
Anh nói: “Lúc thẩm phán đừng quá để ý những lời phong long, không phải tất cả đều sẽ nói thật.
Nghe lời tôi, tìm cơ hội tốt, ưu tiên bỏ phiếu cho Lưu Tỉnh và Hàn Hiểu Na.”
“Ồ!” Triệu Luân tìm được mục tiêu: “Vậy ngày mai tôi sẽ bỏ phiếu Lưu Tỉnh!”
“Ngu ngốc!” Lục Dư mắng một câu: “Ai bảo cậu vô cớ bỏ phiếu cho người khác! Phải biết nhìn tình hình, tiến triển sao cho tự nhiên vào, làm sao dùng phiếu giết người khác mà bản thân cũng không bị nghi ngờ!”
“Ừm…” Triệu Luân choáng váng nói: “Tôi sẽ cố gắng.”
Lục Dư vốn còn muốn cho hắn biết một mục tiêu khác, nhưng nhìn phản ứng của hắn lại do dự.
Sói gia nhập phe thứ ba sẽ không biết danh tính của những con Sói còn lại, nhưng về Sói Độc anh đã có suy đoán.
Nơi này có một người rất nhanh đã tiếp cận với tất cả, vẻ ngoài khiêm nhường đã khéo léo che đi sự khôn khéo của hắn.
Người đó chính là Ngụy Tử Hư.
Ngụy Tử Hư tiếp cận tất cả mọi người, nhưng duy nhất không hề tiếp cận anh.
Đương nhiên Lục Dư không tin Ngụy Tử Hư nhìn anh thuận mắt nên mới bỏ qua.
Khả năng lớn nhất chính là Ngụy Tử Hư là Sói, phe Sói thực sự biết danh tính của toàn bộ Sói trong trò chơi.
Nhưng nếu anh trực tiếp nói với Triệu Luân anh nghi ngờ Ngụy Tử Hư là Sói, với tính cách thẳng đuột của Triệu Luân, nghĩ gì đều viết hết lên mặt, khó bảo đảm sẽ không lộ ra địch ý với Ngụy Tử Hư.
Ngụy Tử Hư là người cẩn thận như vậy, chắc chắn sẽ lập tức khóa chặt Triệu Luân tìm cách xử lý hắn.
Anh còn đang do dự, nhà bếp cạnh đó đột nhiên sáng đèn, người tới chính là Ngụy Tử Hư.
Lục Dư thầm nghĩ “Không ổn”, kéo Triệu Luân trốn sau thân cây.
Không biết Ngụy Tử Hư đã nhìn thấy bao nhiêu, Lục Dư nghĩ, tốt nhất ngày mai anh sẽ thử đi thăm dò Ngụy Tử Hư, cố gắng hướng sự chú ý của hắn vào mình, làm cho hắn không rảnh bận tâm đến Triệu Luân nữa.
“Này, Lục Dư.” Triệu Luân đứng sau anh mở miệng, giọng nói lộ vẻ bất an: “Sao cậu lại giúp tôi?”
Anh quay đầu lại, Triệu Luân đứng trong bóng tối nhìn anh, trên mặt tràn ngập nghi hoặc.
“Tại sao không giúp?” Lục Dư nhẹ nhàng mỉm cười.
“Triệu Luân, kỳ thật so với rất nhiều người cậu còn tốt hơn nhiều, trong đó bao gồm cả tôi nữa.”
“Ai bảo! Cậu —— “
Lục Dư bịt miệng hắn lại, ra hiệu hắn nhỏ giọng, sau đó chậm rãi giải thích: “Tôi không nói sai đâu.
Kể từ lúc bệnh của mẹ trở nặng, mà tôi lại dùng toàn bộ số tiền mua nhẫn đính hôn cho người phụ nữ kia, tôi đã còn xứng đáng sống tiếp nữa.”
Hàn Hiểu Na nói chỉ cần anh tặng cô ta một chiếc nhẫn đính đá Sapphire, cô ta sẽ đồng ý kết hôn với anh.
Anh tin, anh luôn cho rằng cô ta sẽ không lấy chuyện cả đời ra đùa giỡn.
Mà Lục Dư khi đó còn quá trẻ, không có gì tích góp, dùng toàn bộ tiền lương và vay mượn khắp nơi mới mua được một chiếc nhẫn Ceylon Sapphire[2].
Cô ta đeo nhẫn lên tay, từ đó biến khỏi tầm mắt anh.
[2] Ceylon Sapphire (được khai thác ở Sri Lanka) có màu sáng hơn, trong hơn và bóng bẩy hơn đá Sapphire khai thác ở các đất nước khác.
Không lâu sau đó, bệnh tình của mẹ anh trở nặng, khi giai đoạn thứ nhất của quá trình liệu pháp gen[3] kết thúc, anh đã không còn tiền nữa.
Cái chết của mẹ khiến anh hiểu rõ, anh không chỉ là một kẻ thất bại trong tình yêu, mà còn là một đứa con bất hiếu.
[3] Liệu pháp gen (còn gọi là chuyển gen người) là việc cung cấp axit nucleic vào tế bào của bệnh nhân như một loại thuốc để điều trị bệnh
“Lục Dư, chuyện đó không phải tại cậu, đều là do đôi cẩu nam nữ kia —— “
“Đừng thay tôi viện cớ.” Lục Dư bình tĩnh nói.
“Triệu Luân, tôi giúp cậu, là vì trong tất cả những người ở đây, tôi cho rằng chỉ có cậu xứng đáng sống tiếp.”
–
Triệu Luân hỗn loạn mất một lúc, sau đó đã dần dần tìm được cảm giác.
Ngụy Tử Hư định ra ngoài, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, muốn trực tiếp bắn trúng hắn rất khó, Triệu Luân thay đổi ý định, nhắm bắn những đồ vật dễ vỡ trên đường chạy của hắn.
Âm thanh vỡ vụn vang lên, hết thảy bóng đèn treo hình cành cây nổ tung, mảnh vỡ văng ra khắp sàn nhà trước mặt Ngụy Tử Hư.
Hắn không kịp dừng lại, ngã nhào xuống đất, mảnh thủy tinh vụn găm vào phần da lộ ra trên người hắn, máu me đầm đìa.
Lợi dụng sơ hở đó, Triệu Luân nhắm thẳng vào Ngụy Tử Hư, nhấn xuống nút lệnh.
Ngụy Tử Hư lần này chắc chắn phải chết.
Trong lòng Triệu Luân sảng khoái không thôi, không có bất kỳ cảm giác hổ thẹn nào khi sắp tước đi mạng sống một người.
Hiện tại còn lại những loại người gì, một tên tiểu bạch kiểm, một thằng ngu si tứ chi phát triển, một con nhãi chết nhát chỉ biết khóc lóc.
Lưu Tỉnh và Hàn Hiểu Na đã chết, không thể tự tay xé xác đôi cẩu nam nữ kia, vẫn luôn là điều tiếc nuối đối với Triệu Luân.
Hắn cầm súng, thở hổn hển, hai mắt đỏ ngầu, gần như điên cuồng.
Dựa vào cái gì mà những kẻ này có thể sống sót? Toàn một