Đọc truyện Game Show Chết Chóc Tên Điên Xinh Đẹp – Chương 52: Bẩn
Chương 52.
Bẩn
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
【 Đang phát sóng trực tiếp là hình ảnh hai người chơi cùng nhau khiêu vũ.
Mặc dù không quá thành thạo nhưng tình chân ý thiết, thực sự cảm động thấu đất trời.
】
【 Liệu hướng đi trong tương lai của đôi tình nhân đồng tính này sẽ ra sao, mời các bạn bình luận thêm —— 】
【 Ủa? Nhầm kênh? Cắt cắt —— 】
Trong loa phóng thanh vang lên một loạt tạp âm.
Lời mời khiêu vũ của Ngụy Tử Hư dành cho Bành Dân Tắc cuối cùng kết thúc bằng sự xuất hiện đột ngột của Director.
Bành Dân Tắc hơi mất tự nhiên đẩy Ngụy Tử Hư.
“Xem ra có không ít người đang nhìn.”
Cũng chính những lúc thế này, mới nhắc họ nhớ Death Show không chỉ đơn thuần là một trò chơi giết chóc, mà là một Gameshow được phát sóng trực tiếp.
Hẳn là Director dùng một kênh riêng để giao lưu với họ, một kênh riêng khác để trò chuyện với khán giả.
Bọn họ không biết lúc bản thân lên hình sẽ kèm theo thuyết minh ra sao, vậy nên thường quên mất bản thân cũng chỉ là một đám diễn viên trong mắt khán giả.
Bản thân họ phải trải qua lừa dối, phản bội, tử vong, như một kịch bản với vô số cao trào nối tiếp.
Mà vẻ mặt kinh hãi của họ nhất định là vô cùng nhịp nhàng ăn khớp, đến cả ảnh đế cũng khó vượt qua nổi.
Dù sao ảnh đế biết mình sẽ không thực sự chết, diễn xuất chỉ để đổi lấy tiền tài danh vọng.
Từ đó mà nói, sinh hoạt đời thực đương nhiên vượt xa trình diễn phổ thông, những ngày cuối đời của họ bị biến thành một sân khấu đầy kịch tính.
Sinh hoạt chân thực, tử vong sống động.
Chẳng trách khán giả thích xem.
Bành Dân Tắc không hiểu rốt cuộc những khán giả của Death Show mang tâm thái gì khi xem chương trình, hưởng thụ một trò chơi giết người chân thực căng thẳng kích thích sao? Hay đơn thuần là tò mò với hiện trường trừng phạt tàn khốc? Hay thậm chí sẽ nhìn họ mà dấy lên niềm cảm kích với cuộc sống hiện tại? Tâm lý con người rất phức tạp, đến chính bản thân nhiều lúc còn có những mâu thuẫn không cách nào giải quyết được.
Tâm lý chung của cả một quần thể thì lại biểu hiện ra càng nhiều các loại cực đoan.
Có người ca ngợi thể chế, có kẻ luận điệu phản loạn.
Có người cao thâm khó hiểu[1], có kẻ mạt cưa mướp đắng đôi bên một phường[2].
Có người thích xem chương trình giải trí tổng hợp vô vị, có kẻ chỉ ham mê thưởng thức trò chơi giết chóc tàn nhẫn máu me.
[1] 曲高和寡 (khúc cao hòa quả) nhạc cao ít người hoạ; uyên thâm quá ít người hiểu.
[2] 同流合污 (đồng lưu hợp ô) gần tương tự như cá mè một lứa.
Cẩn thận nhớ lại, những chuyện đột ngột phát sinh từ trước tới nay, tiệc cua biển, hoa văn bò sữa, bình sứ không cố định, cờ vua, và cả cái máy hát vừa vặn thích hợp để khiêu vũ này nữa, khiến sinh hoạt của họ ở nơi này thay đổi rất nhiều, dường như càng lúc càng thêm hưởng thụ.
Nếu chỉ có mình Director thiết kế, sao có thể khác biệt như vậy.
Nghĩ tới đây, Bành Dân Tắc vô cùng lo lắng.
