Game Show Chết Chóc Tên Điên Xinh Đẹp

Chương 25: Hoài Nghi


Đọc truyện Game Show Chết Chóc Tên Điên Xinh Đẹp – Chương 25: Hoài Nghi


Chương 25.

Hoài nghi
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)

“Rất lâu rồi lão chưa trở lại viện.” Tiêu Hàn Khinh nói.

“Nghe nói cấp trên đang chuẩn bị bổ nhiệm viện trưởng mới, tiếc là tôi chưa chờ được đã bị kéo vào Death Show.”
“Ồ.” Ngụy Tử Hư gật gật đầu.
Tiêu Hàn Khinh nói xong, nét mặt đã khôi phục như thường, mang theo chút uể oải.

Cô hỏi Ngụy Tử Hư: “Còn cậu thì sao? Lý do là gì?”
Ngụy Tử Hư nhún vai: “Lừa đảo.

Hoàn toàn không cao thượng như cô.”
“Cao thượng?” Tiêu Hàn Khinh nhếch mép.

“Từ bao giờ giết người có thể dùng từ đó để miêu tả?”
Nụ cười của cô dần hóa thành khổ sở, tầm mắt cũng trở nên bỏng rát.

“Haha…!Không chừng lúc bắt đầu kế hoạch, nội tâm tôi cũng từng nghĩ thế, cảm giác như đang thực hiện một sứ mệnh cao cả vậy.

Thế nhưng, khi nghe nói thầy Lưu được bổ nhiệm làm viện trưởng tạm thời, khả năng nhiệm kỳ tới sẽ lên làm chính thức, tôi đột nhiên nghĩ: Liệu thầy có biết cái ghế mà thầy đang ngồi là do tôi đưa cho hay không? Sau khi có suy nghĩ như vậy, tôi mới hiểu ra, không có bất kỳ hành vi giết chóc nào đáng được coi là chính nghĩa, mà tôi, cũng chỉ là một kẻ sát nhân vì mục đích tư lợi mà thôi.”
“Lúc cô làm việc chắc cũng mặc áo blouse trắng nhỉ.”
Ngụy Tử Hư đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan, Tiêu Hàn Khinh khó hiểu nhìn hắn, tầm mắt người kia lại dán chặt xuống đất, trong đó mơ hồ ánh lên tia hoài niệm, tựa như mặt hồ giữa trời đông giá rét, dưới lớp băng dày lại xuất hiện một chiếc lông chim mềm mịn, trầm tĩnh mà ôn nhu.

“Bên trong áo blouse, cô sẽ mặc áo sơ mi màu gì?”
Hành lang bệnh viện, trong không khí nồng nặc mùi thuốc sát trùng.

Người đó mặc áo sơ mi đen gọn gàng, túi áo blouse luôn cài một chiếc bút bi Zebra rẻ tiền.
Dòng người hối hả ngược xuôi, kéo dài thành từng tàn ảnh lốm đốm.


Những cây thông hình chóp, kẹp gậy và lục lạc, giữa không gian trắng xóa, có âm thanh đều đặn của con lắc vang lên.
Người đó đứng gần Ngụy Tử Hư như vậy.
Y nói.
Ngụy Tử Hư, tôi sẽ —— cậu.
“Tùy thời tiết.” Tiêu Hàn Khinh suy nghĩ một chút.

“Sao đột nhiên lại hỏi vậy?”
Thanh âm của cô kéo Ngụy Tử Hư về hiện thực.

“Không, không có gì.” Vẻ mặt mịt mờ của hắn trong nháy mắt trở nên luống cuống, ngữ khí hoảng loạn, như muốn che giấu gì đó, không giống dáng vẻ bình thản chuyên nghiệp ngày thường.

Tiêu Hàn Khinh tựa như thấy trên người hắn xuất hiện bóng chồng, một cái là tao nhã lễ độ, dối trá trống rỗng, cái khác lại là người lữ hành đơn độc, mê muội mà xa xôi.
Chưa bao giờ mất khống chế, tức là chưa bao giờ động lòng.
Nhưng đó là lần duy nhất, cô nhìn thấy Ngụy Tử Hư thất thố.

