Game Show Chết Chóc Tên Điên Xinh Đẹp

Chương 57: Mê Hoặc


Đọc truyện Game Show Chết Chóc Tên Điên Xinh Đẹp – Chương 57: Mê Hoặc


Chương 57.

Mê hoặc
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Bạch Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)

Lò nướng sau khi tắt hạ nhiệt rất chậm, cả bàn tay Ngụy Tử Hư lại áp thẳng vào, bỏng không hề nhẹ.
Bành Dân Tắc vòng qua quầy bar, bắt lấy cổ tay Ngụy Tử Hư.

Phần gò bàn tay nhô lên dưới gốc các ngón đã bị nóng đến đỏ bừng, da dẻ trong lòng bàn tay lại trắng toát, các đường chỉ căng nứt dùng mắt thường cũng thấy sắp nổi thành bong bóng.

Trái tim Bành Dân Tắc nảy lên thình thịch, lại tức giận hắn bất cẩn như vậy, lôi Ngụy Tử Hư tới chỗ bồn rửa tay.
Trước tiên dùng nước lạnh tỉ mỉ xả qua một lần.

Ngụy Tử Hư đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngoài miệng không ngừng nói “Nhẹ chút nhẹ chút”.

Bành Dân Tắc thầm nghĩ quả nhiên ảo tưởng và thực tế vẫn có chênh lệch, Ngụy Tử Hư không phải lúc nào cũng trấn tĩnh khôn khéo, bị thương sẽ kêu đau, nhưng cũng chỉ có những lúc như thế mới tương đối đáng yêu.
Chườm lạnh không có mấy tác dụng, bong bóng vẫn nổi đầy lên.

Bành Dân Tắc cũng không dám đụng vào, đành để tay hắn tự khô.

Anh kéo Ngụy Tử Hư đến phòng mình, muốn tìm thuốc trị bỏng trong pad, tốt nhất là có cả bông băng và kẹp y tế.

Chỗ bong bóng đó phải nhanh chóng chọc thủng, vệ sinh sạch sẽ nước mủ bên trong, thoa thuốc băng bó cẩn thận mới nhanh khỏi.
Đã qua giờ ngọ, thời tiết có chút âm u, trong đại sảnh trầm mặc tĩnh lặng.

Ngụy Tử Hư nói cần tìm chỗ đủ sáng để nặn bong bóng, thao tác sẽ dễ dàng hơn, hắn cũng có thể thả lỏng đôi chút.

Bành Dân Tắc đưa mắt nhìn, cả đại sảnh chỉ có cái bàn cạnh cửa sổ phía đông là có chút ánh sáng rọi tới, yên tĩnh thoáng đãng, có điều Lưu Tỉnh đang ngồi bên cạnh hút thuốc, nhả khói mù mịt.
Bành Dân Tắc cau mày, lựa chọn chốc lát, suy nghĩ xem nên để hắn hoảng loạn ngồi trong bóng tối hay gián tiếp hít phải khói thuốc của người khác.

Anh nghiêng về lựa chọn trước hơn, nhưng Ngụy Tử Hư đã kéo anh đi về phía bàn cạnh cửa sổ.
Bong bóng nổi lên cả một mảng lớn, Bành Dân Tắc dùng băng gạc đệm dưới mu bàn tay Ngụy Tử Hư, đâm thủng lớp màng, cẩn thận vệ sinh sạch sẽ cho hắn.

Khoảng thời gian này Ngụy Tử Hư có lẽ đã quen với đau đớn, ngoại trừ đôi lúc vô tình nhíu mày một cái, còn lại đều tỏ ra hết sức bình thường.

Hắn nhìn Bành Dân Tắc chấm Iodophor sát trùng lên miệng vết thương, vùng xung quanh thì bôi một lớp thuốc mỡ trị bỏng.

Thuốc mỡ mát lạnh, tỏa ra mùi thuốc Đông y nồng nặc.

Ngụy Tử Hư hít vài hơi, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều so với mùi thuốc lá.

