Gai Hồng Mềm

Chương 21


Bạn đang đọc Gai Hồng Mềm – Chương 21


Về đến nhà của Lâm Tố, Đào Mục Chi thả cô xuống giường.
“Đào Mục Chi!” Lâm Tố muốn vọt dậy, nhưng vì sốt cao nên lại ngã về giường.

Cho đến khi cô giãy dụa hồi lâu, chậm như rùa ngồi được dậy, Đào Mục Chi ở bên cạnh đã đi mất.
Lâm Tố nhanh chóng xuống giường, từ trong phòng ngủ đi ra phòng khách.

Quả nhiên Đào Mục Chi đang ở phòng khách mở tủ lạnh của cô.
Lâm Tố: “…”
Tuy Lâm Tố là bệnh nhân, nhưng chỉ cần có mặt Đào Mục Chi thì cô lại ở trạng thái hừng hực sức chiến đấu, cô lê cái thân xác nặng nề đến trước tủ lạnh, chất vấn hắn.
“Anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết Đào Mục Chi, hiện tại anh đang xâm nhập trái phép vào nhà tôi, bây giờ tôi có thể lập tức gọi cảnh sát đến bắt anh!”
Lâm Tố đứng bên cạnh hùng hổ nói, Đào Mục Chi lại không nhấc mắt lấy một cái, hắn đánh giá bên trong chiếc tủ lạnh hai cánh sang trọng của nhà cô, ngoại trừ rượu thì không còn gì khác.
Đóng cửa tủ lạnh, Đào Mục Chi hỏi: “Muốn ăn gì?”
Lâm Tố đang tìm điện thoại chuẩn bị báo án: “Cái gì ăn gì?”
Đào Mục Chi nhìn cô, hỏi: “Đói không?”
Lâm Tố: “…”
Đương nhiên là đói! Vốn dĩ là ra ngoài để ăn cơm, nhưng vì nhìn thấy Đào Mục Chi, lại thêm một loạt chuyện sau đó nên cô đã quên béng mất chuyện này.
“Không đói.” Lâm Tố đáp.
“Không đói thì đến nhà hàng làm gì?” Đào Mục Chi hỏi.
Lâm Tố: “…”
Cần anh quản à!
Đào Mục Chi không đợi cô trả lời, hắn đưa tay đặt lên cái trán cô.

Lòng bàn tay của người đàn ông mát lạnh nhẵn nhụi, đẩy lùi không ít nhiệt độ trên trán cô.
Lâm Tố bực mình hất tay hắn ra, nói: “Làm cái gì…”
Giây tiếp theo, Lâm Tố bị Đào Mục Chi bế lên.
Lâm Tố hiện tại rất giống với một cốc trà sữa trân châu, Đào Mục Chi bế cô lên, “trân châu” ở đáy cốc này dốc ngược, cảm giác như mạch máu trong người đều đứt phựt rồi.
Cái đầu của Lâm Tố lúc nặng lúc nhẹ, bị Đào Mục Chi ôm lên nhưng lại không có sức phản kháng, chỉ có thể điên tiết mà gào.
“Đào Mục Chi, anh thả ra! Tôi cho anh ôm à? Thả tay, thả tay cho tôi…!Á!”
Lâm Tố lại bị thả về giường.
“Đào Mục Chi…” Lâm Tố lồm cồm bò dậy.
Cô còn chưa kịp ngồi dậy, Đào Mục Chi đã kéo chiếc chăn bên cạnh quấn quanh người cô.
Lâm Tố bị quấn thành một chiếc bánh ú mất đi năng lực hành động, chỉ lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp chết người, đôi mắt hồ ly hung hăng lườm Đào Mục Chi.

Cô vốn đã sốt cao, chống cự với Đào Mục Chi như thế chẳng mấy chốc khuôn mặt đã đỏ bừng.

Lâm Tố khi ốm có một loại yếu đuối mang theo nguy hiểm và sắc bén có thể câu hồn người.
Giống như đóa hồng đặt trong chiếc hộp thủy tinh.
Đào Mục Chi dời ánh mắt đang dừng trên khuôn mặt cô, nói: “Nếu cô không nói muốn ăn gì thì tôi sẽ tùy tiện làm.”
Lâm Tố: “…”
Anh muốn làm cái gì?
Trong lúc đầu óc Lâm Tố loạn tùng phèo, nghĩ bậy nghĩ bạ, Đào Mục Chi đã rời khỏi.

Đào Mục Chi ra khỏi nhà Lâm Tố, đến gần đó mua thuốc hạ sốt và thuốc cảm.

