Đọc truyện Game Show Chết Chóc Tên Điên Xinh Đẹp – Chương 13: Đặc Quyền
Chương 13.
Đặc quyền
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
Lưu Tỉnh thấy Lâm Sơn Chi xuống cầu thang, cười chào: “Đi đâu vậy?”
Lâm Sơn Chi lướt qua gã, ngữ khí lạnh lùng: “Về ngủ.”
Lưu Tỉnh duỗi tay ngăn cô lại: “Thời điểm này mà mất ngủ thì khó chịu lắm, làm một chút vận động có thể giúp ngủ ngon hơn đó ~” Lâm Sơn Chi không khách khí đẩy tay gã ra, “Đừng có nói chuyện với tôi.”
Cô về phòng khóa trái cửa.
Lưu Tỉnh gãi đầu, mục tiêu này có vẻ khó ghê, rõ ràng cô ta đối với Ngụy Tử Hư ôn hòa hiền lành vậy mà.
Chẳng lẽ cùng là “tiểu bạch kiểm” còn phân ra cấp bậc khác nhau? Hơn nữa Ngụy Tử Hư ra vẻ đứng đắn bảo thủ kia, gã liếc một cái là biết.
Nơi này không ai rõ ràng hơn gã: Tên thanh niên có vẻ ngoài đẹp đẽ đó chẳng hề thành thực một chút nào.
Gã lên tầng về phòng, trước khi vào cửa liếc nhìn đồng hồ.
9:55.
Ngủ sớm vậy à? Lưu Tỉnh nhún nhún vai, không đồng ý làm chút vận động với gã vậy cứ chờ mất ngủ đi.
Khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài đột nhiên ồn ào hẳn lên.
Gã mở cửa xem thử, đúng lúc thấy Lạc Hợp từ trên lầu đi xuống.
Lạc Hợp ngay cả buổi tối cũng mặc sơ mi chính trang phẳng phiu, trong mắt vẫn giăng đầy tơ máu.
Y cũng thấy Lưu Tỉnh, chạm mắt rồi lập tức dời đi, không nhìn gã nữa mà hướng xuống đại sảnh.
“Nhân duyên mình kém vậy sao? Không tốt rồi.” Lưu Tỉnh cau mày, cân nhắc hiện tại chuyển sang phong cách đứng đắn tử tế còn kịp không.
Băng qua đại sảnh, cửa phòng Mạc Vãn Hướng mở rộng, mọi người đã tụ tập bên trong.
Tiêu Hàn Khinh quỳ trên mặt đất kiểm tra thi thể, cô mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm màu hồng nhạt đính ngọc trai, so với ban ngày nhiều hơn một phần phong vị phụ nữ.
Đối diện, Mạc Vãn Hướng khóc đến thê thảm, Ngụy Tử Hư vỗ vỗ lưng cô, dù chính hắn cũng đã kinh hoảng đến không thốt nên lời.
“Người chết thứ hai sao…” Lạc Hợp lấy kính xuống xoa xoa khóe mắt, “Lần này nguyên nhân là gì?”
Tiêu Hàn Khinh ngẩng đầu: “Không có nguyên nhân.”
Chín người tập trung trong gian phòng chật hẹp, giờ khắc này chỉ còn dư lại tiếng hô hấp.
Ngụy Tử Hư khó hiểu nhìn cô.
Tiêu Hàn Khinh thành thạo kiểm tra thi thể, soi đồng tử, niêm mạc, đưa vết cắt vừa cắt trên cổ tay thi thể ra cho mọi người xem, “Không dung huyết[1], không phải nghẹt thở, trên thân thể cũng không có bất kỳ miệng vết thương nào, còn nội tạng có bị tổn thương hay không bây giờ cũng không tìm được dụng cụ giải phẫu.”
[1] Dung huyết là hiện tượng máu bị thâm do chứng tan máu
Nghe thấy hai chữ “Giải phẫu”, Mạc Vãn Hướng như mắc nghẹn, ôm ngực ho sù sụ.
