Đọc truyện Game Show Chết Chóc Tên Điên Xinh Đẹp – Chương 23: Lửa
Chương 23.
Lửa
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
Than củi, báo, que cời lửa…!Bành Dân Tắc gom đủ đồ vật trong pad, còn tìm được một tấm rèm lưới bằng kim loại[1].
Anh xếp gọn đồ vào hộp, tìm đến lò sưởi âm tường chuẩn bị nhóm lửa.
[1] Lưới thép chuyên dụng để ngăn trước lò sưởi, thường gọi là fire screen
Trong ghế tựa trước lò sưởi có người đang ngồi, ngẩng đầu chăm chú nhìn hai bức tranh sơn dầu treo hai bên vách.
Hôm nay hắn mặc hoodie rộng rãi in họa tiết bò sữa, phía trong cổ áo lộ ra một góc vải băng, bờ môi vẫn còn tái nhợt, nhưng tinh thần có vẻ đã khá hơn nhiều so với tối qua.
“Đẹp nhỉ.”
“Dân Tắc?” Ngụy Tử Hư nhìn về phía anh.
“Anh nói hai bức họa này hả? Đúng là đẹp thật.
Trường phái ấn tượng khắc họa hình ảnh người phụ nữ vô cùng sống động…!Chỉ tiếc là không thấy ký tên, không biết là của vị danh họa nào.”
“Ha.” Bành Dân Tắc đặt hộp đồ cạnh lò sưởi.
“Là tranh của Renoir.”
“Renoir?” Ngụy Tử Hư nhíu mày.
“Ầy, trong các tác phẩm của ông ấy tôi chỉ biết mỗi bức Buổi khiêu vũ tại Moulin de la Galette[2].”
[2] Bal du moulin de la Galette
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Bành Dân Tắc: “Đó là tác phẩm tiêu biểu.
Hai bức này thì không nổi tiếng lắm, nhưng tôi vẫn nhận ra được dấu ấn của Renoir.”
“Ừm…” Ngụy Tử Hư nghiêng đầu đánh giá anh.
“Dân Tắc à anh thích tìm hiểu về nghệ thuật sao, lúc trước còn nói muốn đi xem hòa nhạc.”
“Haha không đâu, tôi chỉ là trùng hợp biết đến Renoir thôi.” Anh cúi thấp người, dọn dẹp tàn dư củi lửa bên trong lò sưởi, nhấc tấm ngăn lên, tầng trên xếp củi, tầng dưới xếp báo vụn và các vật dễ cháy.
“Không phải hôm qua cậu muốn nhóm lửa sao? Lại đây, tôi dạy cậu.”
“Ừ!” Bị cặp mắt long lanh của Ngụy Tử Hư nhìn chăm chú, trong lòng Bành Dân Tắc bỗng dâng lên một loại dục vọng khó hiểu.
Bố trí kỹ càng xong xuôi, đến bước cuối anh mới phát hiện ra, mình chuẩn bị đầy đủ dụng cụ như thế nhưng lại quên mất vật mấu chốt.
–
Lưu Tỉnh nhìn ra ngoài cửa sổ, hiếm thấy không có phụ nữ vây quanh.
Thẳng thắn mà nói, thẩm phán hôm nay vẫn khiến gã nghĩ mà sợ.
Rõ ràng tối qua gã không có chứng cứ vắng mặt, dù Mạc Vãn Hướng nhìn thấy gã bảy giờ vào phòng Hàn Hiểu Na, gã vẫn có thể trèo qua cửa sổ giết người như thường.
Nếu Lạc Hợp cắn chặt không tha, bức đến cùng có thể gã cũng sẽ giống như Lâm Sơn Chi nói không lựa lời, lúc ấy chỉ cần một người động tay bỏ cho gã một phiếu, chắc bây giờ đã không còn ngồi đây.
“Tên khốn Lạc Hợp…” Cho là ai cũng có thể bình tĩnh như y sao? Bị hoài nghi sẽ hoảng loạn, hoảng loạn sẽ sai lầm, mà cái cơ chế ai nhiều phiếu hơn người đó chết căn bản chẳng có chút khoan dung nào.
