Đọc truyện Gái Xấu Công Sở – Chương 14: Công sở 14: Bình yên trong tim
Buổi sáng vào công ty, nhác thấy Lâm Đạt đứng chờ thang máy, tôi liền bước nhanh đến, gọi to: “Sếp!”. Lập tức, anh xoay phắt qua, hướng đôi mắt cực kỳ kinh dị vào tôi. Còn chưa kịp hiểu nguyên nhân thì thình lình, tôi bị anh kéo đi nhanh vào một góc khuất dưới chân cầu thang thoát hiểm. Dựa lưng vào tường, tôi thấy anh tiến sát lại trước mặt mình, lòng tự hỏi chuyện quái gì đang diễn ra. Tim tôi tự nhiên đập nhanh, lưng ép sát vào tường hơn, bởi Lâm Đạt cứ càng lúc càng lấn tới, gần đến nỗi khoảng cách giữa cả hai không còn có thể rút ngắn hơn. Sau hành động kỳ lạ này, anh mới nhìn tôi thật nghiêm túc, có chút đe dọa:
– Tại sao em vẫn còn gọi tôi là sếp khi đang ở công ty?
Nuốt nước bọt, giờ tôi mới hiểu lý do cho hành động kỳ cục đó. Chỉ có vậy thôi mà anh làm như thể muốn tấn công tôi. Vẫn chưa rời mắt khỏi gương mặt đầy “sát khí” của anh, tôi lựa lời giải thích cho hợp lý:
– Là thói quen thôi ạ. Em sẽ cố sửa.
– Cố sửa? Em nói câu này bao nhiêu lần rồi biết không?
– Nhưng… muốn sửa đổi một thói quen thì phải mất một thời gian mà.
Lâm Đạt lại nhìn tôi chằm chằm. Vẻ như không phải anh đang cảm thông cho lời tôi nói mà là nghĩ ra kế sách gì đấy. Lát sau, anh đưa hai bàn tay lên rồi bất ngờ véo hai má tôi, khá là đau, chứng tỏ chẳng hề có ý định đùa giỡn. Nhăn mặt vì đau, tôi cốt muốn hỏi anh làm thế là có ý gì. Tiếp theo rất nhanh, anh liền yêu cầu:
– Gọi tôi bằng tên Lâm Đạt hay anh Đạt xem. Nếu em không gọi thì tôi sẽ nhéo đau hơn nữa đấy. Chịu gọi chưa?
Má ơi, Lâm Đạt đang dùng biện pháp mạnh với tôi hay sao vậy trời! Mặc dù hai má đang đau nhưng vẫn không bằng đôi mắt đằng đằng sát khí thật kinh dị của anh. Chưa kể, anh cứ kề sát mặt gần ngay trước mặt tôi, làm hồi hộp dễ sợ. Bắt đầu mếu máo, tôi phải dịch chuyển đôi môi đang bị kéo dãn, cố gắng phát ra hai từ mà anh muốn nghe: “Lâm… Đạt.”. Do hai má bị véo nên giọng tôi nghe giống như muốn khóc ấy. Trước sự nỗ lực khó khăn đó, bấy giờ Lâm Đạt mới chịu rời mặt ra xa đồng thời bỏ tay, buông tha cho cái má tôi. Dẫu vừa “hành hung” một cô gái yếu đuối xong, ấy vậy anh cứ thản nhiên nói:
– Lần sau mà em còn gọi là sếp nữa thì tôi sẽ dùng biện pháp mạnh hơn.
Dã man ghê chưa, người gì mà ác dễ sợ! Xoa xoa hai má, tôi nhủ thầm. Chỉ mỗi việc xưng hô thôi mà anh nỡ véo đỏ mặt người ta.
– Mà khi nãy em gọi tôi có gì không? – Lâm Đạt đề cập lại việc vừa rồi.
Vẫn còn ấm ức lắm nên tôi trả lời nhạt thếch:
– Cuối tuần này chị ba em đám cưới nên mời anh đến dự.
