Game Show Chết Chóc Tên Điên Xinh Đẹp

Chương 5: Người Chết Đầu Tiên


Đọc truyện Game Show Chết Chóc Tên Điên Xinh Đẹp – Chương 5: Người Chết Đầu Tiên


Chương 05.

Người chết đầu tiên
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)

Ban công tầng hai, sau giờ Ngọ (11h-13h), ánh mặt trời trắng xóa, nhạt nhẽo vô vị.

Lâm Sơn Chi dựa vào lan can chạm trổ hoa văn, ngước nhìn chân trời chảy xuôi, vài sợi mây mỏng trôi lãng đãng.

Một người tiến đến sau lưng cô.
“Sơn Chi, đám đàn ông dưới đó có mấy tên không tệ đâu, muốn chơi một chút không?” Chu Du cầm tay trái cô, cười hì hì hỏi.
Lâm Sơn Chi không nhìn cô ta, vẫn ngước mắt lên trời, chầm chậm nói: “Cô tự chơi đi.

Nhớ mang bao.

Cẩn thận mắc bệnh truyền nhiễm.”
Chu Du lại như không nghe thấy, hào hứng nói tiếp: “Gã kia tên Lưu Tỉnh, nhìn qua là biết hàng ngon, hắn muốn chơi threesome với chúng ta, tham gia không?”
Lâm Sơn Chi cau mày, chậc một tiếng: “Bản thân cô không biết xấu hổ, đừng có kéo tôi theo.”
Chu Du hừ lạnh: “Ha ha, thôi đi, còn không phải vì cô không thích loại hình đó sao.

Gu của cô là mấy tên tiểu bạch kiểm mặt hoa da phấn chứ gì, giống cái người tên gì mà Hư Hư…”
Lâm Sơn Chi: “Ngụy Tử Hư.”
Chu Du: “Đúng, chính là cái tên đó.

Nếu cô muốn đổi sang threesome với hắn tôi cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận.”
Lâm Sơn Chi từng chút từng chút rút tay mình ra khỏi khuỷu tay Chu Du.

Cô mang một đôi găng tay bằng tơ tằm trắng muốt, sạch sẽ không dính chút bụi, có thể thấy là thường xuyên thay đổi.

Cô gằn từng chữ: “Ít nói vài câu đi, có thể sẽ không có ai phát hiện ra cô là gái điếm.”
Nụ cười của Chu Du dần dần đọng lại: “Đúng rồi, không giống như cô, trừ cái miệng ra thì còn chỗ nào sạch sẽ đâu.”

Cơm tối hôm nay do Lâm Sơn Chi chuẩn bị.

Những cô gái này dường như lấy việc nấu ăn làm phương thức xả stress, người trước ngã xuống người sau tiến lên.

Lúc Bành Dân Tắc đi qua nhà bếp, cô đang nấu canh, lưng dựa vào quầy bar, ngâm nga một bài hát tiếng Nhật.
«目を覚ましたら 聞こえてくる
雨音に耳をすます
明けない夜に 昇るはずの
陽の位置を思い浮かべる » [1]

Tỉnh giấc và em chợt nghe
Âm thanh tiếng mưa rơi
Giữa đêm đen trống vắng
Tìm đâu ánh mặt trời
[1] Nico – Advantage Lucy
Lâm Sơn Chi dùng thìa canh khuấy khuấy nồi súp ngô, những đường nét mảnh khảnh ẩn hiện dưới lớp găng lụa trắng.

Tại sao lúc nào cô cũng mang găng tay? Bành Dân Tắc nghĩ, là do tính khiết phích sao? Giai điệu chầm chậm, nhịp điệu cũng không mãnh liệt, không giống mấy bài single tẩy não lưu hành hiện giờ (ý là bài nào cũng giống nhau).

Bành Dân Tắc không hiểu ca từ, chỉ cảm thấy đây thực sự là một bài hát yên bình, tựa như có một người đứng giữa màn mưa, khi những thanh âm ồn ào nơi phố thị biến mất bướng bỉnh nói câu ly biệt.
Đi qua nhà bếp, thấy Lạc Hợp và Ngụy Tử Hư ngồi trước lò sưởi âm tường đang thảo luận gì đó, trên bàn trà xếp đầy sách bìa cứng, hẳn là mới mang từ thư phòng đối diện nhà bếp.