Ngoại trừ Ngụy Tử Hư mập mờ khó đoán, bản thân Death Show cũng khiến anh cảm thấy bất lực vô cùng.
Những tâm tư anh vẫn luôn cố gắng lảng tránh từ khi Death Show mở màn, lúc này lại theo sự dẫn dắt của Ngụy Tử Hư mà hiện ra trước mắt.
Anh vốn chẳng hề lạc quan mạnh mẽ như vẻ bề ngoài, có quá nhiều cảm xúc tiêu cực đang dần ăn mòn tâm trí anh, trong đó có cả sự phẫn nộ khi bị khống chế, và cảm giác hoang đường khi chứng kiến một hiện trường giải trí chết chóc.
Anh không rõ, giết chết họ rốt cuộc là Sói, là Director, hay chính là những khán giả ở bên ngoài màn hình kia.
Director đổi kênh, bọn họ lại một lần nữa bị vây nhốt trong căn biệt thự âm u này.
Có lẽ như vậy còn dễ chịu hơn một chút.
Họ bị nhốt tại hiện trường tội phạm ác nghiệt, không có cứu viện vì chẳng ai hay, chứ không phải chỉ để phục vụ cho một thú vui bệnh hoạn nào đó.
Ngụy Tử Hư bị đẩy ra cũng không nhiều lời, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ừm.”
Tâm tình của hắn có vẻ sa sút hẳn đi, tầm mắt nhẹ nhàng rơi xuống phương hướng nơi cầu thang.
Không giống như bình thường, Bành Dân Tắc nhận ra.
Trước đây bất kể buồn vui lo sợ hắn đều sẽ tận lực biểu hiện trước mặt anh, lúc này lại để mặc anh đứng cạnh mà một mình suy nghĩ, Bành Dân Tắc tự nhiên biết có điều gì đó không ổn.
Mà anh cũng phát hiện, thái độ của anh đối với Ngụy Tử Hư còn bao hàm một ít ti tiện.
Lúc hắn bám lấy thì nghi ngờ thật giả, lúc hắn xa lánh lại có cảm giác bị lạnh nhạt khó xua tan, mà đây đều là đặt dưới tình huống không thấy rõ tâm tư thật sự của Ngụy Tử Hư.
Nếu muốn lấy một ví dụ gần nhất, chắc là giống một con chó quen hơi người đi.
Bành Dân Tắc vì cái ví dụ này mà dở khóc dở cười.
Anh cong thật rồi, không những cong mà còn kích phát một ít bản năng tự nhiên, năng lực nhận biết thay đổi trong tình cảm so với lúc thẳng thậm chí còn tăng vọt.
Dây dưa với Ngụy Tử Hư khiến Bành Dân Tắc cảm thấy mở mang tầm mắt hẳn ra.
Nghĩ ngược lại một chút, anh có thể cảm nhận rõ ràng Ngụy Tử Hư lạnh nhạt, đều bởi trước đó anh vẫn luôn là tiêu điểm chú ý của hắn.
Dù là thật hay giả, anh vẫn cứ luôn hy vọng được Ngụy Tử Hư để mắt tới như thế.
Lúc ánh mắt Ngụy Tử Hư lơ đãng, đồng tử khuếch đại, tròng mắt mơ hồ, như vòng sáng để lại sau nhật thực toàn phần.
Mũi hắn có một độ cong nhu hòa, chóp mũi hơi vểnh lên, môi và cằm hoàn hảo như tranh vẽ.
Bành Dân Tắc nghĩ, nếu gặp hắn ở ngoài, cùng lắm anh cũng chỉ cảm thấy người này thật đẹp, nhìn nhiều thêm một chút rồi thôi, chứ không giống như hiện tại, vì hắn không bỏ ra chân tâm ngang bằng mà ấm ức tức giận.
Ngụy Tử Hư từng nói bản thân rất tham lam, nhưng kẻ thực sự tham lam rốt cuộc là ai đây?