“Chọn đi, canh gà hay canh sườn?” Bành Dân Tắc đang cùng Ngụy Tử Hư quyết định thực đơn cho bữa tối.
Ngụy Tử Hư đau lòng muốn chết, biết rõ dù có chọn gì anh ta cũng sẽ bỏ vào một đống táo đỏ và cẩu kỷ, bỗng nhiên thấy hối hận sâu sắc với kế hoạch giả chết của mình.

“Dân Tắc, không phải anh nói tôi không thể ăn đồ dầu mỡ sao?”
“Đừng lo, cậu chỉ uống canh thôi, thịt cho người khác.” Bành Dân Tắc săn sóc mà nói.
Ngụy Tử Hư tràn ngập tuyệt vọng: “Dân Tắc, thật ra tôi sắp khỏi hẳn rồi, không cần uống canh nữa đâu.”
Bành Dân Tắc: “Cậu có biết tối qua cậu chảy bao nhiêu máu không? Cả cái áo cậu ướt đẫm, dây sang người tôi cũng toàn máu là máu, không bồi dưỡng đủ mười ngày nửa tháng chắc chắn không thể khôi phục như đầu.

Sức khỏe đã không có, bây giờ còn ngại chết không đủ nhanh hả?”
Bên này Ngụy Tử Hư trăm phương ngàn kế bác bỏ kế hoạch bổ huyết dưỡng nhan của Bành Dân Tắc, Lạc Hợp cách đó không xa nghe thấy đối thoại của họ, đột nhiên rùng mình, trong phút chốc rời mắt khỏi cuốn sách, con ngươi sau thấu kính như gió nổi mây vần, đảo quanh liên tục, bắt đầu hồi tưởng lại một lượt hành vi từ những ngày đầu tiên.
Bành Dân Tắc đi khỏi, y thấy Ngụy Tử Hư đi đến góc phòng giải trí, lục tung tủ đồ lôi ra một đống thẻ bài và bàn cờ, bày ra mặt bàn, tự ngồi chơi một mình.

Y suy tư trong chốc lát, nhìn quanh bốn phía, xác định không có ai mới tiếp cận sau lưng Ngụy Tử Hư.
Lạc Hợp: “Thân thể thế nào rồi?”
Ngụy Tử Hư nghe thấy tiếng bước chân Lạc Hợp, quay đầu lại khẽ mỉm cười: “Tốt lắm rồi, đã có thể tập trung tinh thần, không buồn ngủ như hồi sáng nữa.”
Lạc Hợp khoanh tay, nhìn hắn xáo bài một cách điêu luyện, suy nghĩ một chút mới bắt đầu nói: “Về kẻ tối qua tập kích cậu, tôi nghi ngờ…”
Nụ cười trên mặt Ngụy Tử Hư vẫn không đổi, lại đưa ngón trỏ đặt nhẹ lên môi: “À, Giáo sư Lạc quên rồi sao, tối qua anh để nó ở hàng thứ ba giá sách, để tôi dẫn anh đi tìm.”

Sắp đến bữa tối, máy hút khói trong nhà bếp phát ra âm thanh rất lớn, Triệu Luân lẩm bẩm “Cơm tối ăn gì đây”, lượn lờ từ trong phòng riêng đi ra.

Lạc Hợp biết Ngụy Tử Hư đang ra hiệu đây không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, gật đầu, cùng hắn đi vào thư phòng.
Để tỏ vẻ như thường, Ngụy Tử Hư nhẹ nhàng khép cửa lại, đi tới giữa phòng.

“Giáo sư Lạc có phát hiện gì sao?”
“Ừm, ban nãy tôi đột nhiên nghĩ ra.” Lạc Hợp nói.

“Đáng nhẽ không nên nói trước lúc thẩm phán, nhưng tôi thấy vẫn nên nhắc nhở cậu một chút.

Sau này đừng để Tiêu Hàn Khinh đến phòng riêng thay băng cho cậu nữa.

Tôi nghi cô ta là Sói.”
Nghe giọng nói bình tĩnh của Lạc Hợp, Ngụy Tử Hư lại chấn động cả người, do dự nhìn y.