Vừa thông báo, tôi vừa lấy trong túi ra tấm thiệp hồng đưa cho Lâm Đạt. Chậm rãi đón lấy, anh mở thiệp ra xem ngày và giờ diễn ra đám cưới. Vài phút sau, anh gật đầu. Trước khi rời đi, anh còn dòm mặt tôi:
– Chà, hai má em hơi đỏ. Nhưng có đau vậy thì lần sau mới nhớ.
Anh điềm nhiên cất bước. Còn tôi nhìn theo, miệng lầm bầm, thấy ghét quá. Nói thật, tôi không nghĩ là một người như anh lại làm cái hành động đe dọa ngớ ngẩn đến thế. Không còn làm sếp mà vẫn cứ đáng gờm! Cũng tại tôi yếu đuối mỏng manh quá nên mới bị hiếp đáp.
Bước chân vô phòng, tôi bắt gặp cảnh vài chị đồng nghiệp đang đứng vây quanh bàn Thương, không ngừng xuýt xoa cái gì đó. Nhanh chóng tiến lại gần, tôi bất ngờ bởi thấy trên tay em ấy là một bó hoa hồng nhung đẹp mê hồn. Theo suy đoán thì tôi nghĩ em được anh chàng nào đấy tặng hoa. Ái chà, ai mà ga lăng quá, mới sáng sớm đã mua hoa cho người đẹp. Tức thì, tôi lân la hỏi nguồn gốc của đóa hoa em đang cầm. Chị Lý hứng chí bảo ngay, cứ như mình là người được tặng:
– Là của thằng Vinh đó mà. Đúng là ngưỡng mộ ghê!
Mấy thằng bảnh bao luôn biết cách lấy lòng người đẹp, ai chứ anh chàng Vinh thì tôi không bàn làm gì nữa, hẳn trong đầu anh ta chứa hàng đống cách chinh phục phụ nữ. Giá như tôi cũng được ai đó bất ngờ tặng hoa vào buổi sáng như thế này nhỉ. Tôi nhìn sang Thương, nói với giọng nửa đùa nửa hâm mộ:
– Được trai tặng hoa buổi sáng sướng phết, đến bao giờ chị mới được đây.
– Nhìn vậy chứ chưa chắc vậy đâu chị. Có người đeo đuổi, đâu hẳn tốt.
Tôi nhận ra một nỗi buồn thoáng qua câu nói đó nhưng Thương vẫn giữ nụ cười tươi, cứ như thể không muốn người khác phát hiện ra cảm xúc thật của mình. Trong khi em ấy bắt đầu làm việc thì tôi cứ nhìn chằm chằm bó hoa hồng đẹp đẽ được đặt nằm im bên góc bàn, và tưởng tượng ra bên trong đó đang ẩn giấu một gương mặt xinh đẹp nhưng thật buồn bã.
Giờ nghỉ trưa, tôi và Thương đang ngồi dùng bữa thì Huyền với anh Kiệt xuất hiện. Ngồi xuống ghế, anhđịnh ba hoa gì đấy, bỗng dưng rướn cổ lên gọi Lâm Đạt. Lát sau, chiếc ghế bên cạnh anh được kéo ra, cùng lúc Lâm Đạt ngồi xuống. Trông dáng vẻ anh hơi mệt mỏi, tôi liền hỏi, suýt tí là buột miệng nói ra từ “sếp” nữa rồi:
– Mệt à? Trông sắc mặt anh không được tốt lắm.
Như biết tôi đang hỏi ai, anh chậm rãi ngước lên, khẽ lắc đầu. Nói thật, cái mặt như thế thì ai cũng nhận ra là anh đang mệt. Bên cạnh, chẳng rõ do quan tâm hay vì muốn lắm chuyện mà anh Kiệt đặt tay lên vai đối phương, ra điều lo lắng lắm:
– Đừng từ chối sự quan tâm từ đồng nghiệp chứ anh bạn, như thế là bất lịch sự. Người anh hơi nóng đấy, chắc bệnh rồi.
Câu báo cáo tình trạng ấy khiến Lâm Đạt không thể im lặng hay gật đầu cho qua chuyện được nữa, bấy giờ mới chịu nói rõ, cốt để mọi người an tâm:
– Tôi chỉ hơi mệt thôi, hẳn đêm qua tắm khuya quá nên bị cảm.