Tiêu Hàn Khinh tiếp tục nói: “Nhưng nếu nội tạng bị thương hẳn sẽ rất thống khổ, vẻ mặt cô ta lại bình tĩnh như vậy, giống như vừa nhìn thấy hung thủ thì đã lập tức tắt thở.”
Lạc Hợp cau mày, cảm thấy ý nghĩ ban đầu cho rằng vũ khí của Sói đơn giản là vật dụng sắc nhọn quả thật vừa tốt đẹp vừa ngây thơ.
Cả gian phòng rất chỉnh tề, không có dấu vết vật lộn, Thường Hoài Cẩn ngã ngay giữa phòng, cũng không có dấu vết bị kéo lê.
Vậy hẳn là do cô mở cửa, tự mình đi đến vị trí đó chờ người kia vào sau? Trong hoàn cảnh này, ai có thể khiến cô tin tưởng như vậy?
“Huhuhu, đều tại tôi…!Nếu tôi không ra ngoài, học tỷ ở trong phòng mình khóa cửa thì đã không có chuyện…”
Nghe Mạc Vãn Hướng thút thít, Lạc Hợp đột nhiên lớn giọng: “Cái gì? Đây không phải phòng cô ta sao?” Mạc Vãn Hướng bị thanh âm Lạc Hợp dọa sợ, run rẩy co rút vào góc tường.
“Đây là phòng Mạc Vãn Hướng.” Hàn Hiểu Na đứng sau Lưu Tỉnh trả lời.
Phía tây tầng một, trừ thư phòng không khóa, chỉ có Mạc Vãn Hướng, Lục Dư và Hàn Hiểu Na.
Mạc Vãn Hướng giàn giụa nước mắt, giọng nói khàn khàn: “Lúc tôi ra ngoài đinh ninh là sẽ không trở về nữa, thế nên…!thế nên không khóa cửa.
Mật mã chỉ có mình tôi biết, không hề nói với học tỷ.
Học tỷ không khóa được phòng, Sói nhất định là đã thừa cơ lẻn vào…!Huhu…”
“Sao Thường Hoài Cẩn lại ở trong phòng cô?” Lạc Hợp trầm giọng hỏi.
“Là tôi.” Ngụy Tử Hư lên tiếng, nét mặt từ sững sờ chuyển sang không thể tin nổi, cuối cùng là hối hận bao trùm, “Là tôi bảo em ấy đến phòng Mạc Vãn Hướng chờ, bởi vì Mạc Vãn Hướng có thể sẽ tự về…!Chết tiệt, sao tôi lại không nghĩ ra em ấy sẽ không khóa được cửa!”
Lạc Hợp không biết cụ thể mỗi người họ tối nay đã làm những gì, nhìn tâm trạng hiện tại, phỏng chừng cũng không thể trình bày rõ ràng.
Bất cứ quyết định nào cũng sẽ có trăm ngàn thiếu sót, bình thường có thể coi là sai sót cá nhân, nhưng dưới tình huống này sẽ trở thành sơ suất chí mạng.
Trước mắt hiềm nghi lớn nhất chính là Ngụy Tử Hư, bởi hắn là kẻ đã đẩy Thường Hoài Cẩn vào tình thế nguy hiểm như vậy.
“Em gái à, tôi có thể hỏi một chuyện không?” Âm thanh này hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí ngột ngạt trong phòng, Lưu Tỉnh cợt nhả lên tiếng: “Em không khóa cửa ngoài, thế đến cả cửa sổ cũng không khóa luôn à?”
Hai cánh cửa sổ đối diện cửa ra vào mở tung, bên ngoài là hắc ám dày đặc.
Mạc Vãn Hướng nhìn về phía đó, hai vai đột nhiên run rẩy dữ dội: “Tôi có khóa mà! Tôi chưa từng đụng vào cửa sổ!”
Không giống khóa điện tử ở cửa ra vào, cửa sổ mỗi phòng đều giống nhau, khóa lại từ bên trong.
Lưu Tỉnh huýt sáo, “Vậy chúng ta bây giờ, nên kiểm tra lại nhân số một chút nhỉ?”