“Sao cơ? Nhưng cô ấy đã băng bó cho tôi ba lần, trong đó hai lần chỉ có hai người bọn tôi, tôi không có cảm giác cô ấy muốn hại mình?”
Lạc Hợp: “Hai lần đó đều là ban ngày, vũ khí của cô ta chưa được kích hoạt.

Tối qua thì quá đông người, cô ta không tiện ra tay.”
Ngụy Tử Hư: “Giáo sư Lạc…!bắt đầu nghi ngờ cô ấy từ khi nào vậy?”
“Vừa nãy nghe Bành Dân Tắc nói, tối qua quần áo của cậu bị máu nhuộm đẫm, tôi đột nhiên nghĩ, lúc đó Tiêu Hàn Khinh chỉ nhìn qua vết thương của cậu, khắp nơi toàn là máu, sao cô ta có thể lập tức khẳng định đó là vết thương xuyên thấu? Hơn nữa người này làm việc và nghỉ ngơi cực kỳ có quy luật, trong số chúng ta có thể coi là người có trạng thái tinh thần tốt nhất, nhưng so ra thì tình trạng hôm nay lại kém đến bất thường.

Tôi không phủ nhận có một số người thần kinh thô, biết mình bị giết vẫn có thể ngủ ngon lành, nhưng những hôm trước ngay cả sau khi khám nghiệm tử thi tinh thần cô ta vẫn rất thoải mái, tại sao cố tình vào buổi đêm cậu bị tập kích bất thành lại mất ngủ?”
Ngụy Tử Hư nghe y phân tích, sắc mặt càng lúc càng trầm xuống, hai tay lúc thì bứt tóc lúc thì thả sau lưng, chờ y nói xong, Ngụy Tử Hư đã nôn nóng mài chân xuống đất, hắn thấp giọng: “Sao thẩm phán hôm nay anh không nói sớm.

Bây giờ cô ta vẫn còn sống, tối nay tất cả mọi người sẽ gặp nguy hiểm, phải tìm cách khống chế cô ta!”
Lạc Hợp nghiêng đầu ghé vào bên tai hắn: “Bình tĩnh đi, tối nay cậu…”
Bành Dân Tắc bưng canh gà, đặt vào chậu nước hạ nhiệt, ra ngoài tìm Ngụy Tử Hư, nhưng nhìn quanh lại không thấy bóng người.

Bốn phía đại sảnh trống trơn, anh nghĩ chắc Ngụy Tử Hư về phòng nghỉ ngơi rồi, chuẩn bị lên lầu.


Lúc đi qua thư phòng, vô tình xuyên qua khe cửa nhìn vào trong, thấy Lạc Hợp đang nghiêng đầu nói chuyện, anh khựng lại, nhìn kỹ cái người đứng bên cạnh y.
Lạc Hợp cao hơn Ngụy Tử Hư nửa cái đầu, hơi cúi xuống là có thể chạm môi vào vành tai hắn.

Họa tiết trên cà-vạt y và áo Ngụy Tử Hư giống nhau như đúc, lúc này hai người vai sát bên vai, lặng lẽ thì thầm, nét mặt nghiêm túc, không ngờ lại có cảm giác cực kỳ hòa hợp.
Bành Dân Tắc bĩu môi, thảo luận cái gì mà phải lén lén lút lút tìm chỗ không người thế? Mà xung quanh cũng đâu có ai, có cần đứng gần như vậy không, Ngụy Tử Hư cũng không bị điếc.

Cái cậu thiếu đứng đắn kia mới đây còn thẹn thùng đầy mắt đều là hình bóng anh, lúc này lại hành xử quy củ, ăn nói thành thật, rõ là chưa có dùng đến bí kíp câu dẫn đàn ông.

