Đọc truyện Gái Một Đời Chồng – Chương 30
Dũng đi làm về không thấy Lành đứng đợi ở cổng như mọi khi. Cảm giác bất an mỗi lúc một nhiều. Thu thì vừa gọi điện xin cho Cốm về quê ngoại chơi mấy ngày…
Vào nhà cửa phòng khách mở toang, thấy mẹ đang ngồi uống nước chè:
– Sao mẹ lại đến đây? Lành đâu rồi?
Đặt mạnh chén nước xuống, mẹ Dũng liếc lên nhìn:
– Mày ăn phải bùa mê, thuốc lú của nó rồi. Càng ngày càng ngu. Thay quần áo đi xem mặt với tao, tao hẹn người ta rồi. Còn riêng con Lành mày đừng mơ tưởng đến nó nữa, tao vừa đuổi nó đi xong….
Dũng tẳng lờ trước lời nói của mẹ, nhưng nghe đến câu: “Lành vừa đi xong” thì cả người nóng bừng lên…
Chạy thục mạng lên phòng Lành. Tủ quần áo chống trơn không còn một bộ. Chăn gối xếp gọn gàng. Dũng sững người ngồi bệt xuống giường, tay vội vàng móc điện thoại trong túi quần.
1 cuộc gọi đi…2 cuộc gọi đi…Rồi đến 7 cuộc gọi đi…
Mà đầu dây bên kia vẫn kiên nhân với câu nói: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
“Bốp…”
Chiếc điện thoại đắt tiền bị Dũng ném thẳng cửa, vỡ tan tành….
Mẹ Dũng nghe tiếng động, chạy lên mà giật mình. Chưa bao giờ thấy con trai như thế này. Ngày Dũng li hôn với Thu, dù Cốm còn nhỏ, công ty đang gặp nhiều khó khăn nhưng Dũng cũng chưa từng kêu ca câu gì. Quá lắm thì chỉ ngồi đờ trong phòng một lúc rồi lại ra…
– Nhanh lên còn ngồi đấy à? Con kia nó đi rồi càng rảnh nợ chứ sao…
– Mẹ về đi. Đừng quản chuyện của con nữa…
– Ơ cái thằng này, tao làm gì cũng chỉ muốn tốt cho mày thôi mà…
Hai mắt Dũng đỏ ngầu, đứng phắt dậy:
– Tốt cho con, hay để thỏa mãn ước muốn trong mẹ?
– Mày đừng láo nhé!
– Con có láo cũng do mẹ dưỡng ra. Cuộc sống của con sẽ từ nay sẽ do con quyết định. Nói để mẹ biết, sẽ không có bất cứ cuộc gặp mặt hay đám cưới nào xảy ra theo ý mẹ đâu. Con sẽ đi tìm Lành, trả lại chức vụ này cho bố để mẹ vừa lòng…
– Mày điên rồi con ạ…
– Con đang điên đây. Mẹ là mẹ của con vậy mẹ có biết con trai mẹ cần gì không?
– Đàn ông ai chẳng cần sự nghiệp…
Dũng cười khinh trước lí luận vô căn cứ của mẹ:
– Mẹ về đi, đừng nói nữa….
Lành rời khỏi nhà Dũng bắt xe về luôn quê…
Nhìn thấy bố, tự dưng tủi thân bật khóc như đứa trẻ con…
Bố Lành không hiểu chuyện gì, chỉ biết vỗ nhẹ vào lưng con gái:
– Về là tốt rồi…về là tốt rồi…
– Bố ơi. Con mệt mỏi quá…
– Không sao đâu. Dọn về với bố đi con, đừng lên thành phố nữa…
– Con bị mất việc rồi…
– Mất việc này thì tìm việc khác. Cuộc sống là thế mà, có mấy ai được suôn sẻ đâu. Nói cách khác, đời là cuộc đấu tranh liên tục, nó luôn được cải biên với những khó khăn mới. Chúng ta sẽ chiến thắng nhưng bao giờ cũng phải trải giá..
___
Hai tháng sau..
Dũng ngồi nấp trong phòng, xung quanh toàn những vỏ chai rượu ngoại đắt tiền…
Cả khuôn mặt hóp lại, không còn vẻ thâm trầm nghiêm túc như ngày nào nữa…
Lăn lội khắp nơi tìm Lành trong thời gian qua, nhưng không có kết quả. Lành như biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của Dũng…
Cốm dắt tay mẹ đứng trước phòng bố:
– Mẹ vào bảo bố đừng uống rượu nữa. Cốm bảo mãi mà bố không nghe….
Thu gật đầu, nói Cốm lên phòng trước rồi tự mình bước vào trong…
Giằng mạnh chai rượu Dũng đang uống dở:
– Anh cứ thế này đến bao giờ? Cô ta có quay lại không?