Đối với người bình thường mà nói, đây không phải trò chơi trí tuệ thử thách đầu óc và lòng can đảm, mà là một màn giết chóc hoàn toàn dựa vào may mắn.
Hô hấp gã bất ổn, móc ra một điếu thuốc ngậm trong miệng.
Mẹ kiếp, nếu bị hành quyết sớm như vậy thì còn gì thú vị nữa.
Lưu Tỉnh đắm chìm trong suy nghĩ miên man, không chú ý tới phía sau, từ hư không bỗng vươn ra hai cánh tay.
Eo gã đột nhiên bị ôm trọn, có thân thể ấm áp dán lên sau lưng, hai bàn tay sờ loạn từ trên xuống tìm tòi gì đó, lúc sau nhanh chóng rụt lại, gã nghe thấy giọng nói vui vẻ của Ngụy Tử Hư vang lên: “Dân Tắc, tôi tìm thấy bật lửa rồi!”
Đệt, dọa gã suýt rớt luôn điếu thuốc.
–
Lửa, sáng ngời chói mắt, bắt lấy gỗ khô, từ than tro cháy đen bên trong bừng lên ánh đỏ.
Ngọn lửa dọc theo củi gỗ vươn dài, nhảy lên tường gạch, vọt tới ống dẫn khói, từ từ tràn ngập mỗi một ngóc ngách bên trong kiến trúc.
Liệt hỏa không ngừng bành trướng, nuốt chửng sô pha, máy tính, tủ lạnh.
Tóc là bộ phận dễ bắt lửa nhất, phút chốc uốn lượn thăng hoa, tỏa ra mùi cháy khét, da dẻ toàn thân bị bỏng nghiêm trọng, huyết quản cốt nhục bị thiêu đốt vang vọng những âm thanh xì xèo.
Mà cô dường như chẳng hề cảm thấy đau đớn, một lần lại một lần gọi tên y.
Giáo sư, giáo sư.
Cô vươn tay, như phượng hoàng niết bàn cháy lên giữa đống tàn tro, lông vũ rực rỡ chói mắt.
Giáo sư, thầy nhìn thấy không?
Cô nâng cằm, mỉm cười kiêu ngạo.
“Ngọn lửa chân lý, thiêu đốt trên cơ thể em.”
“Giáo sư Lạc? Giáo sư Lạc?”
“Hả?” Lạc Hợp bừng tỉnh, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ngụy Tử Hư lo lắng nhìn y: “Lò sưởi là đốt cho anh xem đó, sao đột nhiên lại xuất thần vậy, tối qua ngủ không ngon sao?”
“Không có gì.” Lạc Hợp lắc đầu, đứng cách lò sưởi âm tường rất xa, chỉ khoanh tay nhìn lại.
Ngụy Tử Hư nhận ra đôi mắt y tuy vẫn luôn chăm chú dõi theo ngọn lửa, nhưng không mang theo ý vui thích đơn thuần như hắn.
Y phảng phất như xuyên thấu qua nó nhìn thấy thứ gì khác, một thứ gì đó xa xưa mà tàn độc.
“Uây, cà-vạt được đó.” Bành Dân Tắc nhóm lửa xong, quay người nhìn thấy Lạc Hợp, lập tức bị thu hút bởi chiếc cà-vạt trong lớp âu phục nhàn nhã của y.
Vị giáo sư này mặc chính trang suốt ba ngày, đến nay rốt cục thỏa hiệp, đổi sang phong cách đơn giản hơn.
Âu phục màu tím nhạt dùng chất liệu nhẹ nhàng, rất ra dáng thành phần tri thức, tỉ mỉ nhìn kỹ lại được mở rộng tầm mắt, cà-vạt in họa tiết bò sữa lấm tấm, càng xuống dưới càng dày đặc, kẹp cà vạt cũng được đính một chiếc đầu bò sữa nho nhỏ.