Lúc Lưu Tỉnh theo sát Lạc Hợp chạy tới, ba người Tiêu Hàn Khinh, Mạc Vãn Hướng và Ngụy Tử Hư đã ở trong phòng, Triệu Luân và Hàn Hiểu Na đứng ngoài cửa.
Gã vừa nói dứt câu, đã thấy Bành Dân Tắc vai vắt một cái khăn tắm chạy tới, tóc tai ẩm ướt vẫn còn nhỏ giọt.
Lục Dư cũng từ tầng hai đi xuống, thấy nơi này tụ tập nhiều người thì thấp thỏm chạy qua.
Lạc Hợp nhìn một vòng, “Lâm Sơn Chi đâu?” Qua mấy phút, Lâm Sơn Chi vẫn không xuất hiện.
Bành Dân Tắc lau vội đống tóc: “Tôi đi gọi cho.” Anh ra ngoài tìm phòng Lâm Sơn Chi, Triệu Luân cúi đầu, nhìn chằm chằm thi thể Thường Hoài Cẩn hỏi: “Thật sự không có vết thương sao, cô kiểm tra lại được không?” Tiêu Hàn Khinh liếc hắn một cái, quét mắt qua hàng người đứng ngoài cửa, cuối cùng nói với Ngụy Tử Hư và Mạc Vãn Hướng: “Hai người giúp tôi khiêng cô ta vào phòng vệ sinh.
Mạc Vãn Hướng đồng kiểm với tôi.”
Nhìn họ nửa ôm nửa kéo lôi thi thể vào nhà vệ sinh, Triệu Luân bất mãn nói thầm: “Vớ vẩn, không kiểm tra công khai rồi sau muốn nói thế nào chẳng được.” Hắn dựa người vào khung cửa, thấy Lưu Tỉnh nhìn mình đầy thâm ý.
Triệu Luân hiểu ra ý tứ trong mắt gã, nhất thời nổi nóng: “Gì? Mày nghĩ tao muốn xem à!? Đừng tưởng ai cũng mắc ói giống mày!”
Lưu Tỉnh nhếch miệng: “Tao đã nói gì chưa? Có tật giật mình à?”
Lạc Hợp vẫn đang rà soát lại trong đầu biểu hiện và lời nói của tất cả mọi người, không nhịn được phá vỡ tranh chấp vô nghĩa này: “Im lặng chờ kết quả đi.
Lưu Tỉnh đừng trêu chọc người khác nữa.” Lưu Tỉnh bị điểm danh phê bình bĩu môi: “Ừ vai phản diện cứ để tôi đóng là được.”
“Không ổn rồi…” Đúng lúc này, Bành Dân Tắc vội vã chạy về.
“Trong phòng Lâm Sơn Chi không có động tĩnh gì cả.”
“Tôi gõ cả nửa ngày đến một âm thanh cũng không thấy phản ứng lại.
Tôi hơi lo nên vòng ra ngoài thử gõ cửa sổ, vẫn chẳng có ai đáp.
Rèm cửa thì kéo kín, trong phòng tối đen.”
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng, Lạc Hợp nói: “Không có trong phòng sao, chúng ta phân công nhau tìm thử xem?”
Triệu Luân: “Nếu thật sự ở trong phòng, chỗ này ầm ĩ như thế đến cả Lạc Hợp ở tầng ba cũng phải chạy xuống, chẳng lẽ cô ta lại không biết?” Lưu Tỉnh không ủng hộ: “Tầm một tiếng trước tôi có gặp cô ta, cô ta nói muốn về phòng ngủ.”
Bành Dân Tắc lộ vẻ bất an: “Nếu ở trong phòng mà không đáp lại, chẳng lẽ đã…”
Lạc Hợp lắc đầu: “Tôi không nghĩ vậy.
Game này chơi ngoài đời Sói một đêm chỉ giết được một người, trò chơi có lẽ cũng áp dụng quy tắc như vậy.
Nếu không một buổi tối Sói giết liên tiếp mấy người, không quá ba ngày đã tất thắng rồi.”
“Ừm…” Bành Dân Tắc thuận theo y nói tiếp: “Hơn nữa thẩm phán mỗi lần chỉ có thể hành quyết một người, đối ứng với nhau nghe cũng hợp lý.