– Anh đang đổ mồ hôi kìa, có lẽ bị sốt đấy. – Thương quan sát những giọt nước li ti đang bịn rịn trên trán anh – Chiều về, anh nên đi bác sĩ.
Lâm Đạt miễn cưỡng gật đầu. Cũng có cùng tâm trạng lo lắng giống họ, dù vậy tôi lại không lên tiếng, mà chỉ quan sát nét mặt lừ đừ của anh. Kín đáo thở dài, tôi nghĩ còn phải bốn tiếng nữa mới tan việc, không biết anh có gắng gượng nổi. Chợt, có tiếng đẩy ghế, tôi ngạc nhiên khi Thương tự dưng đứng dậy rồi bảo mình trở về phòng làm việc. Khó hiểu trước những bước đi khá vội vã của em, tôi quay qua Huyền. Vừa nuốt cơm, cô vừa hất cằm về phía cửa căn tin, như có ý muốn tôi hãy nhìn về phía đó. Hóa ra là anh chàng Vinh. Tôi bỗng nghĩ, lý nào Thương tránh mặt anh ta? Chống cằm, tôi dõi mắt theo hai người họ, nói nhạt:
– Thật kỳ lạ! Sao đàn ông lại kiên trì đeo đuổi cô gái luôn từ chối mình nhỉ?
Chợt nhiên, Lâm Đạt và anh Kiệt cùng lúc ngẩng mặt nhìn tôi. Ánh nhìn từ họ cứ như thể tôi vừa phát ra một câu tội lỗi lắm ấy. Rồi đột ngột, chẳng rõ ở đâu “chui” ra mà chất giọng lảnh lót của chị Châu vang vang ngay sau lưng tôi:
– Haizzz, nghe là biết em không rành gì về đàn ông rồi.
Chẳng để tôi kịp xoay lưng lại là chị bước nghênh ngang lên phía trước, tiếp theo chen vô ngồi giữa hai chàng trai duy nhất có mặt ở bàn ăn này. Tức thì, tôi thấy Huyền ngừng ăn, bất giác mặt hầm hầm khó chịu trước hành động đó của chị. Thú thực, tôi cũng có hơi bực mình, chả hiểu lý do tại sao. Sau khi ngồi cái kiểu tạo thành “mối tình tay ba” kia xong, chị Châu mới nhìn tôi, ra vẻ:
– Em phải biết tâm lý đàn ông là thích những thứ mới lạ, đặc biệt đối với người mà anh ta không chiếm được thì càng không bỏ được.
– Xem ra, chị rành về đàn ông dữ! – Câu của Huyền đầy châm chích.
– Chứ sao, chị tiếp xúc với họ nhiều mà. Nghe này, có ba cách giữ chân đàn ông. Thấp nhất là, hết mực chiều chuộng họ. Trung bình là, cho họ nửa được nửa không. Còn cao nhất là, dù họ có muốn cũng không bao giờ được.
Vẻ mặt sắc sảo cùng những từ ngữ sắc bén của chị Châu làm tôi đơ ra khoảng vài giây. Hiển nhiên, anh Kiệt đã nhìn chị ấy bằng đôi mắt mà tôi không biết nên diễn tả thế nào. Ngay cả Lâm Đạt, người ít để tâm đến chuyện xung quanh nhất, cũng phải hướng mắt vào chị. Tiếp, Huyền thở hắt:
– Dám cá lấy từ phim ra chứ gì?
Chị Châu chẳng có vẻ gì là bị quê, ngược lại còn nghênh mặt lên cao, ưỡn ngực ra điều tự hào về việc biết cách học hỏi. Về phần mình, tôi cảm giác những kinh nghiệm này đúng thì có đúng nhưng lại thiếu điều gì đó. Mất vài giây sau, tôi mới hiểu cái suy nghĩ đang lởn vởn trong đầu, mà bảo rõ rằng:
– Đấy chỉ là cách để giữ chân đàn ông thôi chứ đâu phải để họ yêu mình.
