Game Show Chết Chóc Tên Điên Xinh Đẹp

Chương 50: Căn Nguyên Sợ Hãi


Đọc truyện Game Show Chết Chóc Tên Điên Xinh Đẹp – Chương 50: Căn Nguyên Sợ Hãi


Chương 50.

Căn nguyên sợ hãi
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)

“Sao cứ lo lắng đâu đâu vậy chứ?” Bành Dân Tắc đáp.

“Tôi đã nói tin tưởng cậu thì sẽ không thay đổi, chẳng lẽ tôi còn phải giả bộ tin tưởng cậu sao?”
Ngụy Tử Hư mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt anh.

“Cảm ơn anh.”
Đĩa trái cây đặt giữa hai người.

Bành Dân Tắc lột sạch vỏ cam, cẩn thận bỏ xơ, hỏi Ngụy Tử Hư: “Muốn ăn không?”
“Muốn.”
Bành Dân Tắc giơ tay lên, vừa muốn đưa cho Ngụy Tử Hư, Ngụy Tử Hư đã tự nhiên cúi đầu gặm mất múi cam trên tay anh.

Đầu ngón tay còn lưu lại cảm giác khi hắn cắn lấy kéo nhẹ, Bành Dân Tắc sững sờ trong giây lát.
Miếng cam tươi ngon mọng nước lọt qua môi Ngụy Tử Hư, ngón tay trắng nõn sạch sẽ khẽ đẩy nhẹ, phối màu tạo cảm giác như đang quay quảng cáo.

Hắn nuốt xuống, híp mắt nói: “Ngọt.”
Những nét ngũ quan đặc trưng thực ra đều có thể định lượng được, một khuôn mặt đẹp thực chất cũng chỉ là tổng hợp lại từ những dữ liệu đó thôi.

Nhưng Ngụy Tử Hư lại như một diễn viên lành nghề đầy kinh nghiệm, từ động tác, giọng nói đến quần áo, hết thảy đều như được chưng dụng để phục vụ riêng cho hắn, tản mác một loại khí chất xuất chúng tách biệt với ngoại cảnh.

Bành Dân Tắc chưa từng gặp qua ai như vậy, khó có thể chống đỡ.

Để che giấu ý đồ muốn nhìn Ngụy Tử Hư nhiều thêm chút, anh đành hỏi: “Lúc cậu đi học có phải rất được săn đón không?”
“Hả?” Ngụy Tử Hư nhìn anh, qua loa nhớ lại.

“Cũng bình thường, tôi nói là nhà tôi quản giáo rất nghiêm rồi nhỉ? Từ hồi tiểu học ngoại trừ giờ lên lớp, nghỉ trưa cũng sẽ bị đón đi.

Lên sơ trung rồi thì chẳng còn thời gian nữa, đầu vào trường học ở chỗ tôi cạnh tranh rất khốc liệt.”
Đây là lần đầu tiên Bành Dân Tắc nghe hắn kể về chuyện thời đi học (đâu ra, ổng chả kể hồi đại học hay cho chim ăn rồi còn gì).

Cẩn thận nhớ lại, chuyện duy nhất anh biết về Ngụy Tử Hư là hắn có một người bạn thanh mai, gọi là Ớt Chuông Nhỏ, mà còn là do Ngụy Tử Hư muốn chứng minh với Lạc Hợp chuyện Thần tích nên mới kể ra.
Ngụy Tử Hư là người ở đâu? Ba mẹ hắn làm công việc gì? Hắn có anh chị em gì không? Hắn phạm phải tội lỗi gì mới bị đẩy vào Death Show?
Những chuyện đó Ngụy Tử Hư chưa bao giờ đề cập tới.
“Ơ, sao vậy, nghe nhàm chán quá hả?” Ngụy Tử Hư nghiêng đầu nhìn anh.

“Nhưng thực tế chính là như vậy đó, thành tựu trước mắt thì phải tạm gác lại chuyện tình cảm thôi.”
“Không…!Chỉ là đây là lần đầu tiên tôi được nghe chuyện của cậu.” Bành Dân Tắc ảo não nói.

“Rõ ràng tôi nói với cậu về bản thân nhiều như vậy, cảm giác thật không công bằng.”
“Vậy hả?” Ngụy Tử Hư bỗng nhiên tỉnh ngộ.

“Cuộc đời của tôi bình thường lắm, không thể so sánh với Dân Tắc được, nếu anh muốn biết chuyện gì thì cứ hỏi tôi nè.”
Bành Dân Tắc bất đắc dĩ nói: “Chúng ta tự giới thiệu rồi mà vẫn chẳng rõ ràng được gì cả.”
Ngụy Tử Hư: “Ừm, vậy giờ bổ túc một chút nhé, dù sao ở chung lâu ngày sớm muộn gì anh cũng sẽ biết thôi.” Hắn nói.