Dũng đẩy tay Thu ra:
– Em kệ anh, đừng quan tâm…
– Em không quan tâm, nhưng anh nhìn lại mình lúc này xem. Còn ra hình thù gì nữa không? Em thừa nhận em quay về đây vì muốn cho Cốm một gia đình hạnh phúc. Nhưng em sai rồi, sai ngay từ khi bắt đầu. Bây giờ em muốn buông tay thì anh lại như thế này, anh bảo em làm sao yên tâm giao Cốm cho anh…
– Nhưng cô ấy không về nữa…
Thu nghe mà lòng nhói đau, có lẽ đúng như lời Lành nói. Đối với Dũng, mình bây giờ chỉ mãi mãi là quá khứ…
Buông tay thôi…
Một lần đã đủ rồi, trong tình yêu không gì đau khổ hơn hai chữ “đã từng”
Ngang qua phòng con gái, Thu đẩy cửa bước vào…
Cốm thấy mẹ khóc, nhẹ nhàng đưa hai tay lên lau nước mắt cho mẹ. Giọng nói buồn buồn:
– Bố mắng mẹ à?
Thu lắc đầu:
– Không. Mẹ vừa bị con muỗi bay vào mắt thôi….
– Mẹ nói thật không?
– Thật mà. Mẹ lừa Cốm làm gì?
Cốm im lặng nhìn mẹ, rồi lại ngập ngừng hỏi:
– Mẹ ơi. Cô Lành không về đây nữa hả? Bà ngoại bảo con không được tốt với cô ấy. Nếu không bố sẽ không đón mẹ về đây nữa…
– Thế con có nhớ cô Lành không?
– Có chứ. Nhưng con không dám nói, sợ bà với mẹ buồn…
– Không đâu. Mẹ sẽ tìm cô Lành về giúp con…
– Mẹ không giận cô Lành à? Cô ấy thích bố đấy…
– Sao con biết?
– Con hỏi cô ấy rồi…
Thu hơi khó hiểu. Sao tự nhiên Lành lại thừa nhận có tình cảm với Dũng trước mặt Cốm?
Cô ấy không biết làm như vậy rất bất lợi với mình sao?
Một người phụ nữ cần bao nhiêu can đảm ngồi trước con riêng của ck, thẳng thắn công khai tình cảm với bố chúng nó?
– Cốm ơi. Nếu sau này mẹ phải đi làm việc xa nhà, thì con phải ngoan ngoãn nghe lời bố nhé!
Cốm cầm chặt tay mẹ:
– Mẹ hứa không đi nữa rồi mà…
– Nếu không đi, mẹ sẽ không thực hiện được ước mơ của mình. Giống như bây giờ Cốm không chịu đi học, thì sẽ không được làm bác sĩ…
– Cốm không cho mẹ đi đâu. Có đi cũng phải cho Cốm đi với…
Thu hốt hoảng:
– Không được đâu Cốm ơi. Chỗ mẹ làm lạnh lắm, nhỡ sang đó Cốm ốm thì sao?
Cốm òa khóc to:
– Con không sợ. Con chỉ cần mẹ thôi…
– Nhưng con đi bố sẽ buồn lắm. Còn cả cô Lành nữa, cô ấy cũng rất quý con mà…
– Nhưng cô ấy giận con rồi, cô ấy không về đây với con nữa đâu…
Thu nhìn con gái, mà bỗng dưng tim như bị ai đó bóp nghẹt. Lòng nặng trĩu, cuối cùng cũng không đành lòng để hai mẹ con mỗi người một phương nữa…
Đêm hôm đó về nhà Thu khóc rất lâu. Khóc cho mối tình đầy day dứt trong quá khứ. Khóc cho hiện tại không giống như mơ…
Oán hận được gì?
Cố chấp được gì?
Cuộc sống luôn đổi thay từng ngày từng giờ, không ai trong chúng ta có thể thay đổi được điều ấy. Nhưng có một điều chúng ta có thể làm được đó là lựa chọn cách sống cho mình…
____
Ngày hai mẹ con đi, Dũng đích thân đưa hai mẹ con ra tận sân bay….