Ngụy Tử Hư dường như nói tới chỗ kích động, hai má đỏ ửng.

Lạc Hợp mở một quyển sách đặt trên đùi, tay phải thả lỏng khoát lên tay vịn ghế tựa, dùng ngón cái và ngón trỏ đỡ cằm nghiêng đầu nhìn Ngụy Tử Hư.

Thỉnh thoảng sẽ vô ý mỉm cười, hoặc gật gật đầu với những lời hắn nói.
Bành Dân Tắc mơ hồ nghe thấy mấy câu như “Chủ nghĩa kinh nghiệm”, “Ý chí quyền lực” các thứ.

Thật ra ấn tượng của anh về Lạc Hợp là vô cùng lạnh lùng và đề phòng người khác, thế như lúc ở chung với Ngụy Tử Hư, cái ấn tượng này lại nhạt đi không ít, để lộ khí chất khiêm tốn ổn trọng của người đọc sách.
Bọn họ trò chuyện cũng hăng say quá nhỉ.

Bành Dân Tắc nghĩ, còn anh với Ngụy Tử Hư ngoài im lặng thì cũng chỉ nói được vài câu ngập ngừng xấu hổ.
Phía Nam đại sảnh là khu có mấy chiếc ghế bành hướng lên sân khấu, xung quanh cầu thang phía Bắc rải rác mấy chiếc ghế tròn và bàn trà.

Bành Dân Tắc chọn một chỗ gần nhà bếp, ngửi mùi thức ăn thoang thoảng bay tới, khẽ thở dài.
“Sao anh lại thở dài?”
Âm thanh vang lên ngay bên tai, hô hấp Bành Dân Tắc tắc nghẽn trong giây lát.

Quay đầu lại, Ngụy Tử Hư đã đứng ngay phía sau, cúi đầu tủm tỉm nhìn anh, trên mặt còn mang theo chút ửng hồng chưa tan.

“Cậu!” Bộ luyện tà phép xuất quỷ nhập thần hả!
Ngụy Tử Hư lại như không thấy biểu tình kinh ngạc của anh, nói tiếp: “Chắc không phải ngồi một mình cô đơn quá nên thở dài chứ?”
Tất nhiên là không.

Nhưng Bành Dân Tắc cảm thấy đối thoại kiểu này cứ kỳ quái sao đó.”Vừa nãy tôi nghe thấy Lâm Sơn Chi hát trong bếp, đột nhiên nhớ ra ngày kia tôi định sang Vienna xem nhạc kịch ở Golden Hall[2], vé máy bay cũng mua xong rồi.

Phí thật.”
[2] Cung hoà nhạc Vàng hay Golden Hall – Musikverein ở Vienna, Áo được xây xong năm 1870 theo dáng ngôi đền Hy Lạp thời cổ đại.
“Ồ?” Ngụy Tử Hư nhíu mày, “Sở thích thật tao nhã nha?”
Bành Dân Tắc: “Bạn mời thôi.


Trước đây tôi chưa đi nghe hòa nhạc bao giờ, cũng muốn thử một lần.”
“À, không sao đâu, tôi từng đến Golden Hall rồi đó, tôi có thể kể anh nghe.” Ngụy Tử Hư chống cùi chỏ lên lưng ghế, ghé sát vào vai Bành Dân Tắc.

Bành Dân Tắc nghĩ thầm cậu không thể ngồi xuống nói chuyện hẳn hoi sao? Tư thế này làm eo cậu mỏi mà cổ tôi cũng đau luôn được không?
“Hồi bé tôi đi cùng ba mẹ.

Tôi còn nhớ mái vòm đại sảnh xanh vàng rực rỡ, có một dàn nhạc đệm organ vô cùng khí thế.

Phần chính của buổi diễn là màn độc tấu của một nghệ sĩ dương cầm danh giá.

Người ấy mặc một chiếc váy lễ phục xanh thẫm, những ngón tay nhảy nhót trên phím đàn, toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ.

Một nơi rộng lớn với bao nhiêu con người mà có thể an tĩnh đến mức đó, đến tận bây giờ tôi cũng chưa từng thấy qua.