“Gia đình tôi thì dùng một hai câu là khái quát được.

Mẹ làm ở phòng giáo dục, ba công tác trong tòa thị chính, cơ mà ba tôi tốt nghiệp trường y đó.

Tôi có một anh trai, lúc tôi sinh ra thì anh ấy đã vào trường nội trú rồi, sau đó thì ra nước ngoài nên bọn tôi cũng không thân thiết lắm.

Bây giờ anh ấy làm luật sư, nghe nói danh tiếng cũng không tệ.”
Ngụy Tử Hư nói đến đây, ngượng ngùng cười cười.

“Còn bản thân tôi thì, chắc Dân Tắc cũng biết rồi, làm lập trình viên trong một doanh nghiệp nhà nước, không có hoài bão gì cả.

Thứ duy nhất không phổ thông mà tôi có chắc là một cái hộ khẩu Bắc Kinh đi.”
“Ồ…” Bành Dân Tắc chưa thấy qua bao nhiêu cảnh đời, không rõ bối cảnh của Ngụy Tử Hư như vậy có tính là con ông cháu cha hay không.

“Gia đình cậu có vẻ rất hòa thuận.

Vậy cậu từng làm sai chuyện gì sao, tại sao lại bị đưa tới nơi này?”
“Chuyện đó…” Ngụy Tử Hư tỏ vẻ xoắn xuýt.

“Lúc mới vào đơn vị vì muốn khoe khoang kỹ năng, tôi xâm nhập vào kho dữ liệu khách hàng của công ty đối thủ, hại bọn họ bị kiện, cố phiếu rớt giá thê thảm.

Trong nhà giúp tôi ém nhẹm chuyện này đi, tôi cũng không bị phạt.

Nhưng giờ nghĩ lại, hóa ra cũng chỉ là chưa đến lúc mà thôi.”
Bành Dân Tắc lộ vẻ kinh ngạc.

“Được đó, cậu là tội phạm công nghệ sao, ghê thật.”
Ngụy Tử Hư cuống quít ngắt lời anh.

“Dân Tắc đừng mắng tôi mà.”
“Ai mắng cậu?” Bành Dân Tắc cười trêu hắn.

Chạm đến những sinh hoạt đời thường của Ngụy Tử Hư khiến anh có một cảm giác kỳ diệu.

Dường như hắn không còn là một ảo giác ngắn ngủi, mà dần dần hiện hữu một cách chân thực.

Hắn đứng ở nơi gần trong gang tấc, Bành Dân Tắc cố gắng một chút là có thể chạm tới.

Tựa như tất cả những điều hắn che giấu đều là do anh cả nghĩ, chỉ cần anh hỏi, Ngụy Tử Hư sẽ lập tức nói cho anh biết tất cả.
Vậy anh có thể hỏi Ngụy Tử Hư không? Rằng đến cùng cậu thật sự chưa bao giờ giết người sao? Hay có phải thẩm phán là do cậu cố ý đổi đen thay trắng?
Nhưng Bành Dân Tắc nhịn xuống.
Anh dọn vỏ hoa quả vứt vào thùng rác, đi đến cạnh cửa nhìn Ngụy Tử Hư nói: “Tôi muốn ra ngoài một chút, buổi tối gặp lại.”
Ngụy Tử Hư gật đầu, lưu luyến nhìn theo anh rời đi.
Hắn theo thói quen quan sát bốn phía, lúc lên lầu cũng rất dễ thấy ban công trong phòng thẩm phán, Lục Dư phất phất tay với hắn.
“Cái lan can này làm tôi nhớ lại lần đi du lịch ở Hy Lạp.” Ngụy Tử Hư ngồi bên cạnh Lục Dư, nhận lấy chén trà anh đưa qua.
“Ừm.” Lục Dư cũng nói.

“Thời gian ngoài công việc quá ít.

Thật ra nơi này vắng vẻ, phong cảnh cũng ổn, cứ coi như đang nghỉ phép đi.”

Ngụy Tử Hư cười cười phản bác.

“Giống nhau sao được, nghỉ phép cũng sẽ không có người chết.”
Lục Dư liếc hắn một cái.

“Nói cũng đúng.

Nhưng thời gian nghỉ phép đủ để uống cạn một chén trà chắc là vẫn có thể chứ.”
Ngụy Tử Hư ngoan ngoãn uống trà.