Đến khi Bành Dân Tắc lấy kéo cắt băng gạc, bọc cả bàn tay của hắn thành cái bánh chưng, hắn còn không quên đùa giỡn: “Dân Tắc giỏi chăm sóc người khác thật nha, lần trước tôi bị mất máu, anh cũng ngồi lo cho tôi cả một đêm như vậy.”
Bành Dân Tắc liếc hắn một cái: “Biết rồi thì đừng để bị thương nữa.”
Nhìn Ngụy Tử Hư vẫn cứ vô lo vô nghĩ như vậy, lau hết mồ hôi lạnh là tinh thần lại bừng bừng phấn chấn, tựa như đã sớm quen với việc bị thương, trong lòng Bành Dân Tắc ngũ vị tạp trần.

Theo lý thuyết nếu vì bị đau mà kêu gào liên miên hẳn là rất phiền phức, nhưng thái độ không chút để ý của Ngụy Tử Hư lại càng khiến anh bất mãn.

Giá như Ngụy Tử Hư có thể nhõng nhẽo yếu ớt một chút, anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Có lẽ bởi vậy mà cuộc sống trước kia của Ngụy Tử Hư mới trải qua bình an như vậy.
Ngụy Tử Hư khe khẽ nắm tay lại.

“Thuốc này tốt thật đó, cảm giác đỡ hơn nhiều rồi.”
Bành Dân Tắc nói: “Có thể coi là thuốc đặc trị, ở bên ngoài cũng không mua được đâu.”
“Thật hả?” Ngụy Tử Hư nhìn lòng bàn tay, đột nhiên vô cùng thần bí mà nở nụ cười, hơi hạ thấp giọng: “Dân Tắc, vừa nãy trong bảng phân loại thuốc, cạnh thuốc trị bỏng có một loại thuốc nội tiết[1], anh có để ý không?”
[1] Thuốc nội tiết là thuốc có chứa hoóc-môn (còn gọi nội tiết tố, trước đây là kích thích tố)
Bành Dân Tắc nghi hoặc: “Không, làm sao vậy?”
“Trong bảng thuốc nội tiết có nhiều cái hay lắm, còn có một loại chiếm gần trọn cả trang in, chính là thuốc kích dục đó, mà còn bỏ thêm rất nhiều thành phần kích thích bị cấm trên thị trường, tên là thuốc kích dục siêu mạnh Nụ hôn của ác ma.” Lúc Ngụy Tử Hư nói nói ra mấy từ thuốc kích dục dường như chẳng có chút ngượng ngùng nào, dùng tay trái không bị thương tạo thành một cái loa nhỏ đặt bên miệng.

“Nhìn thành phần cũng biết là nguy hiểm hơn thuốc kích dục bình thường nhiều, nghe nói dân chơi SM toàn dùng nó để tiện chơi mấy trò kích thích.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy loại thuốc này ngoài đời thật.”
“Chậc.” Bành Dân Tắc buồn bực ngắt lời hắn.

“Cậu xem loại thuốc đó làm gì? Vừa tổn hại thân thể vừa gây nhiễu loạn hoóc-môn, có bệnh mới phải dùng cái đó trợ hứng, tôi thấy phiền nhất là phải dùng đến thuốc để tăng độ tình thú.”
“Hừm.” Ngụy Tử Hư hậm hực nói: “Tôi chỉ xem thử thôi mà.”
Lực chú ý của Lưu Tỉnh vẫn luôn đặt trên người Ngụy Tử Hư, khúc nhạc dạo ngắn ngủi này đương nhiên cũng không bỏ lỡ.

Chỉ là gã khá hoài nghi tính chân thực, gã ở trong giới nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe nói đến loại thuốc “Nụ hôn của ác ma” kia.

Đến khi gã về phòng dùng pad tra thử, lại thật sự có.

Gã lật xem đại khái hiệu quả và tác dụng phụ, dùng tay phải vuốt cằm, cười đầy hàm xúc.
Hôm nay trên bàn thẩm phán gã bị Triệu Luân ép quá chặt, hiện tại trong lòng bốc hỏa cần chỗ để phát tiết.