Tương phản rung động và cảm xúc người ấy mang lại thì quá sức mãnh liệt.

Ba nói lúc đó tôi bị dọa phát khóc, ha ha, giờ nhớ lại vẫn thấy mất mặt.”
Bành Dân Tắc cũng mỉm cười: “Người đó chắc hẳn rất đẹp đi?”
Ngụy Tử Hư: “Có lẽ vậy.

Người ấy đội mũ mạng đen che mặt, tôi không thấy rõ.”
Ngụy Tử Hư còn muốn nói tiếp, lại bị Lý Chấn ôm theo một đống bao lớn bao nhỏ lỉnh kỉnh đi đến cắt ngang.

“Trong cái menu kia thật sự có đồ tốt, tìm được cả một cái máy quay phim nhựa cũ đây này! Tôi đã sớm muốn thử dùng thứ này chụp một tấm ảnh gia đình.”
Không biết trong phòng bọn họ giấu cơ quan chỗ nào, chỉ cần nhập yêu cầu về vật phẩm vào pad, lần sau mở cửa sẽ thấy nó đã được đưa đến tận nơi.

Buổi sáng Bành Dân Tắc và Lý Chấn nói chuyện tương đối hợp, lúc này cũng tỏ ra hứng thú với chiếc máy quay phim nhựa: “Cho tôi xem với!”
Vì vậy Ngụy Tử Hư khéo léo im lặng, khẽ mỉm cười: “Hai người nói chuyện đi, tôi qua bên kia ngồi.”
Hắn đi đến vị trí cách Bành Dân Tắc mấy bước chân, ngồi dựa vào tay vịn ghế.

Lúc này khoảng bảy giờ tối, bầu trời ngoài cửa sổ thủy tinh đã tối đen.

Sáng sớm cả đám người kia còn cùng nhau chạy trốn, hiện tại đã chia thành từng nhóm nhỏ tụ tập, có thể nhận ra có mấy người vốn quen biết từ trước, vài người thì sáng nay mới là lần đầu gặp gỡ.
Ngụy Tử Hư uống một hớp nước, nhìn quanh đại sảnh một vòng.

Hai người Bành Dân Tắc và Lý Chấn tràn đầy phấn khởi lắp ghép máy quay phim nhựa, Lạc Hợp đang đọc sách một mình, Lưu Tỉnh và Chu Du dựa vào cạnh cửa phòng bếp, tán gẫu một cách quá mức thân mật, thỉnh thoảng lại có tiếp xúc da thịt.

Hàn Hiểu Na quay lưng về phía hai người bọn họ ngồi sơn móng tay.

Thường Hoài Cẩn và Mạc Vãn Hướng ngồi ở nơi được ánh đèn chiếu sáng nhất, mỗi người cầm một cái pad chơi game, cách đó không xa Triệu Luân nằm trong ghế bành, ngủ đến mức nước miếng chảy ròng ròng.


Lục Dư không biết đi đâu rồi.

Buổi chiều tối đầu tiên tại một nơi may rủi chưa rõ ra sao, tất cả đều tự giác tìm đến những chỗ đông người.
Ngụy Tử Hư lấy sổ ghi chép ra, mặt trên viết lít nha lít nhít đầy những dòng code, hắn nhìn cũng thấy đau mắt.

Đơn giản để qua một bên, chơi nổi lên lầu lấy xuống một khối rubik.

Rubik đã bị xáo trộn hoàn toàn, Ngụy Tử Hư rất nhanh liền toàn tâm toàn ý vùi đầu phân cao thấp với khối rubik này.
Làm xong cơm tối.

Lâm Sơn Chi cũng không lớn tiếng gọi mọi người vào ăn, mà pha một ấm trà nhỏ, kèm theo chút đồ ngọt tráng miệng, bưng từng phần đến đặt ở vị trí của mỗi người.