Lúc trước hẳn bỏ qua Lục Dư mà đi tìm Tiêu Hàn Khinh để hợp tác, bởi Lục Dư cho hắn một loại cảm giác vô cùng bất định.

Bọn họ vốn nên là những kẻ thân cận nhất ở nơi này, nhưng ngay cả thời gian uống trà cũng phải thăm dò lẫn nhau.
Ngụy Tử Hư đang định nói bóng gió dò hỏi ý đồ của Lục Dư, Lục Dư lại ngồi dậy, quay xuống dưới lầu lớn tiếng chào hỏi.

Ngụy Tử Hư ló đầu nhìn ra, thấy Triệu Luân vội vàng đi lướt qua bãi cỏ.
“Vẫn không thèm để ý đến tôi.” Lục Dư dựa vào lưng ghế, trên mặt phảng phất ý cười.

“Thẩm phán hôm nay đã lộ hết cả rồi, lại vẫn cứ muốn giả bộ không quen biết.”
Anh nói: “Hồi bé tôi có bao giờ to tiếng thế này đâu, toàn là cậu ấy ồn ào không dứt.

Mỗi lần tôi về nhà trọ, cậu ấy đều sẽ chờ tôi lên tầng rồi gào toáng lên Đồ đần độn, sau đó bị tôi đuổi đánh.

Cậu ấy chưa bao giờ chạy thoát được cả, nhưng lần sau vẫn cứ tiếp tục gây sự như thế.”
Lục Dư cười khẽ.

“Giờ nghĩ lại, cũng đáng yêu đấy chứ.”
“Ừm.” Ngụy Tử Hư nói, đang định đặt chén xuống bàn, trên tay lại trượt đi, cái chén rơi xuống từ độ cao cách sàn nửa mét.
“Cẩn thận.” Lục Dư bắt được, những ngón tay vững vàng đỡ lấy đáy chén.
“Anh phản ứng nhanh thật.” Ngụy Tử Hư như lơ đãng mà nói.
Lần này Lục Dư không tỏ vẻ khiêm tốn với lời khen tặng của hắn nữa.
“Ngụy Tử Hư, rất mệt đúng không?”
Ngụy Tử Hư nhìn anh, trong mắt mang theo sự kinh ngạc.

“Mệt? Anh nói vấn đề gì vậy?”
Lục Dư thấu hiểu mà nhìn hắn.

“Không cần sốt ruột, Ngụy Tử Hư, nếu nói nơi này chỉ có một người hiểu cậu, thì đó chính là tôi.

Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa nói, thì sau này cũng sẽ không nói.”
Ngụy Tử Hư nhíu mày.

“Lục Dư, anh thực sự khiến người khác nhìn không thấu.”
Lục Dư: “Tôi vốn cũng không có ý đó, là do sở thích cá nhân thôi.”
“Nói đến sở thích cá nhân, tôi còn muốn đề nghị với cậu một chuyện nho nhỏ.” Lục Dư châm chước một lát rồi mới mở miệng.

Anh không phải người nhiệt tình, chỉ là tình cảnh của người đó khiến anh liên tưởng tới chính bản thân.

“Nếu cậu đã không thích Bành Dân Tắc, tại sao không buông tha anh ta?”

“Không thích?” Ngụy Tử Hư khó hiểu.

“Là tôi biểu hiện quá hàm súc sao?”
Lục Dư không trả lời, chỉ cười.
Yêu có thể bộc lộ qua hành vi, nhưng mô phỏng lại những hành vi đó, có thể mô phỏng ra tình yêu sao? Anh thực sự không hiểu, đã không thích, tại sao lại không thể buông tay?

“Lý, đối với những cáo buộc của bên nguyên, anh có nhận tội không?”
“Luật sư biện hộ của tôi nói sao?”
“Không có ai đồng ý đứng ra biện hộ cho anh cả.”
“Ồ, cái nghề này của tôi vậy mà cũng thay đổi nhiều nhỉ, tôi còn tưởng chỉ cần bỏ tiền thì cái gì họ cũng chịu làm chứ.”
Mùa thu năm đó, án mạng liên hoàn cưỡng hiếp và giết hại các bé gái chấn động toàn quốc cuối cùng cũng được kết án, kẻ tình nghi họ Lý bị đưa ra Toà án nhân dân tối cao, toàn bộ quá trình xét xử cũng được đưa lên phát sóng.
Lý bị tình nghi dụ dỗ, ngược đãi, cưỡng hiếp rồi giết hại các bé gái nhiều lần, trong suốt khoảng thời gian mười bốn năm, xác định được danh tính của mười chín bé gái từ phía gia đình.

