Bạn đang đọc Gai Hồng Mềm – Chương 67: Anh Phải Mát Xa Cho Tôi 2
Art: Weibo @族长夫人
Chương 63.2: Anh phải mát xa cho tôi
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Trợ lý làm theo yêu cầu của Lâm Tố, dùng tốc độ nhanh nhất đi mua trà sữa, sau đó mang cho Tầm Dĩnh.
Hiện tại đang là thời gian nghỉ ngơi sau giờ cơm trưa, Tầm Dĩnh đang nghỉ ngơi, trợ lý đưa trà sữa rồi nói: “Đạo diễn Lâm bảo em mua.”
Tầm Dĩnh đang xem video của bảo bối nhà mình, nghe trợ lý nói xong thì có hơi thụ sủng nhược kinh, nhận lấy nói: “Đây…!Cám ơn.”
Nói cám ơn xong, cô ấy nhìn xuống cốc trà sữa, cười hỏi trợ lý: “Sao tự nhiên lại mua cho tôi thế ạ?”
“Cũng không đặc biệt vì cái gì.
Chỉ là đạo diễn Lâm cảm thấy vừa rồi hơi hung dữ với chị, sợ chị bị ảnh hưởng đến tâm trạng.” Trợ lý giải thích một câu, sau đó nhìn thấy điện thoại Tầm Dĩnh đặt trên mặt bàn.
Màn hình điện thoại vẫn còn sáng, quả nhiên là ảnh của một đứa nhỏ.
Trợ lý cười nói: “Đạo diễn Lâm hỏi em có phải chị mới sinh con xong không, xem ra là đúng rồi này.”
Nhắc đến con, trên mặt Tầm Dĩnh hiện lên dịu dàng, sau đó lại hơi thất thần, cô ấy ngẩng đầu nhìn trợ lý, nói: “Đúng rồi.”
“Vậy thì chắc là đạo diễn Lâm cảm thấy phụ nữ sau khi sinh đi làm lại không dễ dàng gì.” Trợ lý cười nói, “Thật ra chị cũng không cần phải sợ chị ấy đâu, em và chị ấy đã hợp tác mấy lần, chị ấy chính là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, nhìn thì thấy hung dữ, tính khí không ra làm sao, nhưng mà chị ấy cũng rất tốt.”
Có thể nhìn ra Tầm Dĩnh vừa sinh con xong, rồi ngay lập tức không tiếp tục mắng người nữa.
Thậm chí vì sợ sau khi sinh tâm tư mẫn cảm vì mấy lời của mình mà suy nghĩ nhiều nên đặc biệt cho người mua trà sữa mang đến.
Sự thật là biểu hiện vừa rồi của cô ấy không phải của một nhân viên chuyên nghiệp.
Nếu là tổ phim bình thường, làm chậm trễ thời gian của mọi người như vậy, chưa biết chừng còn bị đuổi việc.
Dù sao thì thợ trang điểm thời buổi này cũng không thiếu.
Nhưng mà Lâm Tố không những không đuổi người, còn biết phụ nữ sinh con không dễ dàng gì, đặc biệt bao dung hơn với Tầm Dĩnh.
Lâm Tố đúng là một cô gái rất rất tốt.
Ý cười trong mắt Tầm Dĩnh theo lời khen về Lâm Tố của trợ lý hơi ảm đạm đi, cô ấy thoáng thất thần nhìn ảnh con mình trên màn hình điện thoại, nụ cười cũng trở nên nhợt nhạt.
“Đúng đó, tôi từng nghe người khác nói…”
“Tiểu Tạ!”
Tầm Dĩnh còn chưa nói hết câu, tiếng gọi của Lâm Tố “ngoài lạnh trong nóng” đã truyền đến, dọa cho anh chàng trợ lý mặt mũi tái mét.
Trợ lý cuống quýt chạy đi, trước khi phóng đi còn không quên quay đầu nói nhanh.
“Cái, cái đó, em đi trước đây, đạo diễn Lâm gọi em rồi!”
“Được.
Thay chị cám ơn Lâm tiểu thư.”
“Được ạ.” Một giây sau, trợ lý như được gắn thêm tên lửa dưới chân phóng vút ra ngoài.
–
Một ngày công tác với cường độ cao kết thúc, Lâm Tố cảm giác cơ thể và tinh thần của bản thân sắp vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.
Công việc quay phim này giống như một con quay không thể dừng lại, liên tục phải dùng thể lực, dùng trí nhớ, chờ đến khi công việc kết thúc vào chiều tối, Lâm Tố có cảm giác cơ thể này đã không còn là của mình nữa.
Cô gắng gượng kéo lên tinh thần ngồi xem lại các phân cảnh của buổi chiều, kết thúc phần công việc của một ngày hôm nay.
