Bạn đang đọc Gai Hồng Mềm – Chương 116: Lâm Tố Chúc Mừng Cháu Đã Khỏi Bệnh
Art: Weibo @天空安静-na
Chương 75: Lâm Tố, chúc mừng cháu đã khỏi bệnh
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Mẹ đồng ý đi thành phố A với cô, nhưng rời khỏi nơi đã sinh sống nửa đời không dễ như thế, đặc biệt bà còn là giáo viên, các thủ tục xin từ chức đều cần thời gian.
Bởi vậy Lâm Mộ Hoa không thể cùng Lâm Tố và Đào Mục Chi rời đi ngay lần này được.
Nhưng như vậy cũng tốt, Lâm Tố có thể quay về sắp xếp trước.
Trước khi quyết định xong sẽ đón mẹ đến thành phố A, Lâm Tố đã nhìn trúng một căn trong tiểu khu cách nơi cô ở không xa.
Bởi vì là căn hộ đầy đủ nội thất nên có thể trực tiếp vào ở.
Nếu mẹ không thích thiết kế của nơi này thì sau này cũng có thể trang hoàng lại.
Lâm Tố ưng ý nơi này chủ yếu là vì tầng một của nó có sân, có thể trồng hoa hay rau xanh gì đó, cũng có thể phơi quần áo hoặc phơi chăn, khá tương tự với căn nhà trước đây mẹ con họ từng ở.
Đưa mẹ đến một thành phố xa lạ, Lâm Tố hy vọng có thể dùng hết khả năng cho mẹ một cuộc sống thoải mái nhất.
Dù sao thì sau này thành phố A sẽ trở thành ngôi nhà mới của mẹ con họ rồi.
Cứ như thế, Lâm Tố lên kế hoạch xong đâu vào đấy chuyện của mẹ, mà Đào Mục Chi đưa cô đến quán bar một chuyến, những chấp niệm về ba trong lòng cô cũng đã được toàn bộ ký ức về hành trình của hai người đẩy đi xa.
Với Nam thành, với nơi cô sinh ra và lớn lên, Lâm Tố đã không còn lưu luyến gì nữa.
Sắp xếp xong chuyện của mẹ, công việc của Lâm Tố cũng càng ngày càng nhiều.
Chuyện Lâm Tố làm đạo diễn tổ B cho vừa truyền ra, chưa đến vài ngày, Đại Cương đã nhận được hơn mười lời mời.
Trong đó có không ít lời mời cho vai trò đạo diễn quay phim điện ảnh độc lập.
Giới giải trí này là nơi đề cao thực lực, chỉ cần có thực lực thì sẽ không lo không có công việc.
Lâm Tố không chỉ có thực lực, còn có danh tiếng.
Cô biết tuy bản thân đã có danh tiếng vững chắc trong giới nhiếp ảnh gia, nhưng với vai trò đạo diễn phim điện ảnh thì cũng chỉ có thể coi là chân ướt chân ráo mới bước vào nghề, trước mắt vẫn phải tham gia với vai trò hỗ trợ nhiều hơn nữa, tích lũy thêm kinh nghiệm.
Chờ tích được đủ kinh nghiệm rồi lại nghĩ đến độc lập cũng không muộn.
Huống hồ cô hiện tại vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh, dù có tin tưởng vào năng lực của bản thân, cô vẫn không dám nắm chắc với cảm xúc trong lòng mình.
Uông Giai Hoa cũng đã hết lần này đến lần khác nhắc nhở cô, nói cô đừng ôm đồm quá nhiều việc.
Bởi vì công việc quá dày đặc cũng sẽ mang đến những cảm xúc tiêu cực, tích lũy dần dần như thế, hoàn toàn không có lợi cho việc phục hồi của cô.
Lâm Tố ngoan ngoãn nghe theo lời dặn của bác sĩ, đúng ngày đến bệnh viện, đúng giờ lên giường đi ngủ.
Bởi vậy tinh thần luôn dồi dào sức sống, đầu óc sáng sủa, đến cả cô y tá trực ở quầy lễ tân cũng nói cô đã khác hẳn với trước đây rồi.
Thời gian chầm chậm trôi, Lâm Tố mỗi ngày một tốt hơn, chẳng mấy sẽ bước sang tháng mười một.
Mùa thu ở thành phố A rất ngắn, về cơ bản tháng mười một đã bắt đầu vào đông.
Sáng sớm Lâm Tố vẫn bị Đào Mục Chi kéo ra khỏi cái ổ chăn ấm áp lôi đi leo núi, trong cái gió lạnh thấu xương, Lâm Tố miệng đầy phẫn hận mà leo cho hết cái đống đất đó.
Leo xong rồi, hai người về nhà tắm rửa ăn cơm, sau đó cùng nhau đến bệnh viện.