Lúc đăng báo, người người đều muốn nhìn thử xem loại ác quỷ táng tận lương tâm này rốt cuộc dung mạo ra sao.

Đến khi bị cáo bước lên đài, lại là một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi giày da, nghề nghiệp là luật sư, ăn nói điềm đạm nhã nhặn, thậm chí có thể coi là hình mẫu “Nhân sĩ thành công” tiêu chuẩn.
“Nhân chứng, video, xét nghiện ADN toàn bộ đều trùng khớp, chứng cứ xác thực.

Lý, tòa hỏi lại lần cuối, anh có nhận tội không?”
“Tôi nhận tội thì có thể miễn án tử hình không?”
“Không thể.”
“Vậy tại sao còn muốn tôi nhận tội chứ?”
Hàng ghế ngồi lặng ngắt không một tiếng động, vài vị phụ huynh vành mắt như sắp nứt toác, cố nén lửa giận.

Một thiếu niên mặc áo nỉ rộng rãi, khom người, cùi chỏ đè trên đầu gối, bàn tay che mất nửa khuôn mặt, trong mắt lấp đầy căm hận tựa như một cái hố đen sâu hoắm, nặng nề và u tối.
Đó là Ngụy Tử Hư mười chín tuổi.

Ớt Chuông Nhỏ đã mất được mười một năm, hung thủ rốt cuộc cũng sa lưới.
Nhưng Lý căn bản chẳng hề bị lay động, hắn thậm chí còn hưởng thụ cảm giác được đứng ở trung tâm dư luận.

Nhắc tới nạn nhân, hắn tỏ vẻ nắm rõ như lòng bàn tay.

“Trẻ con thực sự là một loài động vật đơn thuần, chỉ cần để đồ ăn trong tay, chúng sẽ an tâm thoải mái rướn cổ lên ăn.

À, cũng có thể là do tôi vẫn luôn được trẻ con yêu thích, tôi cũng rất thích trẻ con, chỉ là có lúc không nhịn được chơi đùa hơi quá.”
“Đùa với chúng vui lắm.

Tôi vẫn còn nhớ có một cô bé mập mạp, khóc lóc cầu xin tôi dừng lại, nói Chúa sẽ tha thứ tôi.

Haha, một đứa trẻ ngoan ngoãn biết bao.”
“Nhưng mấy năm sau ý thức đề phòng của lũ trẻ tăng cao, tôi tìm được người để chơi cũng tốn không ít công sức.

Đến giờ đã chơi được mười bốn năm rồi, coi như nhất định phải tử hình, thì một cái mạng này của tôi cũng đáng giá bằng mười chín mạng khác, có phải tôi rất giỏi không?”
“Tại sao không khen tôi một câu?”
“Hừ, thằng điên.” Ngụy Tử Hư nghe thấy anh trai cười lạnh thành tiếng.
Trước giờ xét xử, Ngụy Tử Hư hỏi qua anh trai về Lý, anh trai nói kẻ đó gần như một tấm gương trong ngành, danh tiếng lúc trước cực kỳ cao.

Hắn biết rõ những lỗ hổng tư pháp, với tội trạng của hắn muốn phản án là không thể, nhưng bằng việc phát ngôn mất kiểm soát, nếu được xếp vào trường hợp tâm thần bất ổn thì có thể miễn án tử hình.
“Vậy hắn thật sự có bệnh sao?” Ngụy Tử Hư hỏi.
“Ai biết.

Người bình thường giả dạng làm kẻ điên rất khó, kẻ điên giả dạng làm người bình thường cũng không ít.”
May mà kết quả khiến Ngụy Tử Hư lo lắng cũng không xảy ra, quốc nội không đề cao nhân quyền đến vậy, hơn nữa có áp lực từ dư luận, chỉ sau một phiên tòa Lý đã được phán quyết “thi hành án tử hình”.

Sau đó lại có quần chúng ký tên vào một lá thư, yêu cầu lập tức thi hành phán quyết, cuối cùng ngày hành hình của Lý được xác định vào thứ tư tuần sau.

Anh trai nói đối với một vụ án cố ý giết người, phán quyết như vậy đã là có hiệu suất tương đối cao.
Chủ nhật, Ngụy Tử Hư hủy bỏ chuyến bay quốc tế, nói với người nhà: “Con muốn đến hiện trường tử hình.”
“Cái gì?” Mẹ Ngụy nói.