Không hổ là bà chủ một cửa tiệm, vừa cẩn thận vừa chu đáo.
Lục Dư giúp cô bày biện bữa tối, thì ra anh vẫn luôn ở trong nhà bếp hỗ trợ.
Ngụy Tử Hư tự nhận là mình đã lắp được một nửa, bẻ rubik đến mức kêu kèn kẹt.
“Ồ là rubik đây sao, lắp giỏi như vậy, tôi đến gần mà cũng không thèm liếc mắt lấy một cái?”
Một giọng nữ ngả ngớn vang lên bên cạnh hắn, động tác của Ngụy Tử Hư ngừng lại, có chút cứng đờ quay đầu sang.
Thì ra câu nói mỹ mạo đến mức “hào quang bắn ra bốn phía” cũng không phải vô căn cứ.

Đôi chân Chu Du thẳng tắp, da thịt mềm mại như ẩn như hiện dưới lớp vải lụa đen tuyền, bắp tay khoát trên lưng ghế, cẳng tay đong đưa lả lướt phía sau Ngụy Tử Hư, ngồi chếch về một bên với hắn trong tư thế vô cùng thướt tha.

Nơi hắn ngồi ánh sáng vốn ảm đạm, Chu Du lại như mang theo hào quang rạng rỡ, mỹ lệ đến thiêu đốt lòng người.
Tóc cô đỏ thẫm, dài đến ngực, càng làm nổi bật nước da trắng nõn.

Vóc người cô giống hệt như tên cô, đẫy đà thích thú[3].

Lúc này cô chỉ cách Ngụy Tử Hư có nửa cánh tay, hắn có thể ngửi được rõ ràng hương nước hoa Agave (cây thùa) ngào ngạt trên người cô.

Điều đáng tiếc duy nhất là đôi mắt, không có ánh sáng trong trẻo rực rỡ của một mỹ nhân, chỉ có hàng mi chuốt mascara và lớp phấn mắt dày cộm, nhìn qua có chút nông cạn.
[3] Chữ Du (腴) trong tên Chu Du nghĩa là đầy đặn, tươi tốt.
“Ặc, xin…!xin chào?” Vành tai Ngụy Tử Hư nháy mắt đỏ ửng.
Chu Du rất hài lòng nhìn phản ứng của Ngụy Tử Hư, vén tóc ra sau tai nói: “Trưa hôm nay cảm ơn cậu nhé.

Tôi từ nhỏ đã sợ nhện, gặp phải một con to như vậy, chân tay đều mềm nhũn.”
“A, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.” Ngụy Tử Hư ngơ ngác nhìn cô, sau đó bỗng nhiên ý thức được, nhanh chóng dời mắt đi.

“Thật ra nhện rất đáng yêu, lông tơ mềm mại, màu sắc đẹp đẽ, lại còn yên tĩnh, dễ nuôi.

Tôi nuôi con Haitian Brown cũng được mấy năm rồi, cho nên bây giờ cứ nhìn thấy nhện là đều nảy sinh tình cảm đặc biệt.”
Chu Du cười rộ lên: “Cậu thật thú vị.

Đây là lần đầu tiên có một người đàn ông nói với tôi những điều này đấy.

Bởi vì tôi thích mèo, ghét nhện, nên hết thảy những gã muốn tiếp cận tôi đều nói bọn họ cũng thích mèo.

Làm trước đây tôi còn tưởng đàn ông nào cũng thích mèo hết chứ.”
Ngụy Tử Hư nhìn chằm chằm mặt bàn, lỗ tai đỏ hơn, “Mèo…!cũng rất đáng yêu!”
“Ha, chớ học theo người khác nói nhiều, cậu không học được đâu.” Chu Du nâng quai hàm nhìn Ngụy Tử Hư, vươn người cầm lấy cốc nước trên bàn.

“A, xin lỗi, cái cốc này tôi vừa dùng.” Ngụy Tử Hư nhanh chóng ngăn lại.

Chu Du vẫn không dừng tay, chiếc cốc đặt bên môi cô, đôi môi đỏ mọng chạm khẽ lên nơi ban nãy Ngụy Tử Hư đã tiếp xúc, đầu lưỡi chậm rãi liếm qua một lần.
Tiêu Hàn Khinh đang bưng một khay bánh táo nướng và canh trứng tự làm đi qua, đột nhiên vấp phải một khung cảnh hương diễm như vậy, cau mày “Chậc” một tiếng, nhanh chóng lướt tiếp.
“Tối nay cậu…!có rảnh không?”
“Cạch ——” khay đựng đồ ăn đặt xuống mặt bàn, Lâm Sơn Chi bình thản ngồi xuống đối diện họ.