Bước sang tháng mười một, lịch chẩn liệu của Lâm Tố cũng dần giảm xuống.
Từ một tuần ba buổi còn hai buổi, đến hiện tại đã rút ngắn còn một tuần một buổi.
Qua vô số buổi chẩn liệu, Lâm Tố đã không còn giữ lại một bí mật gì với Uông Giai Hoa.
Bà đã biết toàn bộ quá khứ của cô, bao gồm cả hiện tại.
Đương nhiên, không bao gồm chuyện cô và Đào Mục Chi ở chung.
Đến bệnh viện, Lâm Tố và Đào Mục Chi sẽ tách nhau ra ở thang máy, chờ cô bước vào thang máy, Đào Mục Chi mới vào một chiếc thang máy khác.
Hai người trên cơ bản là chân trước chân sau bước vào, chỉ là không đi cùng một thang máy, vẫn cực kỳ cẩn thận không để bị người khác nghi ngờ.
Bởi vì quan hệ trong quá khứ của hai người, Đào Mục Chi và cô phải kiêng kỵ.
Đương nhiên cũng không phải nói họ hiện tại không thể ở chung, vì giữa hai người thật sự chưa làm gì cả, Đào Mục Chi chỉ ở nhà cô làm bảo mẫu, chăm sóc cho cuộc sống của cô mà thôi.
Nhưng người khác sẽ không nghĩ thế, nếu như để bị phát hiện cô và Đào Mục Chi đang ở chung, chưa biết chừng còn nghĩ đến bước hai người có con rồi cũng nên.
Nghĩ thôi đã thấy phiền.
Khoảng cách và chừng mực như hiện tại vẫn là tốt nhất, không chỉ mỗi ngày được gặp Đào Mục Chi, còn không để cho kẻ khác nắm được nhược điểm.
Cứ như thế, Lâm Tố đi thang máy lên đến tầng trên cùng, sau đó bước ra, đi thẳng đến phòng khám của Uông Giai Hoa.
–
Lâm Tố đứng trước cửa, như thường lệ gõ hai cái.
Chờ nghe thấy tiếng đáp của Uông Giai Hoa truyền ra, Lâm Tố mới cười mở cửa, gọi một tiếng.
“Chào buổi sáng, giáo sư Uông.”
Khả năng giao tiếp của Lâm Tố đã tăng lên không ít, cô thuận tay đóng cửa, sau đó ngựa quen đường cũ đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, cái công tắc nói chuyện của Lâm Tố lập tức được bật lên: “Hôm nay lạnh thật đấy, ngồi trong xe còn tốt, vừa đi xuống là gió lạnh thấu đến tận xương.”
Lâm Tố nói xong, giống như nhớ đến cảm giác gió lạnh thấu xương kia, cơ thể khẽ run một cái.
Sau đó, chợt nhận ra Uông Giai Hoa đang nhìn mình, Lâm Tố bèn đưa mắt nhìn lại bà, trong mắt là trong suốt lấp lánh, đến nụ cười bên môi cũng tươi tắn rực rỡ.
Hôm nay Lâm Tố mặc một chiếc áo khoác ngoài màu kaki, bên trong là một lớp lót lông dê, kết hợp với quần đen dài.
Phong cách ăn mặc này, vừa đơn giản thoải mái lại vừa thời thượng, màu sắc cũng cực kỳ phù hợp với thời tiết mùa đông.
Đối với bệnh nhân tâm lý luôn ở trạng thái khép kín thì phần lớn sẽ lựa chọn mặc tối màu.
Trạng thái tâm lý tăm tối, lại kết hợp với quần áo như thế sẽ khiến cả người họ toát ra hơi thở trầm lặng đầy tang tóc.
Hôm nay quần áo trên người Lâm Tố không tính là quá sáng, nhưng phong thái của cô đã đủ rực rỡ, thậm chí khiến cho bộ quần áo này rực rỡ theo.
Ngồi đối diện với một Lâm Tố như thế, người ta thậm chí sẽ không cảm thấy cô từng trải qua chứng bệnh tâm lý nghiêm trọng như vậy.
Uông Giai Hoa đã đồng hành suốt quá trình dần trở nên tốt hơn, sau đó càng tốt hơn của Lâm Tố, ánh mắt bà toát lên ôn hòa, trong lòng cũng như được trút xuống một gánh nặng, bà cười đáp lại một câu: “Đúng là lạnh thật.”
Nói xong, lại hỏi: “Thời gian này đang bận gì thế? Công việc vẫn thuận lợi chứ?”
Lâm Tố nói: “Vẫn ổn ạ.
Vừa kết thúc một phần công việc mới, sẽ rảnh rỗi trong mấy ngày tới.
