Gái Hư Hoàn Mỹ

Chương 26: Biến chất, biến chất thật rồi a ~~


Bạn đang đọc Gái Hư Hoàn Mỹ – Chương 26: Biến chất, biến chất thật rồi a ~~

Gần tám giờ sáng, Dy ta đã bành trướng chễm chệ trước cổng nhà, ngồi hẳn lên vali xem điện thoại. Hôm trước Phong có rủ rê đi biển, bản thân cô cũng yêu biển đứ đừ, nên đồng ý ngay. Cô còn lôi theo cô bạn Ngọc đi chung, nhưng Ngọc còn nói sẽ dẫn theo một người, gọi là ra mắt.

Ra mắt thì chỉ có thể là bạn trai thôi nhỉ ? ….

***

Ít lâu sau, một chiếc ô tô hiệu Porsche màu trắng tiến tới, thắng kịt trước mặt tôi. Bước xuống từ ghế trợ lái là Ngọc, vẻ mặt cô nàng còn hoan hỉ vui sướng. Còn bên còn lại bước xuống, không ai xa lạ, chính là Viễn – vị bác sĩ trẻ đã chữa trị cho tôi.

Thảo nào dạo này nàng lơ tôi hẳn, hóa ra là nảy sinh gian tình với anh chàng này.

-Dy à. Bạn trai tao. – Ngọc lắc lắc tay tôi, chỉ Viễn.


-Rồi rồi. – Chuyện cô quen ai, tôi sẽ không xen vào.

-Anh phải chăm sóc nó cho tốt đấy, không thì cẩn thận với tôi. – Tôi quay sang Viễn hăm dọa. Gì chứ, Ngọc không chỉ một mà nhiều lần bị bọn con trai làm khổ, đổ hết bao nhiêu nước mắt cũng vì chữ tình. Tôi không muốn, thực sự không muốn.

Viễn có vẻ bất ngờ, gật gật đầu.

Thế thôi, lát sau anh đánh xe tới, không có gì bất ngờ với sự có mặt của Ngọc và Viễn, chỉ bảo tôi lên xe còn đi sớm.

Một tay kéo dây an toàn, tay kia tôi vẫn giữ điện thoại, nối earphonr cắm vào tai. Anh nhìn sang thắc mắc sao tôi không nói gì, thấy tôi đang bị công nghệ cuốn hút thì chỉ quay đi.

Thực ra tôi đang xem trận WWE của hai nữ đô vật tên tuổi, đều là những nhân vật tôi yêu thích. Bên tai vẫn truyền tới lời bình bằng tiếng Anh, camera quay liên tục, đòn ra rất khắc và máu lửa. Tôi yêu thích chương trình này từ nhỏ, thậm chí nhiều lúc còn muốn tham gia vào một trận đấu như thế.

Mãi một lúc, trận đấu đã hết, tôi cất điện thoại và ngáp một cái rõ dài, rồi quay sang nhìn anh. Ờm .. vẫn đẹp trai lạ.

-Gì đấy ? – Anh hỏi làm tôi giật mình.

-Có gì đâu.

-Ngắm anh. – Anh cười nhẹ và … đẹp trai.


-Ai nói. – Tôi chu chu miệng, bỗng chốc biến thành ngốc xít.

Anh không nói gì, chỉ cười.

Ngồi yên một lúc không chịu được, tôi bắt đầu động đậy tay chân, xem chỗ này xem chỗ kia. Không biết làm thế nào lại chen hẳn qua chỗ anh ngồi, ngẩng đầu lên thấy anh cười nham hiểm. Lúc đó mới vỡ lẽ, ôi thôi Dy ơi, thà cứ làm con nhỏ quái dị lạnh lùng cho rồi, bây giờ đến hình tượng cũng chẳng còn. Vừa khóc thầm vừa định rụt người về, nhưng anh đã đưa tay lên chắn lại, kẹp quả đầu của Dy đáng thương ở giữa, đưa tay xoa xoa rồi hôn chụt lên trán, sau đó mới cho phép tôi về chỗ.

Mặt đỏ ửng lên, thật là, cảm giác này… Tôi một mặt than thân trách phận, một mặt không ngừng lên án tên xấu xa kia dám đem hình tượng của tôi mà dìm xuống tịn biển. Đấm một cái không nhẹ vào vai phải anh, nhưng có lẽ chẳng hề hấn gì tới chàng thanh niên này, anh ta cười ra tiếng, đưa tay kéo tôi ngã người vào lồng ngực rắn chắc, mùi hương nam tính xộc vào mũi, mặt càng đỏ gay. Tiếng lầm bầm từ phía trên truyền xuống.

-Nghịch đủ chưa ? Ngồi yên cho anh.

Tôi khóc ròng, gì chứ, thả ra đi mà, cứ vầy mãi tôi sẽ bị biến chất mất.

-Biết rồi, thả em ra nha.


Anh đưa tay cốc đầu tôi một cái, mắt liếc nhìn đồng hồ, mở giọng :

-Ngủ đi.

Ra lệnh ? Với tôi à ? Không đời nào !! Tất nhiên chỉ là dám nghĩ trong đầu thôi. Nói ra khác nào tự sát. Ây, thực sự bị biến chất rồi, Dy lạnh lùng ngang ngược biến đâu mất tiêu rồi ? Trở về đi mà ~ Bây giờ là rất cần cái dũng cảm đó a ~~

Nói thì nói thế, chỉ một chốc tôi đã dựa đầu vào ghế ngủ thiếp đi. Cũng vì đêm quá thức tới tận khuya.

***

Cô gái tựa đầu vào ghế bao da ngủ mất, đôi mi đen đối lập với nước da trắng tạo nên vẻ đẹp cuốn hút. Chàng trai nhìn thấy, liền kéo chiếc áo lên đắp cho cô gái, ánh mắt ngập hạnh phúc. Chỉ còn hơn 20 cây số nữa là tới thành phố biển Vũng Tàu, có lẽ phải đi chậm một chút cho nàng ngủ yên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.