Sao lúc trước anh còn tưởng Lạc Hợp là kiểu người đoan chính chứ?
Nói đi cũng phải nói lại, Ngụy Tử Hư nhiệt tình bám theo anh thổ lộ như vậy, tại sao vẫn còn thân cận với người khác? Chẳng lẽ thái độ của anh khiến hắn nhụt chí, muốn cưỡi lừa tìm lừa[1]? Trong lúc bé lừa cơ bắp còn đang ngơ ngác chưa tiếp thu được sự thật, Ngụy Tử Hư đã vui vẻ nhảy lên một con lạc đà.

Chẳng lẽ không thể kiên nhẫn một chút sao? Mấy bạn gay đều thiếu nghị lực như thế à? Bành Dân Tắc không tránh khỏi cảm thấy mất mát, lại bị cái ý nghĩ chua loét này làm cho xấu hổ, trong miệng cứ như bị nhét vào một đống cẩu kỷ, không rõ là chua hay ngọt, không cách nào giải thích được.
[1] Đang cưỡi lừa nhưng vẫn muốn tìm con lừa khác, tương tự đứng núi này trông núi nọ
“Khụ khụ.” Anh lớn tiếng ho khan, gõ cửa thư phòng.
“Dân Tắc, cơm tối xong rồi à?” Ngụy Tử Hư mở cửa, thấy anh gật đầu, quay lại cười với Lạc Hợp: “Giáo sư Lạc cũng tới ăn đi.”
Bữa tối diễn ra trong yên bình, chỉ có điều, người mở lời lại là một nhân vật không ai ngờ tới.
Lục Dư ăn mấy miếng thịt gà, quay đầu nhìn về phía Lạc Hợp, người kia đang bất an gắp thức ăn.

Anh thu hồi tầm mắt, suy nghĩ một lúc, rốt cuộc mở miệng: “Lạc Hợp, sáng nay anh có nhắc tới chuyện vũ khí đúng không?”
Lạc Hợp ngẩng đầu: “Ừ, sao vậy?”
Lục Dư: “Anh nói nguồn cung vũ khí của nơi này không đơn giản, vậy tổ chức đứng sau Death Show hẳn cũng phải có thế lực không tầm thường, theo cách nói của Director, dường như còn có liên quan đến tội phạm, tôi cảm thấy một tổ chức nguy hiểm quy mô lớn như thế không thể không có chút lưu truyền nào.”
Anh nuốt một ngụm nước miếng, tiếp tục: “Xế chiều hôm nay tôi chợt nhớ ra, hồi còn làm nghiên cứu ở Mỹ, có lần từng nghe đồng nghiệp nói trên darkweb có một trò chơi tàn sát dùng người chơi thật, nước ngoài quản lý mạng lỏng lẻo hơn quốc nội nhiều, nghe nói trò chơi giết người kia có một lượng fan hâm mộ cực kỳ cuồng nhiệt.”
“Ồ?” Lạc Hợp nghe vậy, đặt đũa xuống, nghiêm túc hỏi: “Chính là Death Show sao? Cậu còn tìm hiểu được gì thêm không?”
Lục Dư: “Mỗi lần chơi lại gọi bằng một tên khác nhau, nhưng bản chất giết chóc thì vẫn vậy.

Tôi không hứng thú lắm nên cũng không tìm hiểu sâu.

Nhưng nghe nói kẻ khởi xướng đầu tiên tự xưng là người của Umbrella[2], được đám fan tôn sùng vô cùng.

Đồng nghiệp tôi nói mấy năm trước Umbrella phản bội, lập tức bị kết án tử hình, giam ở tiểu bang Indiana, có người nói vài ngày sau hắn đã vượt ngục, bởi ngay cả quản ngục cũng là fan của hắn.

Có người lại nói hắn đã chết bất đắc kỳ tử trong tù, những trò chơi giết người sau này đều do một tổ chức giả mạo Umbrella mô phỏng theo.

Thế nhưng tin tức chấn động như vậy, trước nay lại không thấy truyền thông đưa tin, tôi cũng chỉ nửa tin nửa ngờ.”
[2] Umbrella là công ty kỹ nghệ sinh dược trong Resident Evil, nơi chế ra đống virus zombie và các thể loại vũ khí sinh học (wiki hoặc xem phim để biết thêm chi tiết)
Lạc Hợp: “Chuyện từ khi nào?”
Lục Dư: “Tính ra, Umbrella bị bắt giam đã là chuyện mười lăm năm trước.”
Lạc Hợp gật đầu.