Thời gian này chủ yếu là bận chuyện sửa sang lại nhà cho mẹ, cuối tháng bà ấy sẽ đến đây nên phải chuẩn bị đầy đủ đồ gia dụng trước đó mới được.”
Nhắc đến chuyện mua đồ gia dụng, Lâm Tố như nhớ ra cái gì, cô cúi đầu, mở túi xách, sau đó cầm hai thanh phô mai que ra đưa đến trước mặt Uông Giai Hoa.
Sau đó vui vẻ nói: “Phô mai que, ăn ngon lắm ạ.”
Lâm Tố tự nhiên như thế đưa hai thanh phô mai que cho bà, giống như đang chia sẻ đồ ăn ngon với bạn mình.
Gần đây mỗi khi tiếp nhận chẩn liệu, cô đều cực kỳ thả lỏng, như một người có tính cách phóng khoáng lạc quan đang giao tiếp bình thường với xã hội, thậm chí có đôi khi Uông Giai Hoa còn không theo kịp với sự chủ động của cô.
Nhìn hai thanh phô mai que trong tay cô, Uông Giai Khoa khẽ cười, đưa tay nhận lấy.
Sau đó bà nói: “Bình thường đi trên mấy con đường cũ đều sẽ gặp được phụ huynh dùng cái này dỗ đám trẻ nhà mình, còn chưa ăn thử bao giờ.
Đúng rồi, sao tự nhiên cháu lại nghĩ đến việc mua cái này thế?”
Đưa cho Uông Giai Hoa xong, Lâm Tố cũng bóc một cây ra ăn.
Vừa cắn một miếng thì Uông Giai Hoa hỏi câu này, Lâm Tố: “…”
Phô mai que không phải do cô mua, mà là Đào Mục Chi mua.
Tuy cô không còn là trẻ con, nhưng phô mai que áp dụng lên người cô vẫn có tác dụng, bởi vì đúng là Đào Mục Chi mua cái này để dỗ cô.
Hôm qua đi siêu thị, Lâm Tố muốn ăn cua, nhưng vì hay ngày nay dạ dày cô không thoải mái nên Đào Mục Chi không đồng ý.
Cô giận dỗi muốn đi, Đào Mục Chi bèn mua một túi phô mai que dỗ dành.
Uông Giai Hoa hỏi xong, chợt nhận ra Lâm Tố đang vui vẻ cắn phô mai khựng lại.
Cô còn ngậm một miếng phô mai trong miệng, một bên má phồng lên, sắc mặt thì lúc đỏ lúc trắng, cũng không biết là đang tức giận hay đang xấu hổ.
“Làm sao thế?” Uông Giai Hoa hỏi.
Lâm Tố thu lại ánh mắt thất thần, giống như bóng đèn bỗng nhiên có điện, cô nhanh chóng hồi thần, nuốt phô mai trong miệng, sau đó cầm que, nhìn Uông Giai Hoa đáp: “Không có gì ạ.”
Nói xong, còn không quên trả lời câu hỏi vừa rồi của Uông Giai Hoa: “Cũng không có gì, thấy ngon nên mua thôi ạ.”
Lâm Tố thật sự không có mặt mũi nào mà kể ra lai lịch của phô mai que này.
Mà Uông Giai Hoa nghe xong thì cười nói: “Cũng đúng.
Muốn ăn thì mua, đâu có ai quy định là chỉ trẻ con mới được ăn phô mai que đâu nhỉ?”
Uông Giai Hoa nói xong, Lâm Tố gật đầu lia lịa: “Đúng đó đúng đó!”
Ai quy định người hơn hai trăm tháng tuổi không được coi là trẻ con nữa chứ!
Uông Giai Hoa nhìn dáng vẻ này của Lâm Tố, lại cười.
Ánh mắt của bà dừng trên người Lâm Tố, giống như đang nhìn một bông hồng một lần nữa nở bung rực rỡ.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp cô trong phòng khám, Lâm Tố giống như một đóa hồng héo rũ, nụ hoa cuộn chặt, cành lá cũng khô héo, giống như một đóa hồng đã trải qua gió lớn quăng quật, bị một lớp vàng nghệ che kín, ngoài ra, cơ thể cô giống như đã bị mắc trong một tấm lưới màu tối, toàn bộ ánh sáng rực rỡ đều bị che khuất.
Sự xinh đẹp của Lâm Tố không có gì có thể phủ định nữa.
Có thể khiến cô một lần nữa tỏa sáng, một lần nữa lấy lại sự xinh đẹp hoàn chỉnh của mình, Uông Giai Hoa thật lòng vui vẻ, cũng vô cùng tán thưởng cô.
Đóa hồng một lần nữa tỏa sáng rực rỡ, chỉ dựa vào nước và chất dinh dưỡng từ bên ngoài đưa vào đã không còn đủ nữa, nó cần tự mình nâng cao phẩm cách và bồi dưỡng sự kiên trì của chính mình, thứ này thậm chí còn quan trọng hơn so với nước và chất dinh dưỡng.