Sau đó cô lấy điện thoại ra, thật nhanh gọi cho Đào Mục Chi.
Bình thường cô đều ở trạng thái vô công rồi nghề, thích nghỉ ngơi lúc nào thì nghỉ ngơi, thậm chỉ có thể có ngày nào không thích làm thì nghỉ luôn, có thừa thời gian làm phiền Đào Mục Chi.
Mà hôm nay quay phim nguyên một ngày, Lâm Tố đến một giây cũng không trích ra được, thời gian đâu mà gọi cho Đào Mục Chi.
Vậy mà Đào Mục Chi cũng không gọi cho cô.
Tên đàn ông thối tha này!
Lâm Tố cầm điện thoại gọi cho Đào Mục Chi, rất nhanh có người tiếp nghe.
“Bận xong rồi?”
Lâm Tố: “…”
Cô vốn muốn dùng dồn nén tích tụ trong lòng bạo phát một lần, mắng Đào Mục Chi cả một ngày không gọi cho mình, nhưng mà Đào Mục Chi như đã dự tính từ trước, một câu “bận xong rồi?” đã thành công chặn đầu cô, cứ như là vì hắn sợ làm phiền công việc của cô, cũng giải thích luôn vì sao cả ngày hôm nay không gọi cho cô.
“…” Lâm Tố nuốt quả pháo xịt vào bụng.
“Bận xong rồi.” Lâm Tố không có gì để phát hỏa đáp một tiếng.
Nhưng cô vẫn không cam tâm, cắn cắn môi rồi nói: “Cứ cho là anh sợ làm phiền tôi đi, vậy thì gửi tin nhắn là được.
Anh không lo lắng cho tôi xíu nào à?”
“Cô cũng đâu còn là con nít, lần đầu tiên làm cái gì cũng phải có ba mẹ xúm vào hỏi han.” Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: “…”
Tôi cảnh cáo anh, anh còn dùng cái giọng điệu đấy nữa thì chúng ta không xong với nhau đâu!
Lâm Tố vừa khó chịu vừa tức giận, cô không muốn nói chuyện với Đào Mục Chi nữa.
Nhận ra sự trầm mặc của cô, Đào Mục Chi cởi đai an toàn, mở cửa bước xuống xe.
“Bận xong rồi thì ra đây đi.” Đào Mục Chi nói, “Tôi đậu xe ở bên ngoài.”
Lâm Tố: “!!!”
“Anh, anh ở đó làm cái gì?” Lâm Tố hỏi.
“Chiều nay không có việc gì nên xin nghỉ nửa ngày.
Xin nghỉ nửa ngày rồi lại thấy không có việc gì để làm nên tiện đường qua đây nhìn xem.” Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: “…”
Lâm Tố cúi đầu nhìn mũi chân, hai ngón cái đụng vào nhau, lại đụng vào nhau, chờ đến khi cô ngẩng đầu, trong mắt đã được ánh sáng lấp đầy.
Cô muốn cười, nhưng vẫn nén lại trong lòng, ngoài miệng không hài lòng hỏi: “Ồ? Đến đây xem cái gì hả?”
Cô như một con hồ ly nhỏ truy vấn, Đào Mục Chi cũng theo ý cô, khiến cô càng vui vẻ.
“Xem cô.”
Lâm Tố vui vẻ.
“Tôi cũng không phải là con nít nữa, lần đầu làm đạo diễn còn cần anh tới xem à?” Lâm Tố dùng đúng câu nói vừa rồi của Đào Mục Chi ném lại cho hắn.
Mà nghe cô nói xong, bên kia không nghe thấy tiếng của Đào Mục Chi nữa, nhưng Lâm Tố lại nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Tiếng cười này rất kỳ diệu, cô nghe thấy, cảm giác như được nạp điện.
Cơ thể và tinh thần vốn rệu rã một lần nữa tràn đầy năng lượng.
Lâm Tố chớp chớp mắt, đại nhân đại lượng không tiếp tục truy cứu Đào Mục Chi nữa.
Đào Mục Chi đang đợi ở bãi đỗ xe, cô cũng phải nhanh qua đó mới được.
Nhưng không phải là cô sợ Đào Mục Chi chờ lâu đâu, chẳng qua là do cô đói bụng thôi! Hôm nay cô bận rộn cả một ngày, còn chưa ăn được cái gì đàng hoàng.
“Hôm nay tôi phải ăn ba bát cơm, buổi trưa bận đến nỗi không ăn được cái gì ra hồn cả.” Lâm Tố đi về phía văn phòng, muốn lấy vài món đồ trước khi đi.
“Được.” Đào Mục Chi nhẹ giọng đáp.
“Ăn cơm xong tôi không đi bộ đâu, hôm nay bận cả một ngày, lưng eo đều đau, còn khó chịu nữa.” Lâm Tố oán giận.