Chúng ta làm sao bây giờ?”
Lạc Hợp: “Làm sao? Cậu gõ lâu như thế còn không ra thì bây giờ có đi đập cửa cũng vậy thôi.
Chỗ này không nhỏ, nếu cô ta muốn trốn chúng ta cũng chẳng tiện tìm.
Đợi đến hừng đông đi, Director chắc chắn không muốn thấy có người không tham gia thẩm phán, hắn sẽ thay chúng ta tìm Lâm Sơn Chi.” Không ngờ Director còn có công dụng phòng ngừa thất lạc như vậy.
Mọi người suy nghĩ một chút, thật sự cũng không nghĩ ra cách nào hay hơn.
“Đã kiểm tra toàn diện.
Không có ngoại thương.” Tiêu Hàn Khinh đi ra từ phòng vệ sinh, trên tay còn lưu lại vệt nước.
Mạc Vãn Hướng theo sau cô, trên mặt vẫn giàn giụa nước mặt, đầu cúi gằm xuống đất, nghe cô nói vậy chỉ gật gật.
“Đệt! Khốn nạn, thế thì phòng ngừa kiểu gì được?” Triệu Luân la lên.
Tình huống bây giờ thực sự rất không lạc quan, vốn là Sói ở trong tối bọn họ ngoài sáng, nay đến cả vũ khí cũng có nhiều loại, mà dường như còn là kiểu một phát chết luôn không kịp phản ứng.
Mấy tên đàn ông còn muốn ỷ vào lợi thế thân thể, nếu phải đối đầu trực diện với Sói vẫn có cơ hội thoát thân, hoặc ít nhất kịp thời gọi người tới giúp.
Cứ cho là bọn chúng thủ đoạn âm hiểu dùng đến độc dược đi, chỉ cần chú ý cảnh giác cao độ có lẽ vẫn còn cơ hội.
Nhưng khám nghiệm qua hai thi thể, tận mắt chứng kiến hiện trường gây án khó tin, vũ khí của Sói không thể nghi ngờ đã vượt quá nhận thức bình thường.
Đầu mối hữu dụng duy nhất là trước mắt xuất hiện hai kiểu chết khác nhau, tức là có ít nhất hai con Sói.
Triệu Luân suy nghĩ được đến trình độ này coi như cũng tận tâm tận lực, lửa nóng xông lên óc, hắn hướng lên trần nhà sẵng giọng kêu: “Đì-rếc-tơ! Đì-rếc-tơ mày lăn ra đây cho tao!”
【 Ở đây ở đây.
】
【 Gọi một lần là được rồi, tôi có phải Thổ Địa đâu.
】Director nói rất nhẹ nhàng, cũng không bất mãn kiểu phát âm tiếng Anh nửa nạc nửa mỡ của hắn.
“Thằng khốn nhà mày cho Sói bao nhiêu thứ lợi hại như thế, bọn tao làm sao chơi nổi nữa!?”
【 Cậu cũng phải công nhận đồ của tôi đỉnh thiệt đúng không? Hihi, tìm được chỗ đó vất vả lắm chứ đùa.
】Director chẳng hề che giấu sự khoe khoang đắc ý.
【 Nhưng mà Death Theater xem như công cụ sát nhân của phe Thiện, hiệu quả cũng chẳng kém gì Sói nha ~ cho nên tất cả mọi người đều được hưởng lợi mà, không cần nóng nảy.
】
Triệu Luân còn muốn nổi đóa, Director lại vẫn nói đến cao hứng không chen vào nổi 【 Dù sao cũng đều là người văn minh, tôi cân nhắc mấy phương pháp giết người máu me bạo lực quá các bạn làm không tiện tay, cho nên công cụ chuẩn bị cho Sói đều là những vật dụng người đó quen dùng.
Cách thức đơn giản, học qua là hiểu, ứng dụng thoải mái.
】
【 Tuy nhiên cũng chẳng phải thứ gì thần kì lắm, các bạn khen tôi xin nhận, nhưng tôi trước giờ vẫn là người khiêm tốn.
Mấy thứ vũ khí đó ưu điểm nhiều, nhưng khuyết điểm cũng chẳng ít, nói chung là lợi hại song hành.
】
Lạc Hợp: “Thông tin quan trọng như vậy sao lúc trước ngươi không nói?”
【 Các bạn có hỏi đâu! 】 Director như gã bạn trai có tật giật mình, vô lại đáp.
Lời này lại nhắc nhở Lạc Hợp, y trước giờ vẫn luôn không tín nhiệm Director, tránh giao lưu với hắn, xem ra lại thành bỏ lỡ rất nhiều tin tức quan trọng.
Hơn nữa Director vừa gọi đã đến, còn dính người hơn bạn trai, Lạc Hợp liền nắm lấy cơ hội truy hỏi đến cùng: “Vậy ta muốn hỏi, một buổi tối Sói có thể giết bao nhiêu người, nếu tính theo từng con Sói một đi? Lỡ chúng ngắm trùng mục tiêu của nhau thì sao?”
【 Haha, các bạn có để ý không, hoạt động của các bạn cả ngày lẫn đêm đều không bị hạn chế, thứ bị hạn chế duy nhất là các công cụ.
Vũ khí của Sói được ấn định thời gian sử dụng, một khi đã có người chết, tất cả các vũ khí khác sẽ lập tức mất tác dụng.
Vậy nên mỗi đêm nhiều nhất chỉ có một người chết thôi.
Còn thời gian sử dụng ra sao, các bạn phải tự tìm hiểu rồi.
】
“Còn nữa, nếu buổi tối Sói không giết người, buổi sáng chúng ta cũng không hành quyết ai thì sẽ thế nào?” Hỏi câu này Lạc Hợp vốn cũng không mong Director sẽ trả lời, nhưng hắn vẫn đáp đến gọn gàng nhanh chóng: 【 Không thế nào cả.
】
【 Tôi ghét nhất giáo điều cứng nhắc, Death Show cũng chỉ là một trong những quy tắc cơ bản của trò chơi, những cái khác tự do bao nhiêu được thì tự do, quan trọng là mọi người chơi vui vẻ.
Tôi không nói quá đâu: kỳ này phe Sói nhất định phải giết người, phe Thiện nhất định phải hành quyết.
Tôi chỉ nói phe cuối cùng trụ lại sẽ chiến thắng.
Nói cách khác, tình cảnh của các bạn bây giờ toàn bộ là do chính các bạn tạo thành, chẳng liên quan gì đến tôi cả.
】
Lạc Hợp bắt đầu hoài nghi, chỉ nhắc đến việc tưởng thưởng cho người chiến thắng nhưng không đặt ra áp lực nào cho phe thất bại.
Quy tắc ôn hòa như vậy dường như rất không ăn nhập với tính chất tàn khốc của Death Show, y híp mắt, nhạy bén bắt được một từ: “Kỳ này?”
【 Đúng vậy, tình huống kỳ này khá đặc thù, tạm thời điều chỉnh quy tắc.
】
Lạc Hợp từng bước ép sát: “Đặc thù chỗ nào? Điều chỉnh quy tắc gì?”
【 Khục khục khục 】 Director bật cười, 【 Nói ra có ích gì không, ai biết các bạn có sống nổi đến Death Show kỳ sau không nhỉ.
Cơ mà, tôi vẫn theo phe Thiện nhé, để đề phòng phe yêu thích của tôi không thắng được, tôi đặc biệt bỏ thêm thiết lập Đặc quyền, cái này trước đây chưa từng có đâu.
】
【 Các bạn ấy à, có lẽ, sẽ mang lại một màn trình diễn vô cùng khó quên đây.
】
Ngày thứ hai, kết thúc.
===================
Quy tắc trò chơi:
1.
Người chơi chia thành 2 phe: Thiện và Sói.
2.
Khi trò chơi kết thúc, nếu những người sống sót thuộc cùng một phe thì phe đó thắng.
3.
Ban đêm, một khi có người chết, toàn bộ vũ khí của Sói lập tức bị vô hiệu hóa.
4.
Phe Thiện có một Đặc quyền