“Hiện trường đâu có mở công khai, mà con đi xem cái đó làm gì! Sau này thời sự khác đưa tin.”
“Không được, con muốn tận mắt nhìn thấy hắn chết.” Trên mặt thiếu niên không còn vẻ tươi cười, biểu tình lãnh đạm.

“Không cho con đi con sẽ không về trường.”
Mẹ Ngụy có chút tức giận.

“Tử Hư, đừng quậy nữa, cuối tháng con còn phải đại diện cho trường sang Hà Lan dự thi đấy.”
Ngụy Tử Hư cũng không định tranh cãi với người nhà, bắt đầu chơi trò chiến tranh lạnh.

Ba mẹ cũng không thể bắt trói hắn lên máy bay được, hơn nữa so với việc dự thi quốc tế, quan sát phạm nhân tử hình cũng không phải cái gì quá quan trọng, phương thức xử tử là tiêm thuốc độc, không máu me.

Hiện trường không mở công khai với người bình thường, nhưng anh trai có người quen trong viện kiểm sát, nhờ vả một hồi rồi cũng có thể thả cho Ngụy Tử Hư vào.
Ngụy Tử Hư sốt sắng chờ hắn bước ra.
Trên tòa khoảng cách quá xa, hắn không có thấy rõ tướng mạo của Lý.

Lúc này đứng ngay bên ngoài, sau lớp kính thủy tinh là các nhân viên y tế đang chuẩn bị thuốc độc.

Ngụy Tử Hư vốn cho rằng mình hẳn phải rất phấn khích, giết người đền mạng, ác giả ác báo, chính nghĩa đến muộn mười một năm cuối cùng cũng giáng xuống, tất cả đều vui mừng.

Chỉ cần kẻ giết chết Ớt Chuông Nhỏ bị xử tử, tất cả những mờ mịt của hắn sẽ có thể tìm được giải đáp, tà bất thắng chính, những người tuân thủ pháp luật sẽ luôn được bảo vệ an toàn.
Lý bước ra, khoác trên mình một bộ âu phục trắng mới tinh, phong thái thản nhiên.

Hắn tới bên giường, còn yêu cầu điều chỉnh thành góc độ thoải mái nhất.
Tử hình của hắn không giống xử phạt, mà càng như một hồi hạ màn hoàn mỹ hơn.
Không đúng, chuyện này không giống như những gì Ngụy Tử Hư đã tưởng tượng.

Đầu óc Ngụy Tử Hư trống rỗng, trong tầm nhìn âm u chỉ còn dư lại kẻ thành thạo điêu luyện kia.
Đến lúc hắn phản ứng lại, đã bị hình cảnh hai bên đè xuống, gọi người mang hắn ra ngoài.

Bao nhiêu năm trôi qua, hắn vẫn cứ đánh mất lý trí hệt như lúc nhìn thấy thi thể Ớt Chuông Nhỏ.

Trong phòng xử phạt cũng chú ý tới động tĩnh bên ngoài, người đàn ông mặc âu phục trắng chuyển mắt qua hắn.
Thế rồi hắn nhìn thấy nó.
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ảo ảnh.

Hắn nhìn thấy Ngụy Tử Hư.
Ngụy Tử Hư mặc một bộ âu phục trắng tinh khiết, hai tay nhuốm máu, nở nụ cười thân thiện.

Hắn đưa tay ra, trong tay nắm một trái tim nhỏ bé xinh đẹp.

Ngụy Tử Hư nói: ” Đến giờ đã chơi được mười bốn năm, một cái mạng này của tôi cũng đáng giá bằng mười chín mạng khác, có phải tôi rất giỏi không?”
“Người bình thường giả dạng làm kẻ điên rất khó, kẻ điên giả dạng làm người bình thường cũng không ít.” Bên tai vang vọng lời nói của anh trai.
Mà căn nguyên của nỗi sợ kia, lại đang nhìn hắn đầy mong đợi.
“Tại sao không khen tôi một câu?”
==================
Bình luận trên Trường Bội
Cảm giác Ngụy Tử Hư là một người rất khó đoán, và cũng cực kỳ mâu thuẫn, dù kể lại câu chuyện từ chính góc nhìn của mình cũng vẫn rất khó hiểu.

Trong lòng hắn có chút gì đó đồng tình với kẻ mà hắn oán hận nhất, có lẽ bởi họ đều có chung một sự điên loạn đặc thù.

Nhưng sau khi giết người hắn vẫn sẽ ôm cảm giác tội lỗi, vẫn còn lại chút tình cảm chứ không phải một kẻ điên hoàn toàn, vậy nên mới thống khổ phải không.

Rốt cuộc người mà hắn muốn trở thành là như thế nào đây?
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.