“Được.” Đào Mục Chi lại đáp một tiếng.
“Anh phải mát xa cho tôi.” Lâm Tố được một tấc lại tiến thêm một thước.
“Được.” Đào Mục Chi lại đáp.
Hôm nay Đào Mục Chi đúng là dễ nói chuyện nha, Lâm Tố nghĩ đến đây, thừa thắng xông lên.
“Vậy thì mai tôi không muốn đi leo núi nữa.”
“Không được.”
“…”
–
Lâm Tố vừa nói chuyện điện thoại với Đào Mục Chi, vừa dọn qua bàn làm việc, lấy đồ xong, cô cầm điện thoại rời khỏi văn phòng.
Cô còn đang thảo luận với Đào Mục Chi về thực đơn cho tối nay, cửa văn phòng mở ra, bên ngoài đã có một thợ trang điểm đứng chờ sẵn.
“Lâm tiểu thư.” Tầm Dĩnh mỉm cười lên tiếng.
Lâm Tố nhìn Tầm Dĩnh, không biết cô ấy đến đây làm gì, cô khẽ gật đầu, lại cảm thấy Tầm Dĩnh tìm đến mà mình còn tiếp tục nói chuyện với Đào Mục Chi thì không quá phải phép, bèn nói với Đào Mục Chi ở đầu bên kia: “Tôi có chút việc, cúp trước.”
Đào Mục Chi đáp một tiếng, Lâm Tố cúp máy.
Cô nhìn Tầm Dĩnh, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Tầm Dĩnh nói, “Tôi đến là vì muốn cám ơn cốc trà sữa kia.”
Nghe đến đây, Lâm Tố mặt không đổi sắc gật đầu nói: “Không cần khách sáo.”
Nói xong, Lâm Tố gật đầu với Tầm Dĩnh, định lách qua cô ấy rời khỏi đây.
Nhưng Tầm Dĩnh lại gọi cô lại: “Tôi cũng mua một cốc đáp lễ.”
Lâm Tố: “…”
Gì cơ?
Lâm Tố dừng chân quay đầu, phát hiện Tầm Dĩnh cũng đang cầm một cốc trà sữa trong tay, lúc cô quay đầu, Tầm Dĩnh đã đi lên, cười đưa cốc trà sữa cho cô.
Trà sữa vẫn còn ấm, chất lỏng màu nâu nhạt bao lấy hạt trân châu đen, nhìn màu này Lâm Tố cũng đã đoán được là trà sữa vị gì.
“Trân châu caramel.” Tầm Dĩnh cười nhìn cốc trà sữa đã được cô nhận lấy, nói một câu.
Nói xong, cô ấy đưa mắt nhìn Lâm Tố, nói: “Tôi cũng thích trân châu caramel, ông xã nhà tôi nói màu mắt của tôi rất giống với vị trà sữa này.”
Lâm Tố đưa mắt nhìn cô ấy.
Sáng nay lúc Lâm Tố gọi thợ trang điểm, cô ấy từ trong đám đông đi ra, cô cũng chỉ nhìn thoáng qua cô ấy chứ không nhìn kỹ.
Hiện tại cách nhau một khoảng cách gần, Lâm Tố rốt cuộc thấy được rõ ràng tướng mạo của cô ấy.
Tầm Dĩnh cũng không tính là rất xinh đẹp, nhưng có một đôi mắt rất sáng.
Đôi con ngươi màu trà đậm, rất giống với của cô.
Lâm Tố nhìn cô ấy, không biết là vì đôi mắt hay vì trà sữa trân châu caramel, trái tim đã đóng băng từ lâu bỗng có một khoảnh khắc nào đó khẽ động.
Trong tích tắc khi lớp niêm phong kia có dấu hiệu bị xé ra, Lâm Tố vô thức muốn chạy trốn.
Bởi vì cô cảm giác được, dường như người phụ nữ trước mắt này đang muốn bóc ra tầng thống khổ đã bị cô niêm phong ở nơi sâu nhất kia.
Nhưng cô không kịp chạy trốn.
Bởi vì trước khi cô kịp chạy trốn, Tầm Dĩnh đã cắt đứt “tay chân” của cô.
“Tôi nghe được từ ông xã rất nhiều chuyện về cô.” Tầm Dĩnh nói.
Cơ thể Lâm Tố cứng ngắc như một cỗ máy, cô nhìn Tầm Dĩnh, lên tiếng: “Ông xã?”
“Đúng, ông xã của tôi.” Tầm Dĩnh nói, sau đó nhìn Lâm Tố nở một nụ cười nhợt nhạt.
“Anh ấy tên là Đông Loan.”
Cái tên này được gọi ra, cốc trà sữa trân châu trong tay Lâm Tố rơi xuống đất..