Nhìn Lâm Tố trước mặt, Uông Giai Hoa thậm chí sinh ra cảm giác lưu luyến, bà nhìn một hồi, khẽ mỉm cười, sau đó thu lại ánh mắt, thuận miệng nói.
“Tôi nhớ phô mai que này còn từng lên hotsearch(*).” Uông Giai Hoa nói.
(*) hotsearch trên weibo ấy
Lâm Tố nghe vậy thì hào hứng hỏi lại: “Thật ạ? Là về cái gì thế ạ?”
“Không nhầm thì là lễ Giáng Sinh năm đó, nổi lên một tấm ảnh chụp cậu thanh niên kia cầm một bó hoa bằng phô mai que tặng cho cô gái mình thích.” Uông Giai Hoa nói.
Ngày lễ đặc biệt như thế chắc chắn không thiếu những màn tỏ tình lãng mạn.
Nhưng mà hiện tại, ngày lễ với hầu hết người trẻ đều là nước hoa son môi và hoa hồng.
Dùng một bó hoa bằng phô mai que tặng cho cô gái mình thích, có sự lãng mạn của hoa, cũng có một tầng nghĩa khác, đại diện cho sự chiều chuộng của cậu thanh niên kia, có thể coi cô gái mình thích như một đứa trẻ mà chăm sóc.
Uông Giai Hoa nói xong, Lâm Tố thoáng liên tưởng đến hình ảnh đó.
Tuy cô chưa từng nhìn thấy, nhưng chỉ cần hơi tưởng tượng là có thể cảm nhận được sự rung động thuần khiết và một tình yêu say đắm của cặp đôi nọ.
Lâm Tố bị nó hấp dẫn rồi, cô khẽ mỉm cười, gật đầu nói: “Đúng là rất lãng mạn ạ.”
Nghe thấy Lâm Tố cảm thán, Uông Giai Hoa chuyển sự chú ý sang cô, bà nhìn Lâm Tố, nói: “Cháu thì sao? Cháu không có hả?”
Lâm Tố: “…”
Sao tự nhiên lại hỏi sang cô.
Nhưng Uông Giai Hoa đã hỏi thì Lâm Tố cũng sẽ trả lời, cô lắc đầu, nói: “Không có.”
(*) Thương bác sĩ Đào nhiều chút:>>>
Khi đó Đào Mục Chi không cho cô mua, Lâm Tố bước đi nhưng trong lòng vẫn còn tâm tâm niệm niệm với con cua, Đào Mục Chi bèn dùng một tay trực tiếp ôm cô đi đến khu bán sữa, lấy một túi phô mai que đặt vào lòng cô, đến lúc này Lâm Tố mới quên được con cua.
Lâm Tố đã đáp như thế, nhưng Uông Giai Hoa vẫn không định dừng lại chủ đề này ở đây, bà nhìn Lâm Tố, hỏi: “Không yêu đương sao?”
Lâm Tố: “…”
Lâm Tố không biết cái chuyện yêu đương này có liên quan gì mà bị kéo lên người mình, hai người rõ ràng đang nói chuyện phô mai que mà? Nhưng mà với quan hệ hiện tại giữa cô và Uông Giai Hoa, cũng tính như là thân thiết.
Đối mặt với câu hỏi này của Uông Giai Hoa, Lâm Tố một lần nữa lắc đầu.
“Không ạ.”
Nói đến đây, Lâm Tố bỗng hơi dừng lại, cô rũ mắt, nhìn mép bàn phía trước, tuy là câu trần thuật, nhưng lại như đang hỏi ý kiến của Uông Giai Hoa.
“Thời điểm này có lẽ vẫn chưa thích hợp nói chuyện yêu đương đi.”
Lâm Tố nói xong, đưa mắt nhìn sang bà.
Uông Giai Hoa đối diện với ánh mắt dè dặt của cô, mỉm cười nói: “Không ai quy định bệnh nhân tâm lý thì không được yêu đương.”
Uông Giai Hoa nói xong, ánh mắt của Lâm Tố vẫn không đổi, Uông Giai Hoa nhìn cô, lại nói: “Mà bây giờ cháu cũng không còn là bệnh nhân tâm lý nữa rồi.”
“Chúc mừng cháu, Lâm Tố, cháu đã khỏi bệnh rồi.”
***
88: Nếu giới giải trí thật sự chỉ đề cao thực lực như Tây Phương nói thì tốt, không có những góc khuất, không có những người tài năng bị vùi dập phòng bạo, cạnh tranh công bằng, không có sự nhúng tay của tư bản xấu, không có nạn đạo tặc làm người ta ngứa mắt.
Ôi….