Lưu Tỉnh sửa sang đạo cụ xong xuôi, đổ thuốc hòa tan vào ly đế cao.

Gã dùng liều lượng vượt qua mức định lượng đề cử rất nhiều, chuẩn bị cho một đêm hoang dâm vô độ.


Đã bốn đêm trôi qua Sói không giết người, cơ bản có thể xác định tất cả Sói đã bị hành quyết, vì vậy Lưu Tỉnh không chút hoang mang ngủ trưa một giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức cho tối nay.
Lưu Tỉnh luôn là kẻ ưa săn tìm kích thích, đương nhiên sẽ không nói trước với Hàn Hiểu Na.

Đến giờ cơm tối, gã gọi Hàn Hiểu Na đến đại sảnh, hiếm thấy bày ra một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.

Lưu Tỉnh đặt bít tết cùng dao nĩa trước mặt cô, tiện tay đưa thêm một ly champagne đã lẫn thuốc.
Hàn Hiểu Na được thương mà sợ, cô đã quen bị Lưu Tỉnh đối xử thô bạo, lại càng không quen với sự ân cần của gã.

Từ lúc Death Show mở màn tới nay, số lần Lưu Tỉnh đối xử tốt với cô đã vượt qua tổng số tất cả những lần trước đó.

Không phải cô chưa từng yêu đương bình thường với người khác, chỉ là cô hiểu rõ quan hệ giữa bọn họ không bình thường đến mức nào.

Có lẽ quả thật giống như Lưu Tỉnh nói, trong người cô có một loại gen thấp hèn, mới có thể coi thứ tình cảm cặn bạ của gã tựa như trân bảo.
Hai người câu được câu không mà trò chuyện, Lưu Tỉnh thỉnh thoảng liếc đến ly champagne trong tay Hàn Hiểu Na.

Nhưng Hàn Hiểu Na có lẽ thật sự rất đói, ăn bít tết vô cùng ngon miệng.

Mỗi lần Lưu Tỉnh nhìn sang, cô liền ngượng ngùng nhấm nháp vài miếng.

Lưu Tỉnh cũng không gấp, tối nay bọn họ có rất nhiều thời gian, vì vậy cũng nhàn nhã thưởng thức ly champagne của mình.

Lúc gã hơi ngửa đầu, bóng tối trong hốc mắt giảm bớt, lộ ra đôi mắt sâu tựa đáy hồ, hàng lông mi dày dài như tự kẻ eyeline, Hàn Hiểu Na nhìn mà ngơ ngác như một con nai con.
Kết quả không biết từ đâu thật sự xộc tới một con nai nhỏ.
“Ặc —— có nước không? A, cay chết tôi rồi!” Một bóng người vọt tới bên cạnh Hàn Hiểu Na, trên thân mang theo mùi vị nồng đậm của món cay Tứ Xuyên.

Hàn Hiểu Na sợ hết hồn, nhìn lại hóa ra là Ngụy Tử Hư.

Hắn vịn lấy mép bàn, một tay quạt lung tung trước miệng, cả khuôn mặt đỏ ửng, lớn tiếng nói với Hàn Hiểu Na.

“Chỉ tại canh cá Dân Tắc làm ngon quá, tôi ăn thêm hai miếng, kết quả không chịu nổi.

Nhà bếp toàn nước đun sôi, chỉ có hai người gần đây, có nước lạnh hay đồ ngọt cho tôi xin một ngụm đi?”
Bọn họ ngồi ngồi ở góc tây đại sảnh, ra khỏi nhà bếp là đến, Hàn Hiểu Na còn có thể ngửi thấy hương cay nồng tỏa ra từ phòng bếp.

Cô muốn nói thực ra Ngụy Tử Hư có thể dùng pad gọi một bình nước lạnh, nhưng như vậy cần phải chờ một lúc, Ngụy Tử Hư đã qua đây rồi, cũng không tiện từ chối.
“Cho cậu này.” Hàn Hiểu Na đưa ly champagne trong tay cho hắn.
“Đừng!” Lưu Tỉnh vừa muốn ngăn cản, Ngụy Tử Hư đã đoạt lấy cái ly uống một ngụm lớn.