Bành Dân Tắc lại chưa từng nghĩ, người như Ngụy Tử Hư, chỉ nhìn một lần rồi quay đi, mới là sự bỏ lỡ tốt đẹp nhất.
“Sao vậy, đang nghĩ gì thế?” Bành Dân Tắc hỏi hắn.
Vốn câu này thường được Ngụy Tử Hư dùng để hỏi người khác, không ngờ lúc này lại do anh hỏi Ngụy Tử Hư.
Có lẽ Ngụy Tử Hư cũng vì nghe thấy Director xen mồm mà suy tư những chuyện giống như anh vậy.
Nếu hắn chịu chia sẻ, liệu có xóa đi được chút nào bất an trong anh không.
Trò chơi tiến hành được đến hiện tại, anh biết Ngụy Tử Hư che giấu còn nhiều hơn những gì anh tưởng tượng.
Không đủ, hoàn toàn không đủ.
Kỳ thực anh và Ngụy Tử Hư cũng chỉ mới quen biết có bảy ngày, bất kể là anh biết về Ngụy Tử Hư, hay Ngụy Tử Hư hiểu về anh, tất cả đều chỉ là một góc nhỏ của bề mặt tảng băng trôi mà thôi.
Đúng vậy, thời gian chính là phương pháp tốt nhất để suy đoán và thăm dò.
Bành Dân Tắc tự thôi miên bản thân, giữa anh và Ngụy Tử Hư, khiếm khuyết chỉ là thời gian.
“Không có gì, chỉ là hơi mệt một chút.” Ngụy Tử Hư quay đầu, cười với anh.
“Đưa tôi về phòng được không, Dân Tắc.”
Đúng như anh nghĩ.
Ngụy Tử Hư nói mệt, có lẽ là cảm nhận chân thực nhất của hắn lúc này.
Hôm qua Lưu Tỉnh nói sẽ kiểm tra hắn, theo lý thuyết đêm qua là thời cơ tốt nhất để giết Lưu Tỉnh, chuyện đó cả Ngụy Tử Hư và Lưu Tỉnh đều biết.
Chỉ là Ngụy Tử Hư không hiểu, Lưu Tỉnh có gì đảm bảo sẽ sống sót dưới tay hắn.
Gã không biết thuốc của Phù Thuỷ đã dùng hết rồi sao? Hay gã cho rằng con Sói thứ ba chắc chắn có thể bảo vệ mình? Còn một khả năng, chính là ở đây tồn tại lá bài “Bảo Vệ”.
Bảo Vệ mỗi đêm có thể bảo vệ một người chơi khỏi vuốt Sói, nếu toàn tâm bảo vệ Tiên Tri, đương nhiên Lưu Tỉnh có thể an toàn.
Nhưng vấn đề là, phân vai không đủ.
Nếu Lưu Tỉnh và Hàn Hiểu Na là cùng một phe, Bảo Vệ sẽ không có lý do gì phải bảo vệ gã.
Ngụy Tử Hư thăm dò mấy ngày nay, cũng không phát hiện ai có hành vi tương đồng thân phận “Bảo Vệ”.
Hơn nữa nếu xét theo phương diện kỹ thuật, hắn cũng không cho rằng vũ khí của Sói có thể phòng ngự được.
Nếu chỉ là sau khi bị thương lập tức trị liệu, vậy chẳng khác gì thuốc giải của Phù Thủy có hiệu lực vô hạn, sẽ phá hủy sự cân bằng của trò chơi.
Nghĩ như vậy, nếu tối qua Ngụy Tử Hư thực sự hành động, Lưu Tỉnh hẳn phải chết.
Nhưng Ngụy Tử Hư lại không làm gì cả.
Lạc Hợp vừa tử vong, nếu Sói ra tay thì hiềm nghi lớn nhất chính là Ngụy Tử Hư bị Lạc Hợp chỉ điểm.
Có thể Lưu Tỉnh không chỉ nói chuyện sẽ kiểm tra Ngụy Tử Hư với mình hắn.
Nếu tối đó Lưu Tỉnh chết, không nghi ngờ chút nào chính là do Ngụy Tử Hư.