“Thì ra phòng mấy người cũng có à.” Tiêu Hàn Khinh chú ý tới nhóm người đứng cạnh lò sưởi, lúc đi tới thì thấy Ngụy Tử Hư mặc áo và Lạc Hợp thắt cà-vạt đều có họa tiết bò sữa.
“Tôi cũng có một cái lọ hình bò sữa, bên trong toàn kẹo thỏ trắng.”
“Ha ha thật sao?” Ngụy Tử Hư thấy thú vị, hỏi Bành Dân Tắc: “Dân Tắc, trong phòng anh có gì vậy?”
“Hai cái tạ tay bọc ngoài in họa tiết bò sữa, không có tác dụng gì lắm.
Chắc do sở thích của Director.
Nhưng mà tôi không ngờ là Lạc Hợp cũng sẽ đeo đó.”
Lạc Hợp thu lại tầm mắt từ trong ánh lửa, nhìn anh, nét mặt vẫn lãnh đạm như thường, chỉ là thái độ thản nhiên có chút cứng ngắc.
“…Không được sao?”
“Ầy, cũng chưa nói là không được mà.” Bành Dân Tắc gãi gãi cằm, cảm thấy vẻ mặt của mình bây giờ nhất định là rất kỳ quái.
Anh đưa mắt nhìn Ngụy Tử Hư, người kia lại vẫn đang nhìn Lạc Hợp, lộ vẻ “Trời ạ cái phản ứng này sao lại đáng yêu vậy chứ” cực kỳ khoa trương.
Bành Dân Tắc nghĩ thầm người này vui buồn đều biểu hiện ra mặt, vô tư như thế bình thường không sợ bị bắt nạt sao? Sau đó cũng không biết là xuất phát từ lo lắng hay cái gì khác, trong lòng lại bắt đầu chồng chất lo toan.
Sắp đến buổi trưa, Triệu Luân ra ngoài kiếm ăn, thấy cả đám người không vào bếp mà lại tập trung quanh lò sưởi ngắm lửa, cảm thấy thật rảnh háng.
Hắn lảo đảo đi tới, nhìn khung gạch ngay ngắn chỉnh tề, có tấm lưới nhỏ ngăn cách, ngọn lửa đều đặn trải dài trên đất, Triệu đại gia đột nhiên nảy lên một linh cảm tuyệt vời.
“Trưa này có lộc ăn rồi, ông đây sẽ nướng thịt cho mấy người!”
“Hả?” Mọi người nghe thấy hoạt động tràn ngập thú tính như vậy còn tưởng mình đang nằm mơ.
“Xếp cái giá vào, thịt ướp xong thì đặt lên nướng chín hai mặt, bữa trưa giải quyết nhanh gọn.”
Ngụy Tử Hư cau mày: “Nhưng mà, lò sưởi cũng dùng để nấu ăn được sao?”
“Như nhau cả.
Người anh em cơ bắp đi ướp thịt đi, mấy đứa con gái thì mang đồ ra đây, tôi sẽ tự tay nướng.
Khà khà, hồi trước đi cắm trại phải làm BBQ các thứ toàn gọi tôi, bảo thịt tôi nướng còn quan trọng ngang lều bạt đấy!”
Hắn khí thế hừng hực mà nói, mọi người chỉ có thể trầm mặc đáp lại.
Chắc Director cũng không thể ngờ được, những con người ngày đầu tiên còn vây quanh lò sưởi âm tường than thở, lúc này lại đang vây quanh đó nướng thịt ăn.
Từng xâu thịt được ướp gia vị nằm rải rác trên lưới thép, Triệu Luân ngồi xổm trước lò sưởi, cách vài phút lại lật thịt một lần.
Giữa đại sảnh tràn ra mùi thơm ngào ngạt, cửa phòng ở tầng một cũng không ngăn được, hương vị nức mũi này hấp dẫn những người khác dồn dập mở cửa kiểm tra.