Thêm lần nữa, Lâm Đạt và anh Kiệt lại nhìn tôi thật lạ lùng. Cảm giác rằng, họ là nhân vật chính nãy giờ được bàn đến mà lại chẳng có quyền lên tiếng, chỉ đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Bên cạnh, Huyền chớp chớp mắt, chắc đang cân nhắc lại lời tôi vừa nói. Còn chị Châu thì chưng bộ mặt chán chường ra thấy rõ, rồi ỡm ờ một tiếng, cố gắng tỏ ra đồng tình.
– Chị thấy hai đứa nên chăm sóc vẻ bề ngoài đi, cứ thế này thì ế dài đấy. Phải biết cố gắng, để còn tìm được chàng trai kha khá chứ.
Phán câu chả ăn nhập vô đâu với chủ đề trước đó xong, chị đứng lên, mỉm cười với Lâm Đạt rồi rời bàn. Tôi hơi buồn cười về lời chị nói vì lại nghĩ đến Đinh Huy. Tôi là cô gái xấu xí. Tôi không mơ có hoàng tử đẹp trai tài năng yêu mình say đắm mà chỉ cần có một chàng trai bình thường, mang một trái tim bình thường thôi nhưng yêu tôi chân thành, là đủ. Và tôi cũng không bao giờ tự huyễn hoặc mình bằng những câu nói kiểu như “cái nết đánh chết cái đẹp” hay “tốt gỗ hơn tốt nước sơn”, Điều tôi cần làm chính là chấp nhận gương mặt này và cố gắng biến chuyển mọi chuyện theo hướng tốt nhất có thể. Với gái xấu thì cũng có ba điều cần nhớ: tự túc là hạnh phúc, xấu phải biết phấn đấu và chớ nghĩ mình được yêu mà tự kiêu.
Chiều kết thúc công việc, tôi thu dọn đồ rồi bước đến bàn Lâm Đạt. Trông anh còn mệt hơn so với lúc trưa, mồ hôi cũng ra nhiều hơn, đúng là bệnh thật rồi.
– Anh có về nhà được không?
Tôi hỏi và thấy anh gắng gượng đứng dậy, cất hết đồ vào cặp da, gật đầu. Hành động của anh khá chậm, lúc cất bước cũng thật nặng nề. Tôi đề nghị chở anh đến bác sĩ nhưng anh lắc đầu từ chối, bảo rằng mình tự đi xe buýt vẫn ổn. Trước thái độ kiên quyết ấy, tôi không thể nói gì thêm, dù thực sự chẳng yên tâm chút nào.
Trên đường chạy xe về nhà, lòng tôi cứ lo lắng không yên, vì nghĩ lỡ Lâm Đạt xỉu trên xe buýt thì sao, dù bản thân hiểu sốt như thế cũng chưa đến nỗi gì. Rồi tôi lại sợ có khi nào anh đến ngay lúc bác sĩ nghỉ vì đi dự đám cưới không? Hoặc giả sử anh bất tỉnh trước phòng khám nhưng không có ai thương tình kéo anh vào thì sao? Tóm lại toàn là những suy nghĩ linh tinh, điên rồ hết sức.
***
Về đến nhà, đầu óc tôi vẫn còn nghĩ ngợi miên man, ngay cả lúc tắm rửa xong và xuống phụ giúp cha mẹ nữa. Thậm chí do không để ý, tôi còn mang nhầm tô hoành thánh của bàn này qua bàn kia. Cha mẹ với hai chị chẳng hiểu tôi bị gì mà đểnh đoảng như vậy. Mãi đến khi không chịu được mối bận tâm trong lòng, tôi đành gọi điện cho Lâm Đạt. Thấy tiệm đã đỡ khách, tôi lỉnh vào một góc kín đáo, lấy điện thoại ra bấm số. Bên kia đầu dây chuông đổ khá lâu nhưng không có tín hiệu bắt máy, điều đó càng khiến tôi lo lắng hơn. Tôi tự hỏi, anh đã về nhà chưa hay còn đang ở chỗ bác sĩ, và tại sao không nghe điện thoại? Có khi nào anh xảy ra chuyện gì không? Tức thì, tôi tháo tạp dề, chạy ra khỏi tiệm.