Nhìn thấy Lâm Sơn Chi, mặt mày Chu Du nháy mắt đã trở nên hớn hở, bầu không khí ám muội vừa rồi cũng tan biến không ít.

Ngụy Tử Hư lặng lẽ đánh giá bốn phía, sao bỗng dưng lại tụ hết sang chỗ hắn thế này?
Nhưng Chu Du không vội vã mở lời với Lâm Sơn Chi.

Bầu không khí giữa ba người xuất hiện một khoảng trầm mặc kỳ diệu.
Lâm Sơn Chi như giếng cổ không gợn sóng, bàn tay mang găng trắng bao bọc lấy khối rubik, xoay vài vòng, ngữ điệu bằng phẳng: “Cậu thích chơi rubik à?”
Ngụy Tử Hư: “Cũng tạm, chỉ là rảnh rỗi đến nhàm chán thôi.

Thực ra tôi cũng không quá am hiểu.”
“Ừm.” Lâm Sơn Chi thả rubik xuống, dựa người về phía sau một chút, vô cùng tự nhiên bắt đầu ăn cháo.

Phần cơm tối của mỗi người đều đã chia xong, cô lại quên mất không mang một phần cho Ngụy Tử Hư, nhưng vẫn giả bộ trầm ổn, không để ý chút nào.

Chu Du có chút căng thẳng, ghé vào bên tai cô: “Cô xem, có phải rất giống không?”
“Giống cái gì?” Ngụy Tử Hư tai thính.
“Không không, không giống gì cả.” Chu Du cười hì hì, kéo Lâm Sơn Chi đứng dậy, Lâm Sơn Chi dùng bàn tay đeo găng đẩy tay Chu Du ra.

“Sơn Chi, tôi đói, nấu cho tôi một bát cháo khoai tím đường phèn đi.”
Lâm Sơn Chi: “Trong nồi có sẵn súp ngô đấy, tự múc đi.”
Chu Du dẩu môi: “Cái đó là cô nấu cho người khác, còn tôi thì phải làm riêng một phần chứ, đi mà đi mà.”
Hai mỹ nữ lôi kéo nhau đi mất, Ngụy Tử Hư thở ra một hơi.
Rubik cuối cùng cũng xoay xong một mặt, Ngụy Tử Hư để nó qua một bên, nhìn một mặt thuần trắng kia, chậm rãi nhắm mắt lại.
Sếp lớn ở công ti tính khí thối nát, gần đây còn bận bịu chuyện sinh con của vợ, các thành viên trong tổ tiếp nhận hạng mục này đều chịu áp lực đến đỉnh điểm.

Hắn đột nhiên nghỉ việc như vậy, cũng không có đơn xin phép, không biết còn được mấy đồng tiền thưởng.

Ngụy Tử Hư căng thẳng trong chốc lát, cảm thấy vẫn nên viết thêm ít code nữa đi.
Hắn lại co rúc trong ghế với tư thế y hệt buổi sáng, viết code đến tận lúc buồn ngủ.
Nửa tỉnh nửa mê, bỗng nghe thấy có tiếng người lảo đảo chạy từ trên cầu thang xuống.
“Có…!Có ai không…” Âm thanh run rẩy kịch liệt, hô hấp hỗn loạn.

Tới bậc thang cuối cùng, hai chân rốt cục mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.

Động tĩnh này thu hút sự chú ý của mọi người trong sảnh, Ngụy Tử Hư cũng bị đánh thức, ngồi dậy.
Chỉ thấy Lâm Sơn Chi quỳ trên mặt đất, ngực phập phồng, trên tay bưng một bát cháo khoai tím đường phèn trong trẻo, vẫn còn bốc hơi nóng.
Cô ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô thần đảo qua, há miệng lại không phát ra được thanh âm nào.

Cố gắng mấy lần, rốt cục mềm yếu vô lực phun ra một câu:
“Tôi, tôi nấu cháo mang đến phòng Chu Du, nhưng cô ấy…!Cô ấy bất tỉnh rồi, tôi gọi cách nào cũng đều…!đều không có phản ứng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.