Tiếp đó, hắn đến siêu thị bên cạnh mua nguyên liệu nấu ăn và gạo.

Mua xong xuôi, mười lăm phút sau hắn về đến nhà Lâm Tố.
Mãi đến tận khi Đào Mục Chi đi rồi Lâm Tố mới nghĩ ra “làm” trong miệng Đào Mục Chi là nấu cơm.

Cô quấn chăn đi ra cửa nghe ngóng, tiếng thang máy tinh một tiếng vang lên, Lâm Tố lại quấn chăn phi về giường.
Đào Mục Chi xách đồ đi vào nhà, đặt ở phòng khách, sau đó quay vào phòng ngủ.

Bên trong phòng ngủ, Lâm Tố vẫn còn quấn chăn kín mít nằm trên giường, như một con chim nhỏ tức giận nhìn hắn.
Bình thường cô đều là xinh đẹp tỏa sáng, bây giờ tức giận lên bỗng có mấy phần đáng yêu.

Trong mắt Đào Mục Chi thoáng có ý cười khó thấy, hắn đi đến cạnh giường ngồi xuống.
Lâm Tố vừa rồi xem như đã hiểu ra Đào Mục Chi đang muốn làm cái gì.

Hắn thấy cô bị bệnh, muốn chăm sóc cho cô.

Cô chẳng thèm phần thiện tâm này của Đào Mục Chi, nhưng cô có thể lợi dụng cơ hội này hành hắn.
Đào Mục Chi vừa ngồi xuống, Lâm Tố lập tức kể tội của hắn.
“Đào Mục Chi tôi nói cho anh biết, tôi bị bệnh là vì anh ném tôi vào bồn tắm, anh…”
Không đợi cô kể lể xong, Đào Mục Chi đặt chiếc nhiệt kế đã được khử trùng bằng rượu vào miệng cô.

Lâm Tố bị chặn họng, nghe thấy Đào Mục Chi nói.
“Không phải tôi đang chịu trách nhiệm đây sao?”
Bởi vì bị ốm nên miệng đắng ngắt, Đào Mục Chi nói xong câu đó, Lâm Tố lại có cảm giác như vừa được bón cho một viên kẹo ngọt lịm.

Nếu Đào Mục Chi đã biết gánh trách nhiệm như thế, Lâm Tố cũng không tiếp tục từ chối hắn “chịu trách nhiệm” nữa.

Cô nằm trên giường như một bà lớn, nhàn nhã thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của Đào Mục Chi.
Đào Mục Chi lấy nhiệt kế ra xem, 38 độ, không thấp, nhưng vẫn trong tầm kiểm soát.

Hắn rời khỏi phòng ngủ, vào bếp chuẩn bị nấu cháo cho Lâm Tố.
Cháo nấu xong, Đào Mục Chi mang bát cháo vào phòng ngủ.

Hắn ngồi xuống cạnh giường, đưa cháo đã được làm nguội cho Lâm Tố, nói: “Ăn đi.”
Lâm Tố ngồi tựa vào đầu giường, không có sức nhìn hắn.
Bảo cô tự ăn thế nào hả? Đã nói là chịu trách nhiệm thì ráng mà làm cho ra dáng chịu trách nhiệm đi chứ! Có ai chăm sóc người ốm như thế không? Ốm gần chết còn phải tự ăn?
Lâm Tố ngồi im, một ngón tay cũng không nhấc, nói.
“Đút cho tôi.”
Lâm Tố nói xong, Đào Mục Chi cầm bát cháo, bình tĩnh nhìn cô.

Mấy giây sau, hắn rũ mắt cầm thìa lên, xúc cháo đưa đến bên miệng Lâm Tố.
Dễ vậy hả?
Tuy là Lâm Tố chưa được người ta chăm sóc bao giờ, cũng chưa từng chăm sóc ai, nhưng cô đã từng xem phim thần tượng.
Phải thổi cho nguội chứ!
Cháo đã đến bên miệng, nhưng Lâm Tố lại mím môi thật chặt, giương mắt nhìn Đào Mục Chi nói.
“Nóng.”
Bàn tay cầm thìa của Đào Mục Chi không nhúc nhích.
Đào Mục Chi là bác sĩ có tiếng, còn là bác sĩ tâm lý có tiếng, bình thường chỉ chẩn liệu và kê thuốc cho bệnh nhân, làm gì đã từng chăm sóc cho bệnh nhân như thế bao giờ? Lâm Tố không biết gia cảnh của Đào Mục Chi thế nào, nhưng nhìn cách ăn mặc của hắn thì cô cũng đoán ra không phải xuất thân bình thường, chắc chắn chưa bao giờ phải chăm sóc cho ai.
Chuyện này đối với Đào Mục Chi là một thách thức lớn, chuyện khác không nói, hắn vốn là người chưa bao giờ phải chăm sóc cho người khác, bây giờ bỗng nhiên phải làm, không nói là có biết chăm sóc hay không, riêng mặt tâm lý đã là một cửa khó.
Lâm Tố quan sát Đào Mục Chi ngồi đối diện vẫn không nhúc nhích, trong đôi mắt hồ ly xinh đẹp hiện ra đắc ý.