Có lẽ cảm thấy tác dụng tốt, lại ngửa cổ ừng ực cạn sạch, một giọt cũng không để lại cho Hàn Hiểu Na.
“Hô, tốt hơn rồi.” Ngụy Tử Hư hồi sức, nhìn ra Lưu Tỉnh có vẻ tức giận, liền cúi đầu hối lỗi: “Xin lỗi, đã quấy rầy hai người rồi, champagne này brand gì vậy? Tôi vào bếp gọi lại cho.”
“Không cần.” Lưu Tỉnh tức giận nói, liếc mắt nhìn tay phải quấn băng gạc của Ngụy Tử Hư.

“Họ Bành kia cũng không biết chăm sóc người ta lắm nhỉ, bị thương mà còn cho cậu ăn cay.”
Ngụy Tử Hư nhanh chóng bao che khuyết điểm: “Không trách anh ấy, do tôi thèm ăn thôi, có lẽ anh ấy không ngờ mức cay nhẹ với anh ấy mà tôi cũng không chịu nổi.”
Ngụy Tử Hư đi rồi, Lưu Tỉnh rõ ràng không còn nhiệt tình như trước, bực bội uống champagne ăn bít tết.

Hàn Hiểu Na cảm giác được, có chút mất mát, Lưu Tỉnh đối với cô lúc lạnh lúc nóng đã là chuyện thường ngày, nhưng lần này cô không nghĩ ra mình đã phạm phải sai lầm ở đâu, chỉ có thể im lặng ăn nốt phần còn lại.

“Dân Tắc, có đó không?”
Ngụy Tử Hư gõ cửa phòng Bành Dân Tắc.
Bên trong vọng ra tiếng đáp lại: “Cửa mở đấy, vào đi.”
Ngụy Tử Hư đi vào, đem băng gạc mới tinh và thuốc mỡ bỏ lên bàn, quay đầu nhìn thấy Bành Dân Tắc bước ra từ phòng tắm.

Hai tay anh cầm khăn tắm trắng muốt lau qua mái tóc ngắn đen bóng, vệt nước chảy dọc hai bên má.

Lau khô tóc xong tiện tay vắt khăn lên vai, cả người chỉ mặc độc một cái quần ngủ, sau khi chà chân sạch sẽ lên tấm đệm trước cửa phòng tắm, anh để chân trần giẫm lên thảm trải sàn, đi về phía Ngụy Tử Hư.
Ngụy Tử Hư nhìn từ cẳng chân bắp thịt cuồn cuộn của anh, một đường xuống đến từng đường gân nổi lên trên mu bàn chân, cảm thấy sự kích động này chẳng liên quan gì đến thứ thuốc kia.
“Làm phiền anh đổi thuốc giúp tôi quá, Dân Tắc.” Ngụy Tử Hư cười nói.
“Không có gì, tự cậu làm cũng không đảm bảo.” Bành Dân Tắc kéo ghế qua, để Ngụy Tử Hư ngồi xuống, anh thì ngồi ở mép giường, cầm lấy tay Ngụy Tử Hư cẩn thận cắt băng.

Ngoài cửa sổ mặt trời đã xuống núi, Bành Dân Tắc mới vừa tắm rửa xong, bụng có chút trống rỗng, hỏi Ngụy Tử Hư: “Cậu đói chưa? Cơm tối có muốn ăn gì không?”
Ngụy Tử Hư nói: “Không cần đâu, tôi đã ăn rồi.”
Cội nguồn của đau đớn và khoái cảm thật ra rất gần nhau, lòng bàn tay bị đâm đau nhói càng làm dâng lên sự hưng phấn.

Ngụy Tử Hư nhìn Bành Dân Tắc chăm chú đổi thuốc cho mình, tay trái chống cằm, thưởng thức cơ ngực căng đầy của anh phập phồng lên xuống theo từng tiếng hít thở.
Băng bó xong xuôi, Bành Dân Tắc buông tay, nhưng cái tay bị quấn thành cục kia lại không định rời khỏi.