Giết hay không giết Lưu Tỉnh đều là một vấn đề khó khăn.
Nhưng những suy tính đó cũng không đến mức khiến Ngụy Tử Hư phải yêu cầu Lưu Tỉnh đêm nay kiểm tra hắn, như vậy quả thực là bức ép Lưu Tỉnh rồi.
Điều kiện tiên quyết trước khi lừa gạt người khác, là phải lừa gạt chính mình.
Ban ngày Ngụy Tử Hư luôn tự đặt bản thân về phía phe Thiện.
Nguyện vọng lớn nhất của một người phe Thiện chính là được Tiên Tri kiểm tra, bỏ lỡ mất một cơ hội, hôm sau nhất định phải bám sát không buông mà khẩn cầu Tiên Tri kiểm tra hắn.
Ngụy Tử Hư hoàn toàn nhập vai theo hình tượng một Dân Làng đích thực, cũng thành công mê hoặc Lưu Tỉnh.
Nhưng hắn biết rõ Lưu Tỉnh sẽ không dễ dàng xác nhận cho mình.
Lưu Tỉnh còn đang lo nghĩ trăm phương ngàn kế để bỏ phiếu hành quyết bọn họ.
Trước mắt chưa có xác nhận chỉ có Ngụy Tử Hư, Lục Dư và Triệu Luân, kế hoạch của Lưu Tỉnh có lẽ là ban đêm giết một người, buổi sáng hành quyết một kẻ nữa.
Nhìn tình huống thẩm phán hôm nay, gã chắc hẳn muốn giết Ngụy Tử Hư trước.
Thân phận của một kẻ đã chết, còn chẳng phải tùy tiện gã muốn nói sao thì nói.
Phù Thuỷ vẫn còn một lọ thuốc độc.
Ngụy Tử Hư trầm mặc mở cửa, khuỷu tay bị tóm lấy, Bành Dân Tắc nhẹ nhàng xoay hắn lại.
Ngụy Tử Hư dựa lưng lên cửa, trên trán truyền đến một cảm xúc ấm áp.
Bành Dân Tắc nghiêm túc hôn hắn, tay anh vịn lấy hai cánh tay hắn, cúi đầu, trịnh trọng nói: “Ngủ ngon.”
Nếu hắn vẫn còn ngây thơ tin rằng trên đời thật sự có ma pháp, nhất định sẽ hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiều.
Ngụy Tử Hư đột nhiên tự giễu như vậy.
Mà một cánh tay lạnh lẽo khác, xúc cảm hoàn toàn đối lập so với Bành Dân Tắc, đang cuốn lấy trên eo Ngụy Tử Hư.
Lạc Hợp đứng phía sau, đôi môi khép mở kề sát bên tai hắn.
“Dù có thật sự bị rung động vì cái hôn kia, thì đã sao nào? Cậu vốn chỉ coi trọng thân thể hắn.
Thứ cậu thật sự mong muốn, hắn vĩnh viễn không cho được.” Lạc Hợp đứng phía sau hắn cười nhạo, vẫn là ngữ khí đắc ý vô cùng.
“Hắn thậm chí còn không biết, đêm nay cậu sẽ chết.”
Bành Dân Tắc đang muốn rời đi, tay lại đột nhiên bị Ngụy Tử Hư kéo lại.
“Có chuyện gì sao?” Bành Dân Tắc quay đầu, Ngụy Tử Hư nhìn anh, khóe miệng đang cười, nét mặt lại có chút cứng ngắc.
“Không, không có gì.” Những lời này bị kéo dài, khi những âm cuối cùng bật ra, Ngụy Tử Hư cũng buông lỏng hai tay.
Bành Dân Tắc cách xa hắn hai mét, Lạc Hợp lại kề sát bên thân thể hắn, hơi thở lạnh băng của y không ngừng dày vò Ngụy Tử Hư.
Y nói: ” Thứ cậu thật sự mong muốn, có lẽ tôi có thể cho cậu, nhưng cậu lại giết tôi mất rồi.”
“Ừm, vậy nghỉ sớm một chút đi.” Bành Dân Tắc nói.