Thế nhưng cô còn chưa đắc ý được bao lâu, Đào Mục Chi nãy giờ nhìn chằm chằm cô bỗng nhiên bỏ thìa cháo vào miệng mình.
Lâm Tố: “???”
Đào Mục Chi luôn có thể ở lúc cô tưởng bản thân đã thắng đến nơi rồi làm ra những chuyện khiến cô khó mà tưởng tượng nổi.

Lâm Tố bị ốm, một ngày chưa bỏ gì vào bụng, vừa rồi Đào Mục Chi đưa thìa cháo đến bên miệng cái bụng của cô đã đói đến mức âm thầm reo.


Cô không dễ dàng gì mới nhịn được xuống cơn đói cồn cào từ chối thìa cháo này.

Cô vốn chỉ muốn bắt Đào Mục Chi thổi thổi, ai ngờ hắn lại không kiên nhẫn như thế trực tiếp ăn luôn cháo của cô.
Lâm Tố tức đến mức trước ngực cũng đau: “Đào Mục Chi anh làm cái gì thế hả! Tôi bảo cháo nóng chứ không bảo là không ăn, anh làm cái…”
Lâm Tố còn chưa nói xong, Đào Mục Chi đã nhét thìa cháo vào miệng cô.
Hóa ra vừa rồi Đào Mục Chi bỏ thìa cháo vào miệng không phải là muốn ăn luôn cháo của cô, mà là định dùng nhiệt độ cơ thể của mình làm nguội cháo cho cô.
Cháo vào đến miệng, như con cá nhỏ trôi tuột vào cổ họng cô.

Đào Mục Chi chắc chắn là lén lút ngậm kẹo, bởi vì Lâm Tố còn nếm ra được cả vị ngọt nhè nhẹ.

Ngọt ngào từ đầu lưỡi ngấm vào cổ họng, cuối cùng bị cô nuốt vào bụng.
Lâm Tố: “…”
Thấy lâm Tố nuốt miếng cháo này xuống, Đào Mục Chi nhìn cô, hỏi:
“Còn nóng không?”
Lâm Tố cảm thấy bản thân sắp bị nóng hỏng rồi.
Từ bé đến lớn cô chưa bao giờ thấy ai làm nguội như hắn, cô quá mức chấn động, chấn động đến mức mặt đỏ tai hồng.
“Hết, hết nóng rồi.” Lâm Tố nhỏ giọng nói.
Đào Mục Chi bèn cầm thìa một lần nữa xúc cháo lên, còn chưa đến bước tiếp theo, bát cháo trên tay đã bị cướp mất.
Bị người ốm tên Lâm Tố tay không thể nâng cướp mất.
“Tôi tự ăn.” Lâm Tố cả người bị thiêu đốt, nóng đến mức bực bội.
Cô cũng không biết vì cái gì lại bực bội, có thể là vì Đào Mục Chi cứ mãi không làm theo kế hoạch hoàn hảo cô nghĩ ra.
Lâm Tố tự mình cầm bát, sau đó giống một cô gái nhỏ ngoan ngoãn xúc từng thìa từng thìa cháo bỏ vào miệng.

Cô cúi đầu, trong miệng là cháo, hai má cũng phồng lên.
Đào Mục Chi nhìn cô một lát, sau đó đứng dậy đi ra ngoài lấy nước và thuốc cho cô.

Lâm Tố ăn cháo xong, Đào Mục Chi cầm chén nước và thuốc cảm cũng đã quay lại.

Sau khi gặp sự cố nho nhỏ vừa rồi, Lâm Tố hiện tại đặc biệt ngoan ngoãn, cầm cốc nước nhanh chóng nuốt thuốc vào bụng.
Đào Mục Chi thấy cốc nước vẫn còn hơn nửa, nói.
“Uống hết đi.”
Cô bị sốt, cơ thể dễ mất nước.
Bản tính chống đối khó mà lập tức thay đổi, Lâm Tố trừng Đào Mục Chi, trừng xong, cô cầm cốc nước ngửa đầu uống cạn.
Lâm Tố ăn xong cháo, uống xong thuốc, nước cũng uống hết rồi, bước tiếp theo chính là nghỉ ngơi thật tốt.