Đầu ngón tay lộ ra bên ngoài sượt nhẹ qua cánh tay Bành Dân Tắc, chậm rãi leo lên bả vai anh, gãi nhẹ vùng da ẩn trong xương quai xanh của anh.
“Này…” Bành Dân Tắc tránh né ánh mắt hắn, đè xuống bàn tay phải không ngoan ngoãn của Ngụy Tử Hư.
“Dân Tắc, tôi đã nói rồi mà?” Ngụy Tử Hư đứng lên, ép đến trước mặt Bành Dân Tắc, chóp mũi cọ lên cổ anh, khẽ hít vào mùi hương nơi ngọn tóc anh.

“Lần thứ hai anh dùng bộ dạng như vậy xuất hiện trước mặt tôi…!Tôi có thể hiểu đó là một lời mời không?”
Bành Dân Tắc cũng không hiểu chính mình có ý gì, anh vốn có thể mặc quần áo chỉnh tề trước khi Ngụy Tử Hư bước vào.
“Dân Tắc, anh vẫn luôn hỏi tôi có thật sự thích anh hay không, tôi cảm thấy thứ này càng có sức thuyết phục hơn so với lời nói đầu môi.” Ngụy Tử Hư dùng tay trái bắt lấy bàn tay đang buông thõng trên đùi của Bành Dân Tắc, dẫn anh dò đến hạ thân mình, bao bọc lấy thứ đã căng cứng giữa hai chân.
Bành Dân Tắc còn nghĩ đụng vào thứ đó của đàn ông sẽ làm anh lập tức héo, nhưng khi cảm nhận được hình dáng của Ngụy Tử Hư, nghĩ đến chuyện Ngụy Tử Hư bởi vì anh mới biến thành như vậy, một luồng khí nóng lập tức xông lên trong lồng ngực anh, luẩn quẩn không tan được.

Hơn nữa hoàn toàn tương phản với bề ngoài ôn hòa của Ngụy Tử Hư, cậu bạn nhỏ của hắn thực sự chẳng hề “ôn hòa” một chút nào.
Anh còn đang muốn cảm thụ càng nhiều hơn nhiệt độ của Ngụy Tử Hư, trong tay lại đột nhiên trống rỗng, Ngụy Tử Hư ngồi xổm xuống, nửa quỳ trước người anh, đầu lưỡi vươn ra dọc theo rãnh cơ bụng của anh liếm xuống dưới, mãi đến khi dừng lại tại rốn anh.

Đầu lưỡi trơn trượt cực kỳ có kỹ xảo mà tiến vào lui ra, Bành Dân Tắc khó nhịn mà thở ra một hơi, tựa như bị mê hoặc mà vuốt ve sườn mặt Ngụy Tử Hư.

Ngụy Tử Hư ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười, dưới ánh mắt lom lom của anh, dùng răng cắn chặt lưng quần anh, từng chút từng chút một lột xuống.
Mãi đến khi lộ ra vùng tam giác không bị phơi nắng dưới khố, Bành Dân Tắc tìm về được một chút lý trí, tay hơi dùng sức, ngăn Ngụy Tử Hư lại.

“Vẫn là thôi đi.”
“Thôi?” Ngụy Tử Hư nhả ra, nhìn anh.

Thứ trong quần Bành Dân Tắc đã cứng đến nỗi chặn lên hầu kết hắn, nói không động tình là giả.

Nhưng anh vẫn dùng ngữ khí vô cùng kiên định từ chối Ngụy Tử Hư, hiển nhiên vẫn không qua được cái lằn ranh này.
Từ trước đến nay trong từ điển của Ngụy Tử Hư không có hai chữ “cưỡng ép”, thật ra nếu cứ thuận theo bầu không khí này hắn chắc chắn sẽ làm đủ cả vốn lẫn lời, nhưng đối phương lại tỏ ra mâu thuẫn, chứng tỏ trước đó hắn chưa làm đủ công tác.