Thu nhìn Dũng, lặng lẽ lên tiếng:
– Em đi đây…
Dũng gật đầu:
– Hai mẹ con đi đường cẩn thận. Sang đấy Cốm nhớ phải chăm gọi điện về cho bố nhé…
Cốm mếu máo:
– Con nhớ rồi…
Lôi con gấu bông màu hồng từ trong balo, dúi vào tay bố:
– Khi nào gặp cô Lành bố bảo cô cho Cốm xin lỗi. Cốm sai rồi, khi nào mẹ rảnh mẹ đưa Cốm về thăm cô sau…
Dũng xoa đầu con gái:
– Cốm ngoan lắm, cô Lành không trách Cốm đâu…
Dũng nói mà Thu không khỏi áy náy:
– Em xin lỗi, nếu không phải tại em đưa cho mẹ xem mấy bức ảnh đó, rồi nói lăng không kiềm chế thì Lành sẽ không bỏ đi như thế…
– Ai đúng, ai sai giờ em nói cũng có ích gì?Anh trách em thì chuyện vẫn thế thôi…
– Lành là cô gái tốt, nếu có cơ hội mong anh đừng bỏ lỡ. Em chúc anh hạnh phúc, đây là lời thật lòng. Hai chúng ta có duyên không có phận, cũng đành chỉ biết thuận theo số trời…
Dũng nhìn hai mẹ con bước vào cửa soát vé. Bóng lưng cô độc, gượng cười một mình…
___
Một tháng nữa lại trôi qua…
Tiệm hoa tươi Thu Thủy…
Lành bất ngờ gặp lại Cường (ck cũ), hai người không hẹn mà cười rất tươi:
– Trái đất tròn thật. Hay tôi và cô có duyên nhỉ?
– Có duyên với anh, tôi không dám nhận đâu. Tha cho cái mạng nhỏ của tôi đi…
Cường khoái chí cười sặc sụa:
– Gần 2 năm qua cô sống thế nào?
– Bình thường, lặng lẽ thôi. Ban đầu làm giúp việc cho người ta nhưng mới nghỉ rồi. Cũng may Thủy thu nhận, cho về đây gói hoa…
– Có cần tôi giúp gì không?
Lành phẩy tay:
– Không cần đâu. Tôi vẫn lo được. Anh với Nam thế nào rồi?
– Cũng xuôi xuôi rồi. Bố mẹ không ngăn cản nữa, đang tính sang năm sau hai đứa xây nhà riêng.
– Vậy hả? Chúc mừng anh nhé. Gửi lời hỏi thăm của tôi đến bố mẹ và chị Mai nữa…
– Oki. Hoa gói xong chưa? Tôi về luôn đây. Mà cô còn lưu số điện thoại của tôi không? Khi nào cần còn có cái mà gọi…
– Vẫn con lưu. Anh về đi. Khi nào cưới nhớ mời tôi…
Cường về được nửa tiếng thì Thủy (chủ tiệm hoa) cũng sang….
– Chị Lành ơi, giờ em chuẩn bị đi sinh nhật bạn. Chị gói nốt vài đơn hẹn trước thôi, rồi đóng cửa tiệm về sớm nhé!
Lành cười trêu:
– Bảo sao ăn mặc sành điệu thế…
Thủy đỏ mặt:
– Đi với bồ thì phải khác chứ…
– Vậy cơ á. Cho chị chiêm ngưỡng nhan sắc bồ cô phát…
– Lát nữa anh ấy đến, em giới thiệu luôn….
Bên lề đường chiếc ô tô trắng không biết đỗ ở đấy từ lúc nào…
Cửa xe mở ra, Mạnh mặc áo sơmi xanh quần Jean nhìn Thủy cười…
Thủy nháy mắt Lành ra hiệu:
– Bạn trai em đấy, chuẩn soái ca chưa?
Mạnh bước vào lịch sự cúi đầu chào Lành:
– Em chào chị…
Lành ngẩng đầu lên, Mạnh giật mình:
– Ơ chị Lành…
Lành bất ngờ:
– Em biết chị à?
– Biết chứ. Anh Dũng đang đi khắp nơi tìm chị ba tháng qua đấy. Ngày chị bỏ đi, em thấy anh ấy cãi nhau với mẹ trận to lắm. Còn không đến công ty làm cả tháng trời, bố nói mãi cũng chẳng được…
Lành cố kìm nén xúc động, khi nghe đến tên Dũng:
– Giờ anh ấy khỏe không?
– Cũng không khỏe lắm, Cốm thì theo mẹ sang Anh rồi. Căn nhà to thế có mỗi mình ở, cũng chẳng vui vẻ gì…
Lành trố mắt hỏi lại Mạnh:
– Cốm với mẹ sang Anh rồi á? Sang lúc nào thế?
– Cũng phải cả tháng rồi chị ạ…
– Nhưng sao chị không nhớ ra em nhỉ?
Mạnh mất tự nhiên:
– Em là em trai cùng cha khác mẹ với anh Dũng. Trước có gặp qua chị mấy lần rồi, nhưng lần nào cũng tránh mặt. Nên chị không biết em là đúng thôi…
Thủy đứng bên nhìn hai người nói chuyện, ngạc nhiên lắm:
– Anh và chị quen nhau hả?