Ngụy Tử Hư đưa cho Lạc Hợp một đống sườn sụn, nóng lòng ngồi chờ đến lượt mình.
Đáng tiếc, hắn còn chưa chờ được thịt đã bị Bành Dân Tắc nhét cho một bát canh đỏ.
“Đây là cái gì?” Ngụy Tử Hư cúi đầu nhìn, nước canh đỏ như máu phản chiếu khuôn mặt hắn, bên trong có táo đỏ và cẩu kỷ lơ lửng nổi lên.
“Cậu đang bị thương, không được ăn đồ dầu mỡ, tôi nấu cho cậu bát canh, vừa dưỡng thương vừa bổ sung thể lực.” Bành Dân Tắc rất có kinh nghiệm mà nói.
Đậu đỏ, đường đỏ, đậu phộng, táo đỏ và cẩu kỷ nấu thành canh, đỏ tươi trong suốt, cắt ngang đống thịt ngay trước mắt, như một thầy lang thận trọng khiêm tốn, còn khuya mới sánh được với sức hấp dẫn mê người của nàng Playboy Bunny nóng bỏng thịt nướng, Ngụy Tử Hư rất không tình nguyện: “Đừng ép tôi uống mấy bài thuốc dân gian, bây giờ tôi cần bổ sung protein, không tin anh hỏi Tiêu Hàn Khinh đi…”
Tiêu Hàn Khinh đang vui vẻ ăn chỗ thịt một nửa ướp muối một nửa ướp bột thì là, bỗng dưng bị điểm danh, bất chấp khuôn miệng còn bóng mỡ, nghiêm túc giải thích: “Ngũ hồng thang[3], thần dược bổ huyết, tuyệt kỹ dưỡng nhan, rất được khuyên dùng cho phụ nữ trong kỳ kinh nguyệt, phương thuốc này là tôi nói cho anh ta.” Thậm chí còn muốn giơ ngón cái đảm bảo hiệu quả đỉnh cao.
[3] Ngũ hồng thang (Canh 5 màu đỏ) làm từ 5 thứ có màu đỏ: Đậu đỏ, đường đỏ, đậu phộng, táo đỏ và cẩu kỷ
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Khóe mắt Ngụy Tử Hư giật giật: “Kỳ kinh nguyệt?”
Bành Dân Tắc: “Nghe thấy chưa? Là bác sĩ nói đấy, ngoan ngoãn uống canh đi.”
Triệu Luân nướng xong bàn thịt cuối cùng, bưng qua một bên ăn ngấu nghiến, khóe mắt lại liếc thấy Ngụy Tử Hư đang ấm ức uống canh, Bành Dân Tắc thì hài lòng nhìn hắn, nghiêm khắc mà dịu dàng giám sát hắn uống hết.
Vốn hắn đã không hiểu tâm tư đàn bà, bây giờ đến cả đàn ông cũng khó đoán.
Chẳng lẽ cái tên Bành Dân Tắc kia đặc biệt thích chăm sóc người khác, thậm chí còn tỉ mỉ đến mức hù chết người? Chưa nói đến hoàn cảnh hiện tại, cho dù ở bên ngoài, hai thằng đàn ông mới quen nhau được mấy ngày mà đã nấu cháo bồi bổ thân thể cho nhau là có ý gì? Như thế là bình thường sao?
Lò sưởi trong biệt thự chủ yếu để trang trí, hiệu quả sưởi ấm không cao, dùng để nấu ăn cũng tạm, nhưng để giải trí cho một đám người đang đau khổ kể cũng không tệ.
Sự thực chứng minh, Ngụy Tử Hư lo có hỏa hoạn là quá thừa, bởi mới đốt được một tiếng, hệ thống báo cháy bên trong ống dẫn khói đã bị kích phát, lò sưởi tự động khép chặt, không có ô-xy lửa cũng tắt luôn.
Quả đúng y như lời Lưu Tỉnh nói, hết thảy bên trong biệt thự đều vô cùng an toàn, an toàn đến mức khiến người ta cạn lời.