Trước nay hắn không bao giờ nảy sinh tình cảm với đối tượng trên giường, nhưng trong chuyện chăn gối lại hết sức cẩn thận, nguyên tắc của hắn là phải để cả hai phía cùng được hưởng thụ, thế nên luôn cực kỳ lịch sự mà giữ đúng chừng mực.
Bành Dân Tắc quay mặt đi, không dám đối diện với Ngụy Tử Hư.

“Tôi chưa chuẩn bị xong.”
Mặc dù anh yêu thích sự đụng chạm của Ngụy Tử Hư, từng ảo tưởng đến tương lai hai người bên cạnh nhau, nhưng lại chưa từng nghĩ tới thực tế cùng Ngụy Tử Hư kết hợp sẽ là cảnh tượng thế nào.

Trước sau anh vẫn có chút kiêng kỵ với Ngụy Tử Hư, bất kể là lời hắn nói, hay thân thể của hắn.

Mà thân thể giao hòa là hành vi thể hiện tâm ý tương thông đến mức cực độ, không nên phát sinh giữa hai kẻ còn đang lừa dối lẫn nhau.
“Không sao, Dân Tắc.” Ngụy Tử Hư cười rộ lên, hôn lên đường V-cut của anh, mút ra một dấu hôn đỏ nhợt nhạt.

“Khi nào anh chuẩn bị xong rồi, hãy nói cho tôi biết nhé.”
“Ừm.” Bành Dân Tắc cúi đầu, ngón tay luồn vào những sợi tóc bên tai Ngụy Tử Hư, dịu dàng vuốt ve.
“Ngủ ngon.”

Lưu Tỉnh ngồi trên giường hút thuốc, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng rọi qua khe hở giữa rèm cửa sổ, khói thuốc xoay tròn trên không trung.
Đáng ra lúc này gã đang hưởng thụ cực lạc, Ngụy Tử Hư lại phá hỏng kế hoạch sinh hoạt về đêm của gã.

Có lẽ do ôm ấp mong đợi quá lớn với loại thuốc kia, thuốc kích dục phổ thông không làm gã có hứng thú nữa.

Phun ra một ngụm khói, Lưu Tỉnh cảm thấy ngồi không cũng không có tác dụng gì, chẳng thà tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút.

Nhưng cứ nghĩ đến tình cảnh bản thân chăn đơn gối chiếc lạnh lẽo, còn Ngụy Tử Hư cướp mất thuốc của gã nhất định đang hăng say quên trời quên đất với Bành Dân Tắc, trong lòng gã lại trào lên một cảm giác khô nóng không cách nào tản đi được.
Lưu Tỉnh vừa vén chăn lên, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.

Gã ngờ vực áp lên cửa nghe thử, ngoài cửa vang lên tiếng thở dốc ồ ồ, sau đó là âm thanh tức giận của Ngụy Tử Hư: “Lưu Tỉnh, mở cửa!”
Gã hơi mở hé cửa, chỉ thấy Ngụy Tử Hư tay trái chống trên tường, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mơ màng, dưới đũng quần nhô lên rất cao.

Thấy gã đi ra, hắn liền mở đôi môi khô khốc chất vấn: “Anh bỏ thuốc vào ly champagne?”
Đây là lần đầu tiên Lưu Tỉnh nhìn thấy bộ dạng này của Ngụy Tử Hư, khoanh tay đầy hứng thú nhìn hắn: “Phải đó, ai bảo cậu nhất định muốn uống.”
“Giải quyết sao đây?” Ngụy Tử Hư nỗ lực duy trì thanh âm bình thường, nhưng vẫn không giấu nổi một tia ngọt nị.
Tia ngọt đó dẫn ra khô nóng trong lòng Lưu Tỉnh.

Gã thoáng nhướn mi, nảy ra một ý hay.
“Qua đây!”
Ngụy Tử Hư bị đẩy vào trong phòng, cửa phòng lập tức khóa trái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.