Đào Mục Chi đứng dậy dọn dẹp quanh phòng ngủ, Lâm Tố nằm cuộn tròn trong chăn nhìn hắn.
“Anh phải đi rồi?” Lâm Tố hỏi.
Đào Mục Chi nhấc mắt nhìn cô một cái.
Lâm Tố giống như bị hắn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng, vội thu lại ánh mắt, nói: “Anh muốn đi thì cứ đi đi, dù sao tôi ở nhà một mình cũng không sốt chết được.”
Nói xong, Lâm Tố như một đứa nhỏ giận dỗi, hất tung chăn ra.

Đào Mục Chi đang cầm cốc nước và bát cháo im lặng đối diện với ánh mắt của cô mười mấy giây, cuối cùng, hắn hơi mím môi, đặt cốc nước và bát cháo xuống đất.
Phòng của cô còn không có cả tủ đầu giường.
Đào Mục Chi cầm một góc chăn bị Lâm Tố hất ra, đắp lại cho cô, lại kéo lên đến cổ cô, sau đó mới nói.
“Tôi không đi, tối nay tôi ở đây trông cô.”
Tâm trạng và cơ thể khó chịu của Lâm Tố sau một câu này của hắn giống như khe suối nhỏ được dọn bỏ những vật cản, lại êm thuận chảy.

Nhưng dĩ nhiên cô sẽ không biểu hiện lên mặt tâm trạng đó.
“Hừ.” Lâm Tố vẫn còn chưa hết giận quay đầu đi, “Không phải là tôi ép anh đâu đấy.”
Góc chăn vừa được chỉnh lại theo động tác đó của cô trượt xuống, lộ ra cái cổ có mấy sợi tóc dính vào vì mồ hôi.
Như vậy là đã bắt đầu toát mồ hôi rồi.
Đào Mục Chi ngồi ở mép giường, nhìn Lâm Tố quay đầu nhìn ra cửa sổ, đáy mắt thoáng qua ý cười.

Hắn đưa tay khẽ sờ má cô, sau đó lại kéo góc chăn vừa bị trượt xuống.
Lâm Tố hơi thất thần.
Đào Mục Chi bao dung với cô như thế, mỗi động tác đều mang theo dịu dàng.

Được hắn quan tâm chăm sóc như thế, Lâm Tố có ảo giác mỗi động tác, biểu tình và lời nói ngắn gọn của hắn đều mang theo tình ý.
Lâm Tố quay đầu, nhìn vào mắt của Đào Mục Chi, cũng nhìn thấy ý cười hắn còn chưa kịp thu lại nơi đáy mắt.
“Vì sao anh phải làm mấy chuyện này cho tôi?”
Hắn từ chối lời tỏ tình của cô, khi được cô quyến rũ lại vô cảm ném cô vào bồn tắm.

Hắn không thích tâm hồn của cô, cũng không thích cơ thể cô.

Thế nhưng trong lúc cô vô cớ sinh sự, hắn lại phát hiện ra cô đang ốm đưa cô đi.

Chăm sóc cô, nấu cháo cho cô, đưa thuốc, nhắc cô uống nhiều nước, còn có thể dịu dàng chỉnh lại chăn cho cô.
Không đúng chút nào, mỗi một hành động việc làm của hắn đều quá mức mâu thuẫn.

Cô muốn biết, đến cùng là mâu thuẫn đó của hắn xuất phát từ đâu.
Lâm Tố hỏi xong, hàng lông mi của Đào Mục Chi khẽ run nhẹ.

Hắn hơi thu lại cảm xúc trong mắt, một lần nữa đối diện với cô, đã trở lại là bình đạm muôn thuở.
“Cô vì tôi mà bị ốm, cũng là cô yêu cầu tôi phải chịu trách nhiệm.” Đào Mục Chi nói.
Thế nhưng Lâm Tố không dễ bị lừa như thế, cô nhìn hắn, dáng vẻ không dễ dàng buông tha.
“Vậy anh hoàn toàn có thể ném tôi vào bệnh viện, bác sĩ ở bệnh viện còn có thể chăm sóc cho tôi tốt hơn anh gấp…”
Cô còn chưa nói xong, Đào Mục Chi đã cúi người hôn lên môi cô.
Hai mắt Lâm Tố mở lớn.
***.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.