Đứng trước cửa phòng Lâm Đạt, tôi đưa tay gõ cửa liên tục, vừa gõ vừa gọi tên anh. Cửa không khóa bên ngoài nên tôi đoán anh đang ở trong nhà, ấy vậy mà tôi gọi muốn khàn giọng, cánh cửa vẫn cứ im lìm. Vừa bực vừa lo, tôi lại lấy điện thoại ra, nhưng may thay khi chưa kịp bấm gọi là cửa đã mở ra. Lâm Đạt xuất hiện với dáng vẻ lừ đừ, trên người còn mặc nguyên chiếc áo sơ mi đi làm. Chẳng để anh lên tiếng là tôi liền hỏi, giọng tức giận vì lo lắng:
– Tại sao anh không nghe điện thoại? Em đã gọi đến năm lần đấy!
Có lẽ do mệt mỏi quá nên anh chẳng còn nhận ra thái độ giận dữ của tôi, đáp khẽ:
– Tôi cài chế độ im lặng rồi ngủ quên mất…
Thở ra thật mạnh, giờ tôi lại chuyển qua giọng điệu ân cần hỏi han:
– Anh đến bác sĩ chưa? Sao còn chưa thay đồ ra, nó ướt đẫm mồ hôi hết rồi.
Dựa lưng vào cửa để đứng vững, anh tháo cà vạt ra, nói với nhịp thở khô khốc:
– Bác sĩ bảo tôi sốt gần 39 độ nên tiêm một mũi thuốc, tôi cũng mua thuốc rồi.
– 39 độ ư? Không thể xem thường được đâu, anh vào thay đồ, nằm nghỉ đi, em sẽ nấu cháo cho. Anh phải mau uống thuốc mới được.
– Không cần đâu, tôi tự nấu được, em về đi.
– Em biết nấu cháo mà, anh đừng lo. Nào, mau vào nhà nằm nghỉ.
– Tôi đã bảo không sao…
Tự dưng, một nỗi bức bối dâng trào trong lòng khiến tôi không kiềm chế được. Thế là mau chóng đặt hai tay lên ngực Lâm Đạt, tôi dùng sức đẩy anh bước lùi vào bên trong, đi qua chỗ tiếp khách, qua gian bếp nhỏ, cuối cùng là đến phòng ngủ. Khi đã đẩy anh ngồi lên giường, bấy giờ tôi mới siết chặt lấy đôi vai đang nóng hừng hực sau lớp vải áo đó, đôi mắt vô cùng kiên quyết:
– Anh không còn là sếp em nữa vì vậy em không cần phải nghe theo lời anh. Bây giờ em yêu cầu anh thay đồ và nằm xuống giường nghỉ ngơi! Liền, ngay và lập tức! Nếu anh vẫn không nghe, em sẽ dùng biện pháp mạnh đấy!
Tôi thấy hành động này của mình giống hệt Lâm Đạt buổi sáng, khi anh véo má mình và đe dọa. Thú thực, tôi cũng không biết tại sao mình lại trở nên quyết liệt như vậy. Chỉ là tôi cảm thấy khó chịu khi anh cứ liên tục từ chối sự giúp đỡ từ tôi trong khi bản thân lại đang phát sốt. Tôi muốn chăm sóc anh, thế là sai à? Anh nghĩ, tôi cứ thế mà yên tâm trở về được sao? Vẫn ngồi yên, Lâm Đạt nhìn tôi ngạc nhiên trong vài giây rồi tự nhiên hơi nghênh mặt lên, lãnh đạm hỏi:
– Tôi không thích, vậy em sẽ dùng biện pháp mạnh gì nào?
Ban đầu là tròn xoe mắt, tiếp theo tôi mím môi bởi giận dã man, đang sốt mà anh còn thách thức tôi nữa chứ. Tưởng tôi chịu thua khi bị hỏi vặn vẹo vậy hả, lầm to nhé anh chàng ngạo mạn, ưu điểm của gái xấu chính là mặt dày đó! Do quá bực mà tôi không hề lưỡng lự, túm lấy vải áo sơ mi trước ngực anh, chuẩn bị mở nút.
– Được, vậy em sẽ thay đồ cho anh luôn! Đồ ngủ anh để ở đâu nào?