Cánh tay quấn trên eo siết chặt, Ngụy Tử Hư cảm thấy bụng như bị bóp nghẹt, duy trì nụ cười cứng ngắc, vất vả gật gật đầu.
Trước khi đi, Bành Dân Tắc còn bổ sung một câu: “Sáng mai làm bánh trôi cho cậu ăn.
Đến sớm một chút, tôi chờ cậu dưới nhà bếp.”
Thanh âm khàn khàn như bụi gai nơi sa mạc, sàn sạt rót vào bên tai Ngụy Tử Hư.
“Ngụy Tử Hư, tôi chờ cậu dưới Địa Ngục.”
–
“Động thủ được chưa?”
Lưu Tỉnh đứng bên trái Hàn Hiểu Na, nhìn cô điều khiển thiết bị cảm ứng nhiệt lượng quan sát trong phòng Ngụy Tử Hư.
Thiết bị của Phù Thủy còn đơn giản hơn nhiều so với gã nghĩ, bình thường giấu bên trong hộc bàn, lúc lựa chọn mục tiêu để hạ độc chỉ cần tìm cảm ứng nhiệt lượng bằng tia hồng ngoại, tử vong hay không sẽ biểu hiện ra ngay lập tức.
“Được rồi…!Hả?” Hàn Hiểu Na bật ra một tiếng nghi vấn, lại kiểm tra phòng Ngụy Tử Hư thêm lần nữa.
“Hắn không có trong phòng.”
“Cái gì?” Lưu Tỉnh nhìn qua.
“Kiểm tra phòng Bành Dân Tắc.”
“Không có.
Bành Dân Tắc cũng không có trong phòng.”
“Hai tên đó đến giờ còn chưa về sao?” Lưu Tỉnh khoanh tay, mũi chân buồn bực mà giật giật.
“Nếu không, bảo anh ta ra ngoài tìm thử xem?”
Lưu Tỉnh suy nghĩ trong chốc lát.
“Chỉ cần một người chết vũ khí sẽ mất hiệu lực, nếu hai người đó đi cùng nhau, hắn sẽ bị lộ.”
Hàn Hiểu Na cau mày: “Vậy làm sao bây giờ, phải chờ tới tám giờ sáng mai sao?”
Lưu Tỉnh không trả lời, đi qua ngồi xuống trên giường cô.
Ngụy Tử Hư đã đi đâu? Cả phòng hắn và Bành Dân Tắc đều không có người, chắc chắn cũng sẽ không có đứa ngu nào mở cửa mời hắn vào phòng mình.
Hắn và Bành Dân Tắc vẫn còn ở bên ngoài sao? Hai kẻ đó không thể đồng thời là Sói, không sợ gặp phải con Sói thứ ba à? Chẳng lẽ chúng cho rằng con Sói thứ ba đã chết? Nếu Ngụy Tử Hư là Sói, sao có thể không biết đồng đội của mình còn sống hay đã chết?
Lưu Tỉnh càng lúc càng không thể xác định được thân phận của Ngụy Tử Hư.
Mà hết thảy những chuyện này vốn dĩ không nên phiền toái như vậy.
Hàn Hiểu Na vừa nhắc tới kẻ kia, lại mơ hồ gợi lên sự lo lắng trong nội tâm Lưu Tỉnh.
“Hắn thật sự chưa từng nói với cô thân phận của những con Sói còn lại sao?”
“Không có mà.” Hàn Hiểu Na nhìn Lưu Tỉnh.
“Không phải anh ta nói Sói gia nhập phe thứ ba rồi sẽ không biết danh tính của những đồng đội khác sao.”
“Đó là hắn nói.” Lưu Tỉnh hừ lạnh một tiếng.
Lúc trước chỉ vì muốn đùa vui mà ghép hai người họ thành một cặp, ai ngờ lại vớ trúng một con Sói.
“Hắn còn nói chuyện gì mà cô chưa nói với tôi không?”
Hàn Hiểu Na nhận ra ngữ khí Lưu Tỉnh có chút hung dữ, rụt rè trả lời.