Nếu sau này Director có đổi nghề đi làm thẩm định an toàn chắc cũng không lo chết đói.
Chỉ tiếc còn mấy miếng thịt Triệu Luân chưa kịp cứu ra, chìm nghỉm bên trong hóa thành than.
Cơm nước no nê, Tiêu Hàn Khinh ra ngoài hoạt động tiêu cơm, Ngụy Tử Hư hỗ trợ thu dọn bát đũa, chưa làm được bao lâu đã thấy đầu nặng trịch, huyệt thái dương nảy lên, không biết là do thiếu máu hay ăn xong mệt rã rời.
Hắn nói với Bành Dân Tắc phải về phòng nghỉ, lúc đi qua đại sảnh, bỗng nhìn thấy trên mặt bàn cạnh cửa sổ phía xa đặt vật gì đó, đến gần mới thấy rõ là một bàn cờ, các ô đen trắng xen kẽ, quân cờ đặt trong một hộp gỗ khác bên cạnh, có tượng, tốt, vua, hậu, thì ra là một bộ cờ vua.
Khu vực nhàn nhã này chắc là chỗ để giải trí, chỉ là bọn họ lúc trước không có tâm tình mà vui chơi.
Có lẽ để tránh bám bụi, Director cất hết mấy bộ bài mới tinh vào trong tủ, đa phần là tú lơ khơ, cờ vây mạt chược các kiểu, ai có nhu cầu thì nhập lệnh vào pad.
Ngụy Tử Hư xem qua, có thể nói là chỉ có bọn họ không nghĩ ra, chứ không có Director không tìm được, thậm chí bài Ma Sói còn cung cấp mấy phiên bản khác nhau.
Hắn cũng khá tò mò, thật sự sẽ có người bị ép tham gia chơi Ma Sói giết người thật rồi còn muốn chơi game Ma Sói trên bàn sao?
So ra thì, cờ vua ở Trung Quốc không quá thịnh hành, không phải đồ vật phổ biến, lúc này lại chỉnh tề mà bày ra trước mặt hắn.
Ngụy Tử Hư xoa cằm nghĩ, hình như mấy show truyền hình thực tế quả thực cũng có phân đoạn kiểu vậy, thêm vào một số tình tiết bất ngờ tác động đến cốt truyện, dẫn dắt nó đi theo kịch bản của đạo diễn hoặc mong muốn của khán giả, họa tiết bò sữa hôm nay và tiệc cua hôm qua đều mang lại cảm giác cố ý xếp đặt như thế.
Đồng thời hắn cũng không cách nào khống chế mà liên tưởng tới, bọn họ thật giống mấy con chuột bạch, không ngừng chịu điện giật hoặc cho ăn để đạt được mục đích thí nghiệm.
Cũng may Ngụy Tử Hư không muốn tốn thời gian suy nghĩ mấy chuyện này, bây giờ hắn chỉ muốn tìm người chơi cờ cùng, liền bí mật mang theo bàn cờ đi ngang đại sảnh tìm kiếm, quả nhiên thấy Lạc Hợp đang ngồi một mình cạnh lò sưởi đọc sách, hắn vui vẻ đi tới.
“Giáo sư Lạc rảnh không, chơi với tôi một ván nhé?”
Lạc Hợp ngẩng đầu.
“Cờ vua à? Cũng được, nhưng tôi chỉ quen chơi cờ vây thôi, e là không khiến cậu tận hứng được.”
“Có sao đâu, hồi trước tôi chơi cờ cũng chỉ để giết thời gian thôi.” Ngụy Tử Hư ngồi xuống đối diện Lạc Hợp bày cờ, bản thân cầm quân đen, Lạc Hợp cầm quân trắng, cười với y: “Giáo sư Lạc đi trước đi.
Tuy tài nghệ tôi không tinh nhưng cũng không thích bị người khác nhường, anh cứ dùng thái độ nghiêm túc như lúc đối diện với Death Show mà chơi.”
“Tuyệt đối xin đừng nương tay.”.