Thực ra thông tin này chẳng có chút tác dụng gì với tình cảnh hiện tại, nhưng cứ coi như họ thực sự quá mù quáng, dù là chút dấu vết nhỏ nhất cũng không muốn buông tha.
Sau bữa tối, Lục Dư giúp đỡ thu dọn bát đũa, lúc ra ngoài lại bị Hàn Hiểu Na đứng chờ sẵn gọi qua, trao đổi vài câu gì đó.

Ngụy Tử Hư nhìn thấy vai Lục Dư run rẩy mất tự nhiên, cúi đầu đi theo Hàn Hiểu Na sang phía đông hành lang.
Ngụy Tử Hư cẩn thận bám theo vài bước, thấy Lục Dư đi vào phòng Hàn Hiểu Na.

Ở khu giải trí, Ngụy Tử Hư cầm mấy bộ bài lúc trước bị Lạc Hợp cắt ngang, mở một ván Gwent[3].

Tiêu Hàn Khinh đang chuẩn bị ra ngoài, ung dung dựa vào kệ trang trí gần đó.
[3] Cardgame combat chuyển thể từ The Witcher 3: Wild Hunt
Ngụy Tử Hư bày trận, nhìn chiến lực bên Nilfgaardian (tên đế chế trong game), lẩm bẩm như tự nói với chính mình: “Tối nay có kế hoạch gì không?”
Tiêu Hàn Khinh tiện tay cầm một quyển Sudoku, dựa lưng vào tủ lật xem: “Không.

Tôi vốn không có ý định giết người.”
Ngụy Tử Hư: “Vậy cô vẫn luôn ngồi im trong phòng sao?”
Tiêu Hàn Khinh: “Ừ.” Nếu không giết người, sẽ chẳng có gì bị bại lộ cả.
Trong lúc nói chuyện, Ngụy Tử Hư vẫn chăm chú xếp bài, trừ đôi môi thỉnh thoảng động đậy, không nhìn ra có gì khác thường.

Nét mặt hắn thoáng thả lỏng, tiếp tục lẩm bẩm: “Lạc Hợp đã bắt đầu nghi ngờ cô.”
“Cái gì?” Tay cầm sách của Tiêu Hàn Khinh run lên.

“Tại sao?”
“Tối qua ý thức tôi mơ hồ, không kịp nhắc cô, cô thực sự nói ra câu vết thương xuyên thấu sao? Với cả, thể chất cô là dạng thức đêm một lần là biểu hiện ra ngay, từ sáng tôi đã không yên lòng, quả nhiên lại bị Lạc Hợp chú ý.”
Tiêu Hàn Khinh: “Vậy làm sao bây giờ?”
Mang ngọc mắc tội[4], một khi đã bị nghi là Sói, dù cô không có ý định giết người, nhưng chỉ cần trên tay vẫn còn công cụ sát nhân, đó sẽ là uy hiếp trí mạng.

Lúc lật được bài Sói cô còn có chút vui mừng, tự mê hoặc bản thân chỉ cần không chủ động sát hại ai là có thể bàng quang đứng một bên mặc kệ trò chơi này.

Nhưng bây giờ, sự nghi ngờ của Lạc Hợp đã đập tan ảo tưởng này, những kẻ bên phe Thiện chắc chắn sẽ không hỏi hành động, chỉ nhìn thân phận.
[4] Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội: người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội.
Cô đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể trước khi bị bỏ phiếu treo cổ, giết hết những kẻ nghi ngờ mình.

Nghĩ đến đây, đầu ngón tay Tiêu Hàn Khinh từ từ lạnh lẽo, thậm chí tiếp xúc với trang giấy cũng không còn chút cảm giác nào nữa.
“Có một cách —— có thể dời đi lực chú ý của hắn.”
Ngụy Tử Hư nói xong, nhìn chằm chằm biểu tượng cận chiến đến xuất thần.
“Từ bây giờ, tôi thay cô giết người.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.