“Em và anh ta thật sự không có gì cả.
Lúc trước anh sai anh ta giết người, để lại chứng cứ giá họa cho Ngụy Tử Hư, không phải anh ta đều làm theo sao? Với cả em có nghe được lúc anh nói chuyện với anh ta…!Sau đó anh ta cũng nói sẽ đứng về phe chúng ta mà.”
“Hắn không giết Triệu Luân.” Lưu Tỉnh nhìn chằm chằm Hàn Hiểu Na.
“Hắn về phe chúng ta, hay chỉ có mình cô thôi?”
Không thể trách Lưu Tỉnh nghĩ nhiều, gã biết rõ bản thân bị người khác căm ghét thế nào.
Có Hàn Hiểu Na nhắc nhở, gã mới đột nhiên tỉnh ngộ, nếu chỉ có ba con Sói, đầu tiên là Lâm Sơn Chi, sau đó là Tiêu Hàn Khinh hoặc Lạc Hợp, còn con Sói cuối cùng gã đã biết.
Gã tin Ngụy Tử Hư là Sói, cũng chỉ dựa vào trực giác.
Nếu đó là sự thật, Ngụy Tử Hư giết người không chút hoảng loạn, đổ toàn bộ dấu vết lên đầu kẻ khác, nguyên vẹn trở ra, đến tận bây giờ cũng không có sơ hở, người bình thường có thể làm được đến mức đó sao? Tỉnh táo suy nghĩ lại, Ngụy Tử Hư chẳng phải càng có khả năng là Thiện hơn là Sói sao?
Gã có nên dùng lọ thuốc độc duy nhất cho một kẻ không thể xác định nổi thân phận?
Lưu Tỉnh đan xen mười ngón, đặt trên chóp mũi, tầm mắt xoáy xuống đất.
“Nhanh nhất mấy ngày nữa chúng ta có thể thắng?”
Hàn Hiểu Na suy nghĩ một chút.
“Đêm nay giết một người, bỏ phiếu hành quyết một người, một ngày giết hai người, đến ngày thứ chín chúng ta có thể thắng.”
“Director nói phải sống qua hết mười ngày mới coi là thắng.” Lưu Tỉnh nói, ánh mắt lạnh lùng.
“Chúng ta phải vượt qua hai buổi tối với hắn, mà trên tay hắn vẫn còn vũ khí.” Hai buổi tối, cho dù có thuốc giải của Phù Thủy, gã cũng không có cơ hội thứ hai.
Nói đến nước này, Hàn Hiểu Na rốt cuộc cũng hiểu ý gã.
Cô lắp bắp, hoảng hốt buột miệng.
“Không đâu! Anh ta sẽ không giết anh! Chúng ta là cùng một phe mà!”
“Đừng tưởng tôi không biết.” Lưu Tỉnh đứng lên, từng bước áp sát.
“Mọi hành động của hắn đều là vì cô, nguyện vọng chắc chắn cũng sẽ có liên quan tới cô, tôi cũng không muốn thắng xong được thưởng cho một cái vòng hoa đưa tang.”
“Hiểu Na.” Gã đi tới bên cạnh Hàn Hiểu Na, ánh mắt bỗng dịu dàng hẳn lên một cách kỳ quái, nhẹ nhàng kéo tay cô.
“Tôi biết cô muốn gì, không cần Director, tôi cũng có thể cho cô —— chờ chúng ta thắng trò chơi này, tôi sẽ lấy cô.”
Hàn Hiểu Na nói không ra lời, so với lời cầu hôn qua loa của Lưu Tỉnh, cô càng chú ý tới một chuyện khác: Đây là lần đầu tiên Lưu Tỉnh gọi tên cô.
Lưu Tỉnh kéo bàn tay mềm mại của cô áp lên má, chậm rãi ma sát.
“Đừng sợ, hắn chết cũng sẽ không ảnh hưởng tới cô.
Director nói do tính chất chương trình, đã sửa lại quy tắc đồng sinh cộng tử của cặp Tình Nhân.
Nghe lời