Chiêu này của tôi hữu hiệu ghê vì Lâm Đạt không còn giữ được vẻ thản nhiên nữa, bắt đầu giật mình trước việc sắp bị lột đồ bởi một đứa con gái. Chưa hết, để tăng thêm phần “kịch tính”, tôi đặt tay lên dây nịt quần của anh. Làm gì ư, tất nhiên là tháo nó ra rồi! Ngay lập tức, anh gạt phăng tay tôi ra và giữ chặt dây nịt lại.
– Em có phải con gái không thế? – Lần đầu tiên, anh chưng hửng như vậy.
– Tại anh thách mà.
Hướng đôi mắt đăm đăm vào tôi, Lâm Đạt còn bất ngờ về sự bạo gan vừa rồi. Nói thật, ngay đến tôi mà còn chả tin là mình sắp lột quần của một chàng trai. Thở dài, vẻ như anh cũng đã chịu thua, liền nhanh chóng bảo “được rồi”. Tôi cười thầm, đắc thắng. Lúc rời phòng, tôi đặt tay lên ngực, thở phào. Công nhận mình liều ghê, giả sử lúc đó anh không gạt tay tôi ra thì tôi chẳng biết phải làm gì nữa.
Đi vào bếp, tôi mở tủ lạnh xem còn nguyên liệu gì để nấu cháo. Đồ ăn không nhiều lắm, chủ yếu là bia, nước ngọt với mấy thức ăn nhanh. Xem tới xem lui một hồi, phát hiện còn ít đậu xanh, tôi sẽ nấu cháo đậu xanh vì món này giúp hạ sốt nhanh. Rửa đậu xanh, vo gạo xong, tôi bắt tay vào nấu. Vì gian bếp khá nhỏ nên tôi gặp chút khó khăn với việc xoay người qua lại để lấy món này món kia. Lúc thì quơ trúng kệ tủ, khi thì chả hiểu sao lại làm rớt mấy cái nồi inox, khiến không gian chật hẹp nơi đây trở nên chộn rộn. Đang hì hụi nấu thì bất chợt tôi thấy Lâm Đạt đứng khoanh tay ngay cửa bếp, vẻ mặt mệt mỏi.
– Sao anh đứng đây, phải vào nằm nghỉ chứ.
– Em nghĩ tôi có thể ngủ được với cái mớ âm thanh inh ỏi kia à?
– Xin lỗi, em sẽ cẩn thận hơn. Anh chờ chút nhé, sẽ nhanh có cháo thôi.
Không nói gì, anh tiến lại gần rồi giật nhẹ cái muỗng trên tay tôi, nói rõ:
– Xem tôi nấu đây!
Dứt lời, anh làm nhanh thoăn thoắt, tôi đứng trơ ra với gương mặt ngây thuỗn. Tự dưng trông anh khỏe lên một cách kỳ lạ, không rõ là do mũi thuốc của bác sĩ hay do thứ âm thanh loảng xoảng dã man mà tôi vừa gây ra. Một lát sau, tô cháo đậu xanh cũng hoàn tất. Anh vừa ăn xong, tôi đã giục uống thuốc.
Nằm xuống giường, Lâm Đạt đắp chăn ngang người, cảm giác thoải mái vì cuối cùng cũng đã có thể ngủ một giấc. Tôi nhúng khăn vào chậu nước rồi đặt lên trán anh để hạ nhiệt. Trước khi nhắm mắt lại, anh lên tiếng khẽ khàng:
– Tôi ổn rồi nên em về nhà đi, cảm ơn em.
Bắt gặp ánh mắt thấp thoáng sự nhẹ nhàng đó, tôi mỉm cười gật đầu. Lúc anh chìm dần vào giấc ngủ, tôi đã không về nhà ngay mà ngồi lại bên giường khá lâu. Không biết vì sao nhưng nếu làm vậy, tôi sẽ yên tâm hơn. Ngồi bệt xuống sàn, hai tay đặt lên mép giường, tôi tựa cằm lên mu bàn tay, nhìn anh ngủ. Tôi chẳng rõ, mình đã ngồi như thế trong bao lâu, đến khi màn đêm buông lơi bao phủ cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Lắng nghe nhịp thở đều đều nhẹ hẫng ấy, cảm giác bình yên lan tỏa tim tôi.
: