Gấm Rách

Chương 46: Thánh Khi tự sát vào bệnh viện


Đọc truyện Gấm Rách – Chương 46: Thánh Khi tự sát vào bệnh viện

Cô không muốn nhắc đến nữa, đang định lảnh sang việc khác, bỗng nhiên
nhớ ra: “Kế hoạch hợp tác chắc chắn là cơ mật kinh doanh tuyệt đối, làm
sao anh có thể nhìn thấy?”

Cô cười: “Bây giờ bắt đầu quan tâm rồi sao?”

Cô nói nhàn nhạt: “Anh không muốn nói thì thôi, tôi chỉ là thuận miệng hỏi một câu, không hề có hứng thú muốn biết.”

“Thật không?” Anh hỏi vặn lại, mỉm cười nhìn cô, “Trong lòng em biết
thừa, cơ mật kinh doanh quan trọng như vậy mà anh biết rõ mồn một, đương nhiên là bên cạnh anh ta có người hé lộ cho anh biết——sự phản bội của
trợ lý cao cấp, có thể đem đến hậu quả nghiêm trọng, đặc biệt, gần đây
tinh thần anh ta rối loạn, thường xuyên xuất hiện sai sót và bất bình
thường.”

Trong lòng cô nhanh chóng phỏng đoán, là ai? Có thể là ai
phản bội Đông Cù, Hoàng Mẫn Kiệt? Phan Học An? Hay là Phó Thanh Hà một
trợ lý chủ tịch khác?

“Đoán được chưa? Em không đoán được đâu, anh
ta có hai người trợ lý cao cấp, hai thư ký hành chính, một thư ký riêng, biết kế hoạch này có lẽ còn có thư ký hội cổ đông của anh ta nữa, phạm
vi quá rộng, em đoán không ra.”

Cô hỏi: “Chúng ta không thể nói việc khác được sao?”


“Em không vui khi nghe anh ta gặp đen đủi sao? Vậy chúng ta nói chuyện khác thôi.”

Cô nén giận: “Tôi thật sự càng ngày càng không hiểu anh, thật sự không
biết anh đang nói gì, tôi biết anh và anh ta luôn cạnh tranh, đó là việc của các anh, hơn nữa là việc công, không cần kéo tôi vào. Tôi chịu đựng anh ta đủ rồi, không muốn nhắc đến nữa. Nếu anh muốn tìm một người
nghe, quý công ty rất nhiều cấp dướ,i nhân viên muốn nịnh bở anh đấy,
xin đưa tôi đến khách sạn gần đây, cảm ơn.”

Anh nói: “Anh thừa nhận là anh vui trên sự đau khổ của người khác, Thánh Hâm, em không chịu
nghĩ một chút nguyên nhân ở giữa sao?”

Anh dùng biểu hiện kỳ quái
đó nhìn cô, lại khiến cô sững sờ, anh than một tiếng: “Thánh Hâm, anh
yêu em. Em biết, từ nhỏ anh đã yêu em, đợi ngày tháng hai người chúng ta cùng nhau lớn lên. Anh yêu em, muốn lấy em, chưa từng thay đổi.”

Cô kinh ngạc nhìn anh, cuối cùng cô gọi lái xe: “Dừng xe! Tôi muốn xuống xe.”

“Không cần để ý đến cô ấy.” Anh vừa nói với lái xe, vừa xoay mặt cô
lại, “Thánh Hâm, hôm nay anh nhất định phải hỏi rõ ràng. Trong lòng em
nghĩ như thế nào, em hận anh, nhưng, em vẫn yêu anh chứ?”

Cô dùng tay đẩy anh: “Tôi muốn xuống xe!”

“Em có thẻ đối mặt với sự thật được không, em trốn tránh anh thì sao
chứ? Bây giờ anh rất trịnh trọng cầu hôn em, đồng ý hay không em đều
phải cho anh một lý do.”

Cô rất tức giận: “Tôi đương nhiên sẽ không gả cho anh——cha tôi……..ồ! Tôi không muốn nói, anh buông tha cho tôi đi, anh sớm đã lấy được công ty rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”

Bỗng
nhiên anh tức giận: “Công ty? Em thà chết cũng không chịu bán cho anh,
kết quả chỉ vì giận dỗi với Dịch Chí Duy, liền đồng ý dễ như trở bàn
tay. Thánh Hâm, em yêu anh ta đúng không?” Anh hỏi dồn cô, tay cũng tăng thêm lực.

Cô hốt hoảng nói: “Anh bỏ tay ra! Anh làm đau tôi rồi! Tôi yêu hay không yêu anh ta không cần thảo luận với anh!”

Anh dồn ép đến, giữ chặt lấy mặt cô, hôn cô. Cô hoảng loạn vùng vẫy, không biết vì sao, liền dơ tay lên tát.

“Bốp!”

Cái tát này khiến hai người đều sững sờ, anh kiềm chế, bất lực nhìn cô: “Thánh Hâm.”


Cô hơi hơi chau mày lại, sau đó, chau mũi lại, cuối cùng, nước mắt chảy xuống thành hàng. Anh ôm cô, dỗ dành cô: “Lấy anh nhé, Thánh Hâm, anh
biết, em mệt rồi. Anh đảm bảo sẽ không khiến em phải chịu tủi thân thêm
nữa, anh sẽ khiến em yên bình hạnh phúc.”

Cô thật sự mệt rồi, cô đã từng nỗ lực vùng vẫy như thế, nhưng lại đạt được cái gì? Thôi đi, con
người trong kiếp này chỉ là chút ý nghĩa đó thôi sao? Dù gì đã như thế
rồi, cô còn mơ mộng hão huyền gì chứ? Anh ta nói yêu cô——-có lẽ là lừa
cô, nhưng anh ta cầu hôn cô, kết hôn là sự đảm bảo địa vị tốt nhất, cho
dù anh ta không yêu cô thì sao chứ? Kết hôn rồi, không nói gì khác, lúc
anh yêu cầu ly hôn cô sẽ có thể đạt được một khoản trợ cấp lớn, dù sao
cô cũng không còn gì để có thể tổn thất nữa.

Cuộc đời này của cô
cuối cùng vẫn phải gả cho một người, sinh con đẻ cái sống một đời, không gả cho anh, cũng sẽ là người khác, không bằng gả cho anh, ít nhất họ là thanh mai trúc mã, cũng coi như là biết rõ nguồn gốc, ít nhất ở trong
mắt người khác anh là đối tượng kết hôn muốn tìm cũng không thấy, có
tiền, có địa vị, có thân phận……còn gì để mà lựa chọn nữa chứ?

Cô liền thuyết phục bản thân mình như thế.

Họ trịnh trọng đính hôn, nghi thức quả thật hơi khoa trương, trong tình hình kinh tế không tốt này, huênh hoang như thế có khi sẽ dẫn nên sự
bất bình. Nhưng, cuối cùng cô lại một lần nữa danh chính ngôn thuận làm
vợ chưa cưới của Giản Tử Tuấn.

Đính hôn rồi, cô cũng không cảm thấy có gì, mấy ngày nay Giản Tử Tuấn bận, mà cô vì không có công việc, một
mình ở nhà nhàn rỗi đến mức khó chịu. Đang xem tivi không có việc gì
làm, ở nhà bỗng nhiên gọi điện thoại đến, là mẹ kế khóc lóc sụt sùi:
“Thánh Hâm! Cô mau mau về nhà đi, Thánh Khi tự sát vào bệnh viện rồi……”


Cô vô cùng hốt hoảng, cái chết tàn nhẫn của cha trong chốc lát hiện lên trước mắt, cô hoảng loạn lên xe về nhà, đợt này cô không mấy khi về
nhà, không ngờ xảy ra việc lớn như vậy. Lòng cô nóng như lửa đốt vội về
nhà, mẹ kế lại gọi điện ở bệnh viện, không nói rõ, hại cô phí công chạy
về nhà, người trong nhà đều đã đến bệnh viện, cô lại vội vã đến đó.

Vừa đến phòng cấp cứu từ xa đã thấy mẹ kế ngồi trên ghế lau nước mắt,
trong lòng cô sợ hãi, dường như chạy lại, mở miệng liền hỏi: “Sao vậy?
Thánh Khi sao rồi?”

Mẹ kế cầm khăn tay lau mắt, nấc nghẹn nói: “Đang cấp cứu…..con bé này……..thật sự là muốn lấy mạng tôi….”

Cô hỏi: “Rốt cuộc là sao vậy, mấy ngày trước tôi gọi điện về nhà không phải là vẫn ổn sao?”

Mẹ kế nói: “Con bé đợt này không vui lắm, cũng không ra ngoài…. sáng
sớm nay, tôi thấy nó rất lâu không dậy, gọi nó dậy ăn sáng, ai ngờ gọi
không mở cửa….sao nó lại hồ đồ thế chứ, lại ngốc đến mức uống thuốc ngủ
tự sát……..” Vừa nói vừa khóc, “Con ơi, con có mệnh hệ gì, mẹ sống sao
được đây……”

Cô vội vã hỏi: “Là vì chuyện gì chứ? Xảy ra việc gì nó mới nghĩ không thông?”

Mẹ kế nói: “Tôi đâu có biết…..nó xưa nay bí hiểm, cô không phải là
không biết……” Bỗng nhiên nhớ ra: “Thư! Nó viết thư cho cô!” Vội vàng lấy ra từ túi xách: “Cô xem xem.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.