Mạnh gật đầu, rồi lại lắc:
– Anh biết chị ấy, nhưng chị ấy chắc không biết anh đâu…
– Em giúp chị đừng cho anh Dũng biết chị đang ở đây được không?
– Anh Dũng yêu chị thật lòng đó, nhìn cái cách anh ấy đi tìm chị ai cũng hiểu…
– Biết là thế nhưng giữa bọn chị còn có khoảng cách không thể lấp được đâu…
– Chị lo về mẹ hả? Giờ anh Dũng không nói chuyện với mẹ đâu. Thời gian làm trên công ty và ở các quán bar uống rượu còn nhiều hơn thời gian anh ấy ở nhà…
Lành thở dài thườn thượt:
– Có những người mình yêu mà không thể gần được. Và cũng có những người yêu mình nhưng không thể ừ được…
Thủy thấy đôi mắt Lành đầy tuyệt vọng, bất lực, kéo nhẹ áo Mạnh:
– Chị ấy đã nói vậy, thì anh cố giúp đi. Em tin những người có duyên dù đến chân trời, góc biển cũng sẽ tìm thấy nhau…
Nhẹ nhàng cảm ơn Thủy mà lòng Lành nhói đau…
___
Riêng về phần Trang trong trại giam, bắt đầu có những biểu hiện của bệnh tâm thần. Không tiếp xúc với ai, thi thoảng còn tự dưng gào hét giữa đêm…
Thế mới bảo luật nhân quả luôn tồn tại. Và không một tội ác nào, có thể thoát khỏi bản án lương tâm…
____
Mạnh về nhà trằn trọc mãi không ngủ được…
Dũng là anh trai mình, chứng kiến anh trai hàng ngày làm bạn với rượu càng khó chịu hơn. Cuối cùng cũng quyết định gọi cho Dũng…
Chuông reo inh ỏi một hồi Dũng mới bắt máy. Giọng nói khàn khàn, tiếng nhạc sập sình vẫn còn vang vọng:
– Alo….
– Anh đang ở bar ạ?
– Thì làm sao?
– Ở quán nào, em có chuyện muốn nói với anh..
– Giờ tôi không rảnh, có gì để mai lên công ty nói…
– Nhưng chuyện này quan trong lắm. Em không dám dấu…
Dũng gắt lên:
– Cậu là đàn ông mà lèo nhèo mãi thế…
Định tắt máy, thì Mạnh vội nói:
– Em biết chị Lành đang ở đâu…
“Choang…”
Ly rượu ngoại trên bàn Dũng, rơi thẳng xuống sàn. Dũng ghì chặt điện thoại rít lên:
– Ở đâu. Mau cho tôi địa chỉ…
– Chị ấy đang làm ở quán hoa tươi Thu Thủy. Số nhà 110, Đường X. Em hứa với chị ấy không nói cho anh biết rồi. Mai anh đến, đừng khai em ra nhé…
– …(im lặng)
“Tút…tút…”
Cuộc gọi kết thúc không cho Mạnh thời gian nói thêm câu gì…
Chiều hôm sau…
Lành đang cố kiễng chân lau nốt cái cửa kính. Không may chiếc ghế nhựa bị trượt, cả người ngã lăn ra đất…
Ngóc đầu dậy, một gương mặt quen thuộc đang tiến lại gần…
– Em còn muốn trốn đến bao giờ? Vì sao không tin tưởng anh? Rốt cuộc em coi anh là cái gì?
Lành cúi đầu ấp úng:
– Em xin lỗi…
Dũng nghiêm mặt, nhìn thẳng vào Lành:
– Anh không cần lời xin lỗi của em. Anh cần hành động chứng minh. Theo anh về nhà đi…
Bạn biết không?
Trên đời này người đàn ông tình nguyện vì bạn mà theo đuổi mọi thứ, chưa hẳn đã thật lòng yêu bạn. Bởi vì thứ mà anh ta theo đuổi được không hẳn thuộc về bạn.
Còn người đàn ông tình nguyện vì bạn mà từ bỏ tất cả mới là người thật tâm yêu bạn. Bởi vì những thứ mà anh ta vứt bỏ đều là những thứ thiết thực nhất gắn liền với cuộc đời anh ta…
Mọi việc trên đời này đều đã định sẵn, tôi luôn hi vọng bất cứ người phụ nữ nào cũng có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Kiên trì một chút, bao dung một chút. Tin tôi đi giá của hạnh phúc tuyệt vời hơn bạn nghĩ nhiều…❤
– HOÀN CHÍNH VĂN